Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 30: Tiến Sĩ L




     Biểu hiện của Vương Duyệt giờ phút này hoàn toàn khác với mọi người. Ngoại trừ chút hoảng sợ ban đầu, thì cô ta cũng nhanh chóng khôi phục sự tự tin, thong dong thường ngày, lẳng lặng chờ một người nào đó trong đội cảnh sát ra giải thích với cô ta. Là nhân viên công vụ trong hệ thống chính phủ, Vương Duyệt vô cùng quen thuộc với quy củ trong hệ thống này. Loại tình cảnh như thế này tuyệt đối sẽ không thể xảy ra tại đây, Vương Duyệt tin chắc rằng cho dù nhóm cảnh sát này không có nhầm lẫn gì, cũng thật sự tới bắt ai đó nhưng sau đó, người phụ trách nơi này khẳng định sẽ tìm tới sở cảnh sát để khiếu nại. Khu nhà dành cho những người quan trọng của Trung Quốc ở thì không nên xuất hiện nhiều cảnh sát cầm súng như vậy!

“Phó cục trưởng cục thuế, Vương Duyệt?”

Một giọng nói do dự truyền ra trong đám đặc nhiệm, sau đó, một cảnh sát to con, khỏe mạnh tiến lên phía trước, dùng súng chĩa ngay ngực Vương Duyệt rồi nói:

“Cô là ai không quan trọng, tôi cảnh cáo cô: Hãy nhanh chóng lùi lại! Nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”

“Hừ, tôi không lùi lại thì sao? Các người có nhiều người như vậy mà lại sợ một cô gái như tôi à? Trung Quốc là nước có luật pháp. Dù cho các người thuộc ngành đặc biệt nào thì cũng không có đặc quyền giết người khi chưa trải qua xét xử! Tôi muốn một lời giải thích!” Vương Duyệt có khí thế bức người, vừa nói thì dưới chân lại tiến lên một bước.

“Tôi cảnh cáo cô! Không được tới gần nữa!”

Tên đặc nhiệm to con đột ngột đưa họng súng nhắm ngay ngực Vương Duyệt, một cỗ ý lạnh bao phủ trong lòng mọi người… Tên cảnh sát này sẽ nổ nổ súng!

“Đợi đã, chờ một chút! Tôi nghĩ là có chút hiểu lầm rồi! Người chúng tôi muốn bắt rất nguy hiểm nhưng chắc chăn không phải là người phụ nữ này. Đội trưởng Điền, anh bỏ súng xuống đi!”

Vào thời khắc quyết định, một giọng vang lên ngăn cản tên đặc nhiệm to con. Sau đó, một người đàn ông trung niên thấp bé ló đầu ra từ sau lưng tên to con kia.

“Tiến sĩ L, ông xác định người phụ nữ này không phải là đối tượng chúng ta tìm sao?”

Bộ dạng ló đầu từ sau lưng người khác giống như một con chuột ăn vụng, vĩnh viễn đều cẩn thận từng li từng tí né núp ở phía sai người khác, tên đặc nhiệm to con nhíu mày, trong mắt còn có tia xem thường lộ ra.

Gã thực sự không hiểu cái tên bỉ ổi tự xưng là tiến sĩ L này có lai lịch gì, không ngờ cấp trên lại để loại người này trở thành chỉ huy của gã, không chỉ có toàn quyền phụ trách hành động lần này mà còn có quyền tối cao nhất trong việc đưa ra quyết định.

“Đội trưởng Điền, anh cứ yên tâm! Tôi có thể ngửi được mùi máu tươi không phải trên người cô gái kia, đây không phải là đối tượng chúng ta muốn tìm.”

Người được gọi là tiến sĩ L nghiêm túc trả lời nhưng từ đầu tới cuối thì tên này không hề để lộ thân mình, chỉ lo đầu ra dùng bộ dạng lén lút, thậm thụt quét mắt mấy người Thượng Ất, dáng vẻ này cực kỳ giống mấy tên biến thái có đam mê nhìn lén hoặc người nhát gan có bệnh về tâm lý trong mấy bộ phim.

“Mẹ! Con hàng này không phải là có bệnh tâm thần chứ, bị bao vây là chúng ta, người sợ phải là chúng ta đúng không?”

Mọi người đều đang oán thầm, đương nhiên là chỉ oán thậm trong lòng thôi. Thi thể Hà Hoành Ngưu còn đang bốc hơi nóng kìa, có trời mới biết tên đàn ông có phải bị tâm thần hay không, lỡ mà kích thích khiến ông ta ra lệnh nổ súng thì coi như bọn họ tiêu đời luôn! Nhưng mà tên đó tới đây làm gì, đặc nhiệm có trang bị súng ống đầy đủ lại huy động nhiều như vậy, chẳng lẽ ở đây thật sự có tội phạm cực kỳ tàn ác sao?

Mọi người thấp thỏm trong lòng, yên lặng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, chờ câu nói tiiếp theo của hắn ta.

“Cái người cao gầy bên kia, trên người hắn có mùi máu tươi, các người bắt hắn trước được không?”

Tiến sĩ L nhô người ra chỉ tay về phía Hoàng Long, thấy Hoàng Long nhìn mình thì lập tức hèn mọn lùi người về phía sau đội trưởng Điền, rồi dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hoàng Long giống như là Hoàng Long có thể giết hắn dù cách xa từ mười mấy mét và mười mấy đặc nhiệm vậy.

“Mùi máu tươi?”

Torng lòng Thượng Ất có chút khẩn trương, chẳng lẽ Hoàng Long bị thương vì đống thuốc này?

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Thượng Ất, Hoàng Long bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu, đồng thời trong lòng cũng hơi kinh ngạc, bởi vì nhờ có Lợi Hổ nên tối hôm qua, khi hắn ta đi lấy vắc -xin cũng khá thuận lợi, có điều khi tiến vào bệnh viện lại vô ý làm bị thương một bảo vệ, bị máu đối phương phun ra dính lên người. Không ngờ chỉ mới có mấy tiếng thôi, không chỉ có cảnh sát tìm tới cửa mà cái vị tiến sĩ L thần bí kia còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn ta nữa. Tên tiến sĩ L này là chó à, sao mũi lại thính dữ vậy?

“Tiến sĩ L, ông xác định mục tiêu chính là người đàn ông này sao? Được rồi, tôi lệnh cho anh phải giơ tay lên, không được phản kháng! Chúng tôi nhận được thông báo của cảnh sát hoài nghi ở đây có người mất tích, tôi chính thức cảnh cáo anh không nên tùy tiện cử động, nếu không chúng tôi sẽ trực bắn chết! Đội chó nghiệp vụ bên ngoài tiến vào đi, lần lượt tìm kiếm mọi ngóc ngách cho tôi, nhất định phải tìm được người!”

Quả nhiên là thế!

Thượng Ất và Hoàng Long nhìn nhau, họ thấy một tia bất an trong mắt đối phương. Những cảnh sát này đúng là tới đây vì Triệu Lệ Quyên và hai người cảnh sát kia. Nhưng điều kỳ quái là cái người đàn ông không hề giống cảnh sát mà càng giống mấy tên tiến sĩ quái đản thích nghiên cứu khoa học trong phim ảnh kia lại có thể trở thành người chỉ huy của mấy cảnh sát này?

Nghĩ thế, Hoàng Long gật đầu với Thượng Ất một cái, trên mặt hiện lên vẻ kiên quyết rồ bình tĩnh tiến về phía trước, hai tay vô thức phát ra tiếng “Lách cách”.

“Không ổn rồi, Hoàng Long muốn mạo hiểm hành động!

Trái tim Thượng Ất khẩn trương co rút lại, hắn đoán được Hoàng Long muốn làm gì.

Hoàng Long đứng ra không phải là vì muốn tự thú mà muốn nhân cơ hội này bắt lấy tiến sĩ L để áp chế cảnh sát. Nhưng Hoàng Long không biết chuyện đó nguy hiểm cỡ nào sao, ra tay trong tình huống này chẳng khác gì tự sát cả. Tại sao Hoàng Long lại muốn mạo hiểm tính mạng của bản thân như thế? Là vì hắn hay là vì Nhạc Nhạc?

Nghĩ như vậy, giữa lông mày Thượng Ất lộ ra vẻ hiểu rõ. Thân thủ của Hoàng Long mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu hắn ta muốn rời đi thì cho dù số lượng cảnh sát gấp đôi bây giờ thì cũng hông thể bắt được hắn ta. Hoàng Long làm như thế là vì Nhạc Nhạc, hắn ta đang muốn mạo hiểm vì để gia đình bọn thoát thân nhưng vừa rồi hắn lại muốn chiếm đoạt ngọc đỏ của Hoàng Long… Chỉ trong thoáng chốc, Thượng Ất không nhịn được mà nắm chặt tay thành đấm.

“Tôi tên là Hoàng Long, tôi sẽ không phản kháng, chuyện này không liên quan gì tới người khác!”

Hoàng Long bình tĩnh nhìn chằm chằm tiến sĩ L, giơ cao hai tay lên, chậm rãi tới gần đối phương, sự sắc bén trong ánh mắt càng ngày càng nồng đậm, một cổ sát khí lặng lẽ cuốn về phía tiến sĩ L.

10 mét, 8 mét, 5 mét… dựa vào kinh nghiệm của mình, Hoàng Long biết rằng hắn ta chỉ cần bước thêm một bước thì hắn ta tin bản thân có thể tóm được tiến sĩ L trước khi mấy người cảnh sát kia kịp phản ứng. Đến lúc đó, ném chuột thì sợ vỡ đồ, mấy đặc nhiệm này sẽ không dám bao vây nữa, một nhà Thượng Ất có thể thong dong rời khỏi đây!

“Dừng lại! không được tới gần tôi! Hô hô, nguy hiểm quá, nếu để cho anh tiến thêm nửa mét thì sợ là anh sẽ bắt tôi làm con tin phải không? Đội trưởng Điền, người tên Hoàng Long này rất nguy hiểm, đề nghị anh lập tức nổ súng!”

Tiến sĩ L xiên xiên vẹo vẹo, uốn éo lùi lại đằng sau, bước chân vụng về như một con vịt bị con chó rượt đuổi, dáng vẻ cực kỳ buồn cười nhưng Hoàng Long ở đối diện thì cười không nổi, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.