Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 295: Giúp tôi giết một người




     Chương 295. Giúp tôi giết một người

Thượng Ất vuốt chiến giáp màu đen chậm rãi mấp máy ở ngực, vẻ mặt không thể tin được. Ở dưới khoảng cách gần như thế, viên đạn của súng lục không những không thể xuyên thủng tấm giáp bảo hộ, ngược lại còn khiến tấm giáp cử động giống như chất lỏng vậy. Khi dùng tay sờ vào cứ như vuốt vật còn sống.

Thượng Ất bĩu môi nhìn tiến sĩ L, đột nhiên nhận ra được có vẻ như mình đã có được một thứ tốt. Có được giáp bảo vệ dạng lỏng có lực phòng ngự kinh khủng này, súng ống sẽ không còn là chuyện phiền toái mà Thượng Ất phải e dè.

Nhưng mà vì sao tiến sĩ L lại làm được? Làm thế nào mà giáp bảo vệ này có thể cử động được chứ?

“Tôi lấy ra mười ba loại gen da của thú có lực phòng ngự mạnh mẽ đã thoái hoá rồi tiến hành đào tạo, hơn nữa còn có kết cấu hình dạng các mạch của chiến giáp thiên giới, cuối cùng làm ra tới loại giáp bảo hộ dạng lỏng có thể thay đổi đường đi của viên đạn như thế này. Đơn giản mà nói, nguyên lý phòng hộ của nó không phải dựa vào sự vững chắc và độ cứng để đối kháng với lực đánh, mà là lợi dụng đặc điểm lưu động của chất lỏng, đưa viên đạn ra khỏi góc độ vốn có, do đó đạt tới hiệu quả giảm bớt lực sát thương. Hơn nữa đây chỉ mới là một trong những ưu điểm của chiến giáp dạng lỏng. Bây giờ hãy thử giải phóng đôi cánh ác ma của cậu đi, chắc chắn cậu sẽ thấy bất ngờ!”

“Đôi cánh ác ma?! Đúng vậy, sao mà tôi lại quên điều này chứ. Ông đây bây giờ cũng đã là người có thể bay. Đi ra ngay cho ta, đôi cánh ác ma!”

Vừa mới tuỳ ý nghĩ, hai vai của Thượng Ất khẽ run rẩy một lực rất nhỏ. Đột nhiên một cảm giác nóng rực nở rộ từ sau lưng, ngay sau đó hai cái cánh vô cùng lớn xoạt một cái thò ra bên ngoài.

“Hả, đây là?”

Cảm thụ được cảm giác trói buộc rất nhỏ từ phía trên hai cánh, Thượng Ất thu cánh lại xem xét cẩn thận. Ở ngay chỗ gốc cánh cùng với chỗ thân cánh uốn lượn, hai mảnh vật thể dạng thạch trái cây to đang bám khít ở trên đó. Theo mỗi một lần vỗ cánh của Thượng Ất, thứ đồ vật dạng thạch trái cây này sẽ kéo duỗi, co ngắn theo giống như dây cột đồ bảo vệ đầu gối của vận động viên, cẩn thận bảo vệ đôi cánh ác ma.

“Cánh là chiêu tủ của cậu, không thể chấp nhận được sai sót. Cho nên tôi tự quyết định, trang bị hai viên keo sinh vật cô đọng ở giáp bảo hộ dạng lỏng. Đừng có mà khinh thường thứ này, nó hoàn toàn có thể ngăn trở pháo đánh ngay chính diện. Có nó thì cậu có thể yên tâm mà đi chiến đấu, trước mắt hẳn là không ai có thể làm bị thương đến cậu.”

Tiến sĩ L kiên nhẫn giải thích như cũ nhưng Thượng Ất lại nhìn ra một chút sầu lo ở trong đôi mắt của ông ta.

“Tiến sĩ L, tốn bao nhiêu công sức để tăng cường thực lực của tôi như thế, rốt cuộc là ông muốn tôi xử lý ai vậy? Chắc là không phải để tôi đuổi giết vượn khổng lồ chứ?”

"Ha ha, tôi mà là cái loại yếu hèn thích lật lọng này à. Yên tâm, trước mắt tôi sẽ không suy xét xử lý con vượn khổng lồ kia, cái thứ này cứ giữ sau này còn có chỗ dùng.” Tiến sĩ L lắc đầu, tiếp theo nói đến: “Nhưng mà cậu đoán trúng một điều. Tôi trang bị đầy đủ như vậy cho cậu, đúng là có chuyện rất quan trọng muốn giao cho cậu.”

“Chuyện gì?”

“Giết người! Giết một người cũng giống như tôi… người biến dị não bộ!”

Thượng Ất lẳng lặng mà đứng thẳng, yên lặng không thốt nên lời. Thượng Ất thật đúng là không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn cảm thấy tiến sĩ L đúng là điên rồi.

Ông nội ông, người biến dị não bộ là cây liễu biến dị bên đường à, ông nói giết là giết được sao? Còn nữa nói toàn bộ quân đội ở Đế Đô trong căn cứ cũng chỉ có một mình tiến sĩ L là người biến dị não bộ, ông nói muốn tôi giết ai cơ?

“Cao Trác Nhiên, đoàn trưởng đoàn tin tức quân sự ở quân khu thứ ba của quân đoàn Hà Dương, người biến dị não bộ cấp hai, độ khai phá não bộ 38.9%, độ cường hoá tinh thần 270%, trị số sinh mệnh toàn bộ ước chừng là 98100!”

Tiến sĩ L cẩn thận mà kể rõ mỗi một chữ, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Thượng Ất, giọng điệu kiên định mà nói đến, “Người mà tôi muốn cậu giết, chính là hắn!”

“Quân khu Hà Dương? Nhưng hai người đều là quân nhân, vì sao mà ông nhất định phải giết hắn, chẳng lẽ là ông sợ hắn…”

Thượng Ất nhận ra tiến sĩ L cũng không có nói giỡn, sự kinh ngạc không khỏi bộc lộ ra ngoài. Nhưng ngay sau đó nhận ra tiến sĩ L là người biến dị não bộ, nguyên nhân mà mình có thể đoán được, tiến sĩ L chắc chắn cũng có thể lường trước. Ông ta cũng không có giải thích trước, mình chỉ là đang suy đoán lung tung mà thôi.

Quả nhiên, tiến sĩ L mở miệng giải thích nguyên nhân, giọng điệu lại cũng không nặng nề như Thượng Ất tưởng tượng.

“Nguyên nhân rất phức tạp. Nếu là bất kể thế nào cũng phải nói rõ ràng, thì phải nói từ tình hình mạt thế trước mắt nói lên.”

“Nói đi, tôi đang nghe.” Lúc này đây Thượng Ất cũng không nóng nảy, mà còn kéo lấy một cái ghế dựa ngồi xuống. Thượng Ất biết, lời tiến sĩ L nói kế tiếp có lẽ cũng liên quan tới việc hắn luôn phỏng đoán.

“Chuyện là như thế này. Từ sau khi tai nạn thảm khốc xảy ra, hoàn cảnh sinh tồn của con người càng thêm thảm khốc…”

Tiến sĩ L nhẹ nhàng mà kể lại, dần dần mà toàn bộ mọi việc từ đầu đến cuối thành hình trong đầu Thượng Ất, làm hắn không tự chủ được mà há to miệng.

Hoá ra, tiến sĩ L vẫn chưa xét đến việc tranh quyền đoạt lợi dơ bẩn, mà là đang xét về vấn đề sinh tồn tương lai của toàn bộ những người sống sót ở Đế Đô!

Dưới góc nhìn của tiến sĩ L, tuy rằng người sống sót ở căn cứ Đế Đô rất nhiều, lại có kẻ mạnh như Vân Lãng bảo vệ, nhưng thật ra bọn họ đã đến thời điểm đối mặt với nguy cơ chết chóc. Đồ ăn, nguồn nước, nguồn năng lượng… ba thứ liên quan mật thiết đến sự sinh tồn của mỗi một nhân loại, hiện tại đều đã tới mức cạn kiệt hết tất cả.

Ví dụ như là đồ ăn.

Trước mắt quân đội ở Đế Đô có thể vẫn giữ sự vận chuyển bình thường của căn cứ đều là nhờ vào mấy ngàn tấn quân lương. Nhưng theo thời gian kéo dài, những đồ ăn đó đối với trên trăm vạn người mà nói, cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.