Chương 301. Lời khuyên của vua cá heo biển
Cùng ngày hôm đó Vương Tú Nhi đã muốn bay ra khỏi cái nơi khủng bố này. Nhưng mà việc xảy ra kế tiếp đã thay đổi suy nghĩ của cô, và rồi nó thúc đẩy cô ở lại tránh trong hầm ngầm cùng với những người bị thoái hoá đáng thương này.
Mà chuyện này chính là… Một con cá heo biển ở vườn bách thú công viên hải dương thủ đô đột nhiên mở miệng nói chuyện!
Việc này xảy ra một tuần trước. Vào lúc cơn siêu bão đã kết thúc, hơi thở của sự sống ở khắp thủ đô ảm đạm. Dòng nước nhỏ dần, thậm chí dòng suối nhỏ trực tiếp biến mất từ trên mặt đất. Những người sống sót còn sót lại trừ bỏ đến cậy nhờ căn cứ thủ đô, dường như không hề có lối thoát nào khác.
Nhưng sự thật chứng minh, ý chí muốn sống và khả năng sinh tồn của con người mạnh mẽ chẳng kém loài gián chút nào. Vào ngay ngày khí hậu khôi phục, con người trong phạm vi gần 30km bắt đầu tụ tập về phía chỗ vườn bách thú theo bản năng.
Bởi vì tất cả mọi người biết, để phục vụ cho nhu cầu sinh sống của những động vật khổng lồ, trong vườn bách thú thủ đô đặt ra vài miệng giếng nước ngầm tự chuẩn bị, cùng với gần mười căn phòng lớn lớn bé bé có hồ chứa nước rất lớn.
Một câu, chỉ cần có đủ may mắn, những người sống sót hoàn toàn có thể dựa vào nguồn nước phong phú chỗ này để mà sống sót, không cần lo bị khát mà chết. Còn về vấn đề đồ ăn, trong khoảng phạm vi hơn mười dặm này, có nơi nào có nhiều sinh vật hơn vườn bách thú?
Với lại không cần nói về việc nguy hiểm hay an toàn với những lưu dân ở chỗ hoang dã này. Vì một miếng ăn, cho dù là một con voi biến dị đặt ở trước mặt, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà xông lên.
Hơn cả thế, thứ mà siêu bão cho bọn Vương Tú Nhi là bộ phận cơ thể biến dị, nhưng nó lại cho những tên lưu dân hoang dã đó sự gia tăng biên độ lớn của những yếu tố cơ bản của cơ thể. So với trước kia, những con người mà có thể sống sót đến hiện tại, cho dù không phải mỗi người đều biến thành siêu nhân, ít nhất về những mặt sức lực, tốc độ và độ nhanh nhẹn, thì cũng có thể ngang nhau với những sinh vật như gấu đen, con hổ.
Bây giờ khác với ngày xưa, sau khi đã trải qua sự tra tấn suốt mấy tháng, những sinh vật có thể sống sót đều đã đồng loạt xuất phát tiến về con đường trở nên mạnh hơn. Nguyên nhân là vì chỉ có như thế, con người mới không bị mạt thế đào thải. Nhưng mà lòng người lại không thăng hoa theo sự tiến lên của sức mạnh, trái lại còn biến đổi về phía dã thú.
Càng ngày càng nhiều con người tụ tập ở gần chỗ động vật. Rốt cuộc có một ngày, có người phát hiện bên trong công viên hải dương bị sập không ngờ có một phần sinh vật biển còn sống. Trong đó đột ngột xuất hiện con cá heo biển biết nói chuyện kia.
Nghe nói cái con cá heo biển kia khi nhìn thấy con người trong đường hầm ngắm cảnh biển đổ nát, vẻ mặt dường như cũng rất kích động. Nhưng nó vẫn cứ núp sau bức tường pha lê đổ nát, lấy ánh mắt cảnh giác nhìn quét mỗi người. Mãi cho đến về sau, cái con vua cá heo biển có cơ thể rất lớn để lại cho mọi người ở đây một đoạn lời nói cách một bức tường pha lê, sau đó bèn xoay người bơi đi.
Những lời này Vương Tú Nhi núp ở trong đám người nghe rất rõ ràng, ký ức vẫn còn y nguyên, “Dưới lòng đất có hang động đá vôi, đào xuyên qua nó thì có thể tới vườn hoa của trái tim biển cả. Cố gắng sống sót đi, con người!”
Tình cảnh này đã gây ấn tượng mạnh với Vương Tú Nhi. Trong miệng cá heo biển nói ra tiếng người chưa nói, chủ yếu là hang động đá vôi và vườn hoa trái tim biển cả thật đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng.
Nếu tất cả những lời này là đúng, như vậy nan đề lớn nhất gây bối rối cho những người sống sót như Vương Tú Nhi sẽ được giải quyết dễ dàng. Nguồn nước, đồ ăn, chỗ sinh sống an toàn… Tất cả những thứ cần thiết cho việc sống sót đều có được.
Sự xuất hiện của vua cá heo biển rất đúng lúc, Vương Tú Nhi cũng rất cảm kích con sinh vật thông minh này. Nhưng mà rất nhiều vấn đề chi tiết vua cá heo biển không có nói rõ ràng, cho nên trong mấy ngày kế tiếp Vương Tú Nhi thỉnh thoảng lại giả dạng thành người bình thường đi tìm hiểu tin tức ở công viên hải dương. Mãi cho đến ba ngày trước, cô lại khiếp sợ bởi sự tàn nhẫn và tham lam của con người một lần nữa.
Trong tầng hầm của công viên hải vương bốn phía đều là tường pha lê, bọn lưu dân hoang dã thừa dịp vào lúc vua cá heo biển đang bơi lội, tỉ mỉ chuẩn bị một tấm lưới đánh cá nilon rất lớn cùng với một ngọn đinh ba to bằng cánh tay của người trường thành.
Lúc ấy Vương Tú Nhi còn chưa nhận ra được được những người này muốn làm gì. Nhưng vào lúc cô làm bộ tò mò trộm dò hỏi một người trong đó, cô khiếp sợ mà biết được không ngờ rằng những người này đang muốn nhằm vào vua cá heo biển.
Không ngờ rằng đám người này muốn bắt vua cá heo biển để ăn thịt!
Vương Tú Nhi đúng là không có cách nào hiểu được những người này. Cô lén lút bò lên trên chỗ cao, vào lúc vua cá heo biển đến gần, cô đột nhiên bay đến giữa không trung lớn tiếng nhắc nhở, nhưng bị đám lưu dân nổi giận lấy cung tiễn bắn thủng cánh rơi vào trong nước ngay lập tức.
Chuyện ngay sau đó thì cô không nhớ được. Sau khi cô tỉnh dậy là nhìn thấy bọn dì Cá, anh Ếch với Răng Sắc đầu tiên. Dựa theo lời miêu tả của những người này, cô bị phát hiện ở bên cạnh một đống đá ở gần công viên hải dương. Còn về việc vua cá heo biển đưa cô lên bờ như thế nào thì cũng không rõ ràng lắm.
Cánh bị thương nên chỗ nào Vương Tú Nhi cũng đi không được. Nhưng cô không muốn chạy, cô quyết định chắc chắn phải ngăn cản những con người tham lam, tàn nhẫn. Những ngày kế tiếp, cô lợi dụng bề ngoài gần giống nhân loại, không ngừng trợ giúp nhóm dì Cá thu thập công cụ để khai quật hang động. Đáng tiếc ở ngay trong ngày hôm qua, sự giả trang của cô rốt cuộc đã bị vạch trần. Một người ở trong đội ngũ lưu dân dường như đã tiến hóa ra dị năng nào đó, có thể nhìn thấu sự giả trang của Vương Tú Nhi. May mà Vương Tú Nhi phản ứng nhanh, sau khi nhận thấy được sự khác thường lập tức bay đến giữa không trung, trong sự hiểm hóc cùng cực mới tránh được sự truy bắt của lưu dân.