Thượng Ất không có ý định đuổi giết con vượn khổng lồ, hắn cũng không có khả năng giết chết con vượn khổng lồ.
Mũi tên năng lượng hệ gió là vũ khí duy nhất có thể gây sát thương cho con vượn khổng lồ, nhưng ngay cả khi Thượng Ất dùng hết sức bắn, cuối cùng cũng chỉ làm cho con vượn khổng lồ bị thương nhẹ mà thôi. Về phần tại sao con vượn lớn phải chạy trốn, Thượng Ất cho rằng không liên quan gì đến hắn.
Theo những lời trước đó của Vũ Văn Tinh, Thượng Ất đoán rằng thứ mà con vượn khổng lồ sợ hãi là một sức mạnh bí ẩn nào đó đằng sau những dị năng giả này. Loại sức mạnh này làm cho con vượn khổng lồ cắm đầu chạy mất, ngay cả mối thù bị Thượng Ất bắn mù mắt cũng có thể bỏ qua, chỉ muốn hết lòng thoát khỏi đây.
Thượng Ất đã rất ngạc nhiên về điều này, nhưng lại càng khơi dậy hứng thú của hắn trong việc khám phá căn cứ Đế Đô. Đối với Thượng Ất mà nói, căn cứ Đế Đô sẽ là một ngọn núi mà hắn phải leo lên để thiết lập sự thống trị của mình trong tận thế. Hoặc là hợp tác, hoặc là chinh phạt, Thượng Ất và quân khu Đế Đô không có con đường thứ ba để chọn!
Vì vậy, khi con vượn khổng lồ thu hút sự chú ý của mọi người, Thượng Ất nhân cơ hội lẻn đi với Lãnh Vân, đi thẳng vào nội thành của căn cứ chỉ huy quân sự Đế Đô.
"Những người lãnh đạo lớn của quân đội Đế Đô hẳn là ở đó...Thượng Ất, tôi chỉ có thể đưa anh đến đây. Phía trước phải là vùng đệm tạm thời cho những người tị nạn trong căn cứ Đế Đô, đợi lát nữa anh cởi mặt nạ ra trà trộn vào, quân đội sẽ rất khó có thể tìm thấy anh. Chẳng qua..." Từ sau bức tường bỏ hoang, Lãnh Vân cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó quay sang Thượng Ất nói: "Chẳng qua tôi nghe nói ở quân khu Đế Đô có vô số chiến sĩ mạnh. Giống như Vũ Văn Tinh, ông ta chỉ là một trong những đội trưởng phụ trách bảo vệ các nhà lãnh đạo quân sự và chính trị. Những người tài giỏi có quyền lực hơn ông ta căn bản sẽ không lộ diện, vì vậy tiếp theo anh phải cẩn thận..."
"Ừm, tôi hiểu rồi. Cảm ơn Lãnh Vân, những gì đã hứa với cô tôi nhất định sẽ làm đượcô, cô chờ tin tức của tôi!"
Đối mặt với chỉ dẫn của Lãnh Vân, Thượng Ất nhẹ nhàng gật đầu quay người chạy về phía khu vực tập trung người sống sót gần nhất, để lại Lãnh Vân với khuôn mặt bất đắc dĩ, trong lòng thầm nói tên này không đầu không đuôi nói là hứa, nhưng mẹ nó anh có thể nói rõ là đã hứa gì hay không!
Tách khỏi Lãnh Vân, Thượng Ất từ từ gia tăng tốc độ đến cực hạn. Dưới tốc độ ma quái, bóng dáng hắn thất thường, thậm chí thỉnh thoảng gặp phải vài chiến sĩ bảo vệ được trang bị vũ khí, mượn địa hình xung quanh, Thượng Ất vẫn dễ dàng trốn thoát được.
Rất nhanh, Thượng Ất đến trước một bãi đất trống, sau khi trèo lên một bức tường đổ nát dài mười mét, Thượng Ất phát hiện mình đã đánh giá thấp sức mạnh của quân đội ở Đế Đô.
Ngay trước mặt hắn, hàng trăm nghìn chiếc lều cao thấp chen chúc nhau, nổi bật trên đống hoang tàn màu trắng xám, những căn lều này giống như những bụi cỏ tươi xanh, mang đến sức sống mạnh mẽ cho vùng hoang vu sau siêu bão.
Mà ở trongi lều, vô số người sống sót gồm đàn ông, phụ nữ, già trẻ xúm vào nhau, giống như một đàn kiến dày đặc đang di chuyển ra ngoài, chỉ là những “con kiến” này trông rất yếu ớt. Khuôn mặt vàng như nghệ, đôi môi tái nhợt khô khốc, quần áo chỉ che được những bộ phận quan trọng, những chỗ khác dính đầy bùn và máu, khuôn mặt càng thêm bẩn thỉu đến mức không thể nhìn rõ nét mặt ban đầu.
Nhưng những người này không nằm trong bùn đợi chết.
Một số người sống sót trước mặt, một số lượng lớn cácthùng xăng bỏ đi đã được thu gom. Chiếc thùng chứa đầy cành cây và thân cây khô, sau khi được một trong những người sống sót châm lửa, ngay lập tức lại có một người hai tay run rẩy đặt những mẩu thân cây lên lửa cẩn thận hong khô. Mà những người sống sót trong các lều khác nhìn thấy tình hình này, tất cả đều le lưỡi, khuôn mặt lộ ra vẻ ghen tị nhìn chằm chằm vào đống lửa, ngay cả khi trời nóng như thiêu đốt khiến cả người bọn họ mồ hôi nhễ nhại cũng không chịu rời đi.
Mà trong một góc phòng hẻo lánhs, một vài thiếu nữ xinh đẹp hoàn toàn không để ý đến thức ăn trên thùng xăng, mà ngược lại vẻ mặt quyến rũ đánh giá những người qua lại xung quanh. Mà khi một hai người đàn ông với thân hình cường tráng, trên người đeo chiếc ba lô căng phồng đi qua, bọn họ ngay lập tức chào đón, rúckhuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hướng vào lồng ngực đối phương.
Sau đó, sau vài câu nói qua lại giữa hai bên, những người đàn ông thường sẽ dừng lại, xoay người đi theo người phụ nữ vào một chiếc lều thấp. Sau đó bên trong lều sẽ truyền ra tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt, toàn bộ lều sẽ lắc lư dữ dội trong vài phút.
Mà khi mọi thứ yên lặng trở lại, những người phụ nữ sẽ mãn nguyện đứng trước lều nhai thức ăn, những người đàn ông xách quần và ba lô vội vã đi sâu vào khu vực lều. Cả hai bên nam nữ dường như không quá lo lắng về vấn đề thức ăn có giá trị sẽ bị cướp mất mà điều này có lẽ có liên quan trực tiếp với những tay súng đang quét mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
"Thật không ngờ...Dưới môi trường sống khắc nghiệt như vậy, những người sống sót ở Đế Đô không chỉ thành lập địa bàn sinh tồn khổng lồ, hơn nữa còn phát triển rất nhiều. Xem ra ở kiếp trước căn cứ Đế Đô trở thành căn cứ số một nước Hoa là điều hợp lý, ngoài lý do chính phủ cung cấp nguồn cứu trợ vật tư đầy đủ, ý chí mạnh mẽ của những người sống sót ở đây cũng là một lý do quan trọng khiến hàng trăm nghìn người sống sót này tiếp tục sống."
Thượng Ất cảm khái nhìn khu vực sinh sống thịnh vượng có thể so sánh với một quận nhỏ này, không khỏi bị ấn tượng bởi bản năng sinh tồn mạnh mẽ của con người. Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, trong khu vực tập trung ngườii này không chỉ có người tìm thấy thức ăn thay thế, ngay cả trật tự trao đổi thông thường cũng vô tình được thiết lập.
Ví dụ như Thượng Ất quan sát một vài tay súng, bọn họ rõ ràng nằm dưới sự kiểm soát của một thế lực nào đó. Trong khu vực bọn họ kiểm soát, không chỉ phụ nữ có thể yên tâm bán thân, hơn nữa một số người bán hàng dọc đường cũng dám đặt súng thường hai bên đường để bán. Hơn nữa bên trong khu vực tụ tập thỉnh thoảng lại nghe thấy một hoặc hai tiếng súng, kẻ không may mắn nào đó đã chết thảm thương trong đống rác bẩn thỉu. Tất cả điều này không liên quan đến bất cứ ai, cũng không có bất kỳ quân nhân nào ra tay ngăn chặn.
Rõ ràng khu vực tập trung người sống sót này đã có thế lực ngầm của riêng nó, dưới sự bảo vệ của quân đội, những luật lệ mới đang cai trị vùng đất bẩn thỉu, nghèo khó, bạo lực và xác thịt này.
Ở đây không ai quan tâm đến thế giới bên ngoài trước tận thế thế nào, cũng không ai quan tâm trong những ngày này tại sao quân đội không còn xuất hiện nữa. Bọn nọ chỉ quan tâm hôm nay và ngày mai họ có thể ăn những thức ăn gì, về phần còn có ai còn sống sau khi tỉnh dậy, càng không trong phạm vi bọn họ quan tâm!
"Hì hì, hơi thở thật khiến người ta cảm thấy quen thuộc."
Ở kiếp trước vật lộn năm năm, Thượng Ất đã quá quen thuộc mùi vị pha trộn giữa mùi của sự sống và chết chóc này. Trong những khu định cư lớn nhỏ như thế này, Thượng Ất phải vật lộn từng ngày để bảo vệ vợ con cố gắng sống sót.
Ở nơi như vậy, hắn đã từng chiến đấu với một nhóm người nhặt rác trong mấy chục phút vì một miếng thịt thú bốc mùi, cũng từng vì may mắn nhặt được một vật liệu đăc biệt mà dị năng giả nào đó tùy ý vứt bỏ đổi lấy một miếng bánh gạo tươi cho mẹ con Trần Phóng...Đây là nơi gợi lên hồi ức cả cuộc đời của Thượng Ất ở kiếp trước, hắn không còn do dự mà nhấc chân đi về phía khu định cư.
"Anh chàng đẹp trai, quần áo của anh thật bắt mắt, anh có hứng thú vào chơi không, hôm nay tâm trạng bà đây tốt nên để anh chơi miễn phí!"
Vừa mới bước vào khu vực tập trung, một phụ nữ tuổi tác không lớn lắm đi tới chào mời. Nhìn thấy Thượng Ất nhìn sang, người phụ nữ lập tức liên tục nở nụ cười, vô thức vén mớ tóc rối bù quanh tai, có vẻ như muốn làm cho mình trông hấp dẫn hơn.