Chương 311. Tôi là con của tiến sĩ L
Trong mắt vua cá heo lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh ngạc, nó động thân tạo ra một làn sóng lớn khuấy động mặt hồ, dọa đám người Ngưu Tuyết và Thượng Ất chút nữa ngã sõng soài.
Bên ngoài hồ kính, Thượng Ất cũng kinh sợ không kém. Từ lúc đối phương nhắc đến tiến sĩ L, Thượng Ất đã ý thức được mọi việc đều là tiến sĩ L đứng sau lưng giật dây. Bản thân y lại bị tên này lừa rồi.
Thượng Ất bĩu môi, thu lại Thao Thiết Cốt Cung: “Nói đi, mi và tiến sĩ L có quan hệ gì?”
“Sao nào, tiến sĩ L không nói lai lịch của tôi cho cậu biết sao, ha ha”, vua cá heo phát ra tiếng cười như con người, giọng điệu có chút bi thương, nó nói: “Đối với tôi mà nói tôi là con của tiến sĩ L. Nhưng đối với ông ta, tôi chỉ là một sản phẩm thí nghiệm có thể bị thay thế bất cứ lúc nào!”
Dừng một lúc vua cá heo dường như đang cố gắng điều chỉnh lại giọng nói, sau đó nó nói tiếp: “Ba tháng trước, tôi chỉ là một con cá heo vây xám mới chuyển đến thủy cung. Lúc đó tôi không nhớ nhiều thứ, tôi chỉ nhớ rằng mọi người rất thích tôi, đặc biệt là đám trẻ con thường xem tôi là bảo bối. Nhưng đến một ngày, tiến sĩ L dẫn con gái của ông ta đến thủy cung. Đứa trẻ trông rất yếu ớt, mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, vẻ mặt không tươi cười. Nhưng tôi còn nhớ cảnh tượng khi đó, lúc con gái của tiến sĩ L nhìn thấy tôi liền cười rạng rỡ, cô bé giơ tay chạm vào bức tường thủy tinh để sờ tôi, đồng thời nói cho tôi biết cô ấy tên là Lý Vận Hương, còn tôi thì cũng tò mò chạm mũi vào…”
“Sau đó, con gái của tiến sĩ L làm sao, cô bé có đến tìm ngài không?”
Thấy vua cá heo im lặng không nói, Ngưu Tuyết không chịu nổi bèn thúc giục. Câu chuyện giữa cá heo và bé gái rất có sức hấp dẫn với một đứa trẻ 13, 14 tuổi.
“Sau đó tôi không gặp Lý Vận Hương nữa… ừ, có lẽ cô bé…”, giọng điệu của vua cá heo buồn rầu, nhưng sau đó ánh mắt lại lóe lên tia rực sáng, dường như ánh mắt lại hướng về nơi xa.
“Có điều sau đó, tôi bị một đám người mặc quần áo kỳ lạ dẫn đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Bây giờ nghĩ lại nơi đó chắc là bên cạnh công viên Trung Hải. Ở đó có dụng cụ thí nghiệm khổng lồ, còn có đồ đựng lớn màu xanh. Trong đó có rất nhiều động vật hình thù kỳ quái, ngoài vài con cá heo giống tôi ra còn có một con bạch tuộc và một người cá màu trắng… sau đó tiến sĩ L xuất hiện, ông ta đưa tôi và người cá đó vào một căn phòng kín khác. Trong phòng có một chiếc giường băng khổng lồ, bé gái nằm trên đó chính là Lý Vận Hương, con gái của ông ta. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó tiến sĩ L đứng trước thi thể con gái khóc lóc rất thảm thương, giống như một đứa trẻ mấy tuổi vậy. Sau đó ông ta lại dùng một cây kim tiêm khổng lồ đâm vào đầu Lý Vận Hương rồi truyền những thứ trong ống tiêm vào đầu của chúng tôi…”
“Cái gì… sau đó thì sao?”
Vương Tú Nhi và Ngưu Tuyết đồng thời hỏi, Thượng Ất cũng không khỏi thốt lên.
Nếu như nói đây là một câu chuyện, Thượng Ất cũng phải bái phục khả năng kể và trí tưởng tượng của vua cá heo. Lúc này ba người họ hoàn toàn bị thu hút bởi tình tiết kỳ lạ và khoa trương này.
Lý Vận Hương… tiến sĩ L… truyền dịch thể bí ẩn vào đầu vua cá heo.
Tim Thượng Ất đập thình thịch, một dòng suy nghĩ vừa mơ hồ vừa rõ ràng trỗi dậy. Nếu như vua cá heo không nói dối vậy thì chân tướng của sự việc đúng là vượt xa sức tưởng tượng của Thượng Ất.
Tiến sĩ L hay là tiến sĩ Lý, hình như con gái của ông ta đã mắc bệnh nặng trước khi chết. Lúc không thể điều trị được nữa, ông ta làm một chuyện cuối cùng cho con gái, đó là truyền dịch thể trong não của con gái vào cơ thể của hai con vật.
Tiến sĩ L muốn làm gì? Ông ta muốn dùng cơ thể của động vật để kéo dài sự sống của con gái sao? Tại sao không dùng cơ thể của người, bởi vì đại não của con người có sự xung đột sao?
Rất nhiều suy nghĩ nảy ra, Thượng Ất cảm thấy đau đầu, xem ra chuyện tiến sĩ L nhất quyết đòi tìm viên tinh hồn không hề đơn giản như thế.
Lúc này vua cá heo lại nói tiếp.
“Sau khi tôi bị truyền dịch thể màu xanh vào người, tiến sĩ L ném tôi sang một bên không lo nữa, ông ta chỉ quan tâm đến cơ thể của người cá. Đó là cơ thể của một cô gái có thể gọi là hoàn mỹ, nửa trên là người, da trắng muốt, ngũ quan tinh xảo như kiệt tác của thượng đế. Còn nửa dưới là cái đuôi trắng như đá cẩm thạch, bộ vảy đẹp không tỳ vết phát ra ánh sáng lấp lánh. Đáng tiếc…”
Lúc nói vua cá heo ngẩng đầu nhìn ba người, nói với giọng điệu bi thương: “Đáng tiếc cuối cùng người cá vẫn chết… sau khi cô ấy mở mắt chỉ sống ba ngày rồi tắt thở. Mà lúc sống, tôi nghe rõ cô ấy gọi tiến sĩ L là bố… nhưng cuối cùng người cá vẫn chết… Sau đó tiến sĩ L đưa tôi trở về thủy cung. Các người biết không, lúc rời đi tôi hy vọng mình có thể nói chuyện như loài người. Trong đầu tôi toàn ký ức tuổi thơ của Lý Vận Hương, nhưng tôi biết mình không phải cô bé, tôi chỉ là thứ chứa đựng ký ức của cô ấy. Dịch thể màu xanh mà tiến sĩ L truyền vào người tôi đã kích thích đại não của tôi. Tôi thử dùng ngôn ngữ của loài người để nói chuyện với tiến sĩ L, nhưng trong mắt ông ấy tôi chỉ là một con vật ghê tởm.”
“Chàng trai, tiến sĩ L bảo anh lấy tinh thể trong não của tôi, thực ra là ông ấy muốn lấy lại đoạn ký ức của con gái… tôi sẽ không phản kháng, lấy đi hay không là quyền của anh.”
Vua cá heo bình tĩnh nói, hai dòng lệ lặng lẽ rơi, lăn trên gò má của nó rồi tan biến trong nước.
“Có lấy hay không?” Thượng Ất không biết nói gì nhìn vua cá heo, trong lòng cảm thấy bối rối khó xử.
Phải thừa nhận rằng Thượng Ất cảm động bởi câu chuyện của vua cá heo. Sinh vật biển này sở hữu trí tuệ, thực ra nó có thiện ý với con người. Chỉ là tiến sĩ L - người đau khổ vì mất con gái không thể nào chấp nhận được thân phận của nó.