Chương 291. Thể sinh mệnh loại ba
Trong ảo cảnh, sinh vật kia mặc áo giáp cầm gậy dài đồng vu quy tận với phi thuyền ngoài hành tinh đã thực sự gây chấn động tới Thượng Ất. Điều này tạo cho Thượng Ất một ảo giác, hắn luôn cảm thấy lẽ ra cây gậy này phải thuộc về con vượn khổng lồ, còn mình chẳng qua chỉ tình cờ đoạt một giọt tinh huyết mà thôi.
Mình là tên cướp đi cướp đồ của người khác... Đã đến lúc đồ vật phải trở về với chủ nhân ban đầu.
"Mẹ kiếp, mày điên rồi sao, mày… mày… mày cũng chính là yêu quái!"
Vân Lãng gần như phát điên, ánh mắt nhìn Thượng Ẩn như nhìn quái vật. Mọi người đều biết cây gậy thiên giới có sức mạnh như thế nào, một con vượn khổng lồ có được nó thì còn ai trong toàn bộ Đế Đô này có thể khuất phục được nó nữa?
“Được, cậu có thể cho nó cây gậy… Vân Lãng, đừng nói nhiều nữa, tôi tự biết suy nghĩ!” tiến sĩ L vẫy tay với Vân Lãng ra hiệu đừng nói, sau đó khẳng khái nói: “Thượng Ất, tôi có thể đồng ý mọi yêu cầu của cậu. Nhưng cậu cũng đã hứa với tôi sẽ phục vụ cho quân đội của Đế Đô... à, ít nhất là ba tháng!"
“Ba tháng?” Thượng Ất sửng sốt, không hiểu tiến sĩ L có ý đồ gì.
"Đúng, ba tháng! Trong vòng ba tháng sẽ có chuyện rất quan trọng xảy ra. Tôi cần sự giúp đỡ của cậu, thành giao?", Tiến sĩ L tự tin nói.
“Được rồi, thành giao!” Thượng Ất đồng ý không chút do dự, nhưng lại cảnh giác nói thêm, “Tốt nhất phải nói cho rõ, tôi sẽ không làm chuyện vi phạm giới hạn của tôi, cũng sẽ không làm những chuyện không có lợi.
Tiến sĩ L mỉm cười, gật đầu ngầm đồng ý. Sau đó, phất tay, Vũ Văn Tinh và những người khác miễn cưỡng lùi lại, nhìn con vượn khổng lồ ôm cây gậy dài từng bước rời đi.
"Grào!"
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi bóng con vượn khổng lồ biến mất, Thượng Ất như nghe thấy trong tiếng gầm của nó chứa gì đó. Nhưng trước khi hắn có thể ngẫm ra, một luồng bóng tối ập đến, thân thể dao động vài lần, cuối cùng ngã xuống đất hoàn toàn bất tỉnh. Mà trong bất tri bất giác, đôi cánh ác ma sau lưng Thượng Ất đột nhiên co lại, cuối cùng biến mất trên vai hắn.
"Tiến sĩ L, thằng nhóc này có gì đặc biệt đáng để ông quan tâm như vậy?"
Nhìn cảnh nhân viên khiêng Thượng Ất vào phòng y tế, Lý Đống Thành tiến lại gần tiến sĩ L khó hiểu hỏi, không ngờ tiến sĩ L lại xua tay và nói ba chữ "Tôi không biết."
Không biết? Lý Đống Thành sửng sốt, câu trả lời này không phải là phong cách của tiến sĩ L. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của tiến sĩ L, Lý Đống Thành biết không phải lúc để hỏi nên không khỏi thở dài, quay người chỉ đạo nhân viên bắt đầu sửa chữa phòng thí nghiệm.
Lúc này, đôi mắt đang nhắm của tiến sĩ L hơi mở ra nhìn trần nhà, giọng điệu lẩm bẩm mang theo chút nghi ngờ: “Thực sự không biết nữa... Với trình độ phát triển trí não của mình, chỉ cần thoáng nhìn là có thể suy ra hướng phát triển vài ngày tới của bất kỳ kẻ nào, nhưng với thằng nhóc này không thể nói trước được điều gì... Có vẻ như mình phải tăng tốc khai thác trí não, nếu không thì cơn thảm họa trong ba tháng tới sẽ thực sự không thể giải quyết!"
…
Trại giam bên ngoài căn cứ đế đô.
Triệu Nghị chăm chú nhìn một báo cáo chiến trận, dường như quên mất rằng trước mặt có một tách cà phê thơm lừng đang dần nguội lạnh.
Nửa giờ trước, Triệu Nghị đã phái người phụ tá Thiện Chí Cường đi thu phục căn cứ tị nạn Tổ Ưng, cuối cùng cũng trở về. Cùng hắn trở về còn có tin báo chiến trận, tin tức không thể nói rõ tốt hay xấu.
Báo cáo chiến trận rất đơn giản, chính là một báo cáo đơn giản về kết quả của nhiệm vụ. Tính cả năm chiến sĩ di truyền cấp bốn, lần này Thiện Chí Cường đã mang đi gần hai mươi người. Tuy nhiên, chỉ có mười một người trở về, trong đó chỉ có bốn người là chiến sĩ di truyền. Một chiến sĩ di truyền cấp bốn chết bất đắc kỳ tử trong Tổ Ưng, tên hiệu là Khủng Tê.
"Thiện Chí Cường, rất nhiều người đã chết, cộng thêm một chiến sĩ di truyền quý giá... cậu lại nói với tôi tất cả đều vì cái gọi là "sinh mệnh loại thứ ba” sao?"
Triệu Nghị lạnh lùng ném bản báo cáo cho Thiện Chí Cường, trong mắt hiện lên vẻ lãnh mạc.
"Báo cáo chỉ huy, mọi chuyện là lỗi của tôi. Nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ này là do tôi không nhìn ra được thực lực của đối thủ nên thua cuộc. Vì thế tôi sẵn sàng chịu phạt. Nhưng..." Thiện Chí Cường ngẩng đầu nhìn Triệu Nghị rồi vội vàng nói: "Nhưng, cái gọi là 'sinh mệnh loại thứ ba' hoàn toàn là có thật. Lúc đó, chính là chiến sĩ di truyền hiệu Khủng Tê đã chiến đấu với nó. Ai ngờ rằng cuối cùng tên An Tinh Vũ kia đột nhiên tự nổ xe máy, đã nổ chết Khủng Tê!"
"Tự nổ? Cậu vừa nói bọn chúng là cộng sinh, nếu nổ xe máy, chủ nhân sẽ không chết ngay sao?" Triệu Nghị ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng nghĩ rằng bên kia đã chết, nên việc đặt cược của chúng tôi cũng không xem là thua. Nhưng tôi không ngờ rằng con người trong thể cộng sinh kia lại kiên cường sống sót như vậy, còn buộc chúng tôi phải lui khỏi Tổ Ưng."
Thiện Chí Cường nói với vẻ kinh ngạc khó mà kìm chế được. Tình cảnh đánh cuộc với An Tinh Vũ vẫn còn sống động, nhất là khi đối thủ chỉ huy chiếc mô tô nổ tung càng khiến hắn khó quên.
Không giống như ánh lửa ngút trời trong phim, lúc chiếc xe máy có dấu hiệu của sinh mệnh phát nổ lại tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt. Sức mạnh của nó cũng vượt xa năng lượng mà một chiếc mô tô có thể giải phóng. Nếu sử dụng máy thử năng lượng để tính toán con số, vụ nổ có thể đạt đến con số đáng sợ hơn 53.000!
Khủng Tê không chết oan uổng, nếu chiếc xe máy màu trắng là một con người, nó như một con người mang hơn 50.000 năng lượng ôm nhau chết chung. Trong trường hợp này, không nghi ngờ gì nữa, Khủng Tê chắc chắn cũng chỉ có đường chết.
Nhưng vấn đề là, An Tinh Vũ vẫn sống sót, mặc dù sau đó cậu ta liền hôn mê, nhưng quả thật là cậu ta không chết. Điều này hoàn toàn khác với các đặc trưng của “Thể đồng dạng sinh mệnh loại ba” trong hiểu biết của Thiện Chí Cường.