“Đồ đĩ thõa này… thật đúng là biết cách mời gọi mà!” Nhìn ánh mắt đưa đẩy như có như không của Hoa Tiểu Lan, Ngô Cương Cường nhịn không được muốn xông vào đè cô ta xuống, cố gắng dời tầm mắt nhìn ra ngoài nhà. .
"Không được, cứ kéo dài như vậy nữa kiểu gì mình cũng phải chết ở đây. Nhưng mà ông già chết tiệt kia quá cứng đầu, cứng rắn chắc chắn sẽ không được, phải nghĩ ra cách. Chậc, đó không phải là Mễ Thu Các, ông chủ bên cạnh cửa hàng 4S sao, hắn ta vẫn còn sống à? Người phụ nữ bên cạnh là thư ký của hắn ta đúng không? Cặp vú to vừa chạy vừa rung ... Khoan đã, có gì đó không ổn, sao trông họ lại hoảng hốt như vậy? Còn hai người đuổi theo sau hắn ta là ai, sao lại giống những thây ma trong phim vậy?! "
Ngô Cương đột nhiên rùng mình, ông ta nhìn thấy Mễ Thu Các và thư ký của hắn ta vô cùng chật vật đang hoảng hốt bỏ chạy. Hai người đàn ông mặc đồng phục có logo xe hơi giống hệt như Zombie trong phim, đôi mắt đỏ đầy tơ máu và cái miệng như một chậu máu gầm gừ "U U", bước chân loạng choạng đuổi theo.
"Tổng giám đốc Mễ, chờ tôi với, tôi chạy không nổi nữa!"
Bên ngoài nhà, nữ thư ký nở nang bên cạnh Mễ Thu Các loạng choạng chạy, đôi tay trắng nõn cố gắng nắm lấy cánh tay của Mễ Thu Các, lúc này rất nhiều mồ hôi từ lọn tóc mai trên trán rơi xuống trên khuôn ngực đầy đặn rồi nhanh chóng chảy xuống khe ngực, phối hợp với bộ đồ vest ngắn cũn cỡn màu xanh đậm, Ngô Cương trong phòng không khỏi nuốt nước bọt một cách điên cuồng.
"Chà, Mễ Thu Các thật sự là may mắn. Vóc dáng của nữ thư ký đầy đặn này quá là hoàn hảo, mạnh hơn Hoa Tiểu Lan gấp mười lần, về phần Hoa Tạ Lan ..." Ngô Cương chán ghét liếc nhìn vợ. So với nữ thư ký da trắng ngực bự, người phụ nữ mặt vàng này ngu xuẩn giống như đầu heo, thật sự không biết lúc đầu sao ông ta lại vừa mắt người phụ nữ này, thật sự là mắt mù.
“Con đĩ thối tha, đừng kéo tao!” Mễ Thu Các đang chạy điên cuồng, nữ thư ký đầy đặn nắm lấy cánh tay của hắn ta, khiến bước chân của ông ta chậm lại, thở hổn hển đưa tay lên tát một cái: “Mày không chạy nổi nữa thì đừng quấy rầy tao, cmn mau buông ra! "
"Bốp!"
Tiếng tát tai vang lên rõ ràng bên ngoài ngôi nhà, trong cơn tuyệt vọng cái tát của Mễ Thu Các vừa nặng lại độc ác, khuôn mặt trắng nõn của cô thư ký đột nhiên đỏ bừng và sưng lên, trong mắt lộ ra vẻ không tin.
"Tổng giám đốc Mễ, không phải anh nói ... anh muốn chăm sóc em cả đời, sao anh lại làm vậy với em?!"
"Mẹ kiếp, tao sắp chết rồi, lấy gì mà lo cho mày cả đời? Không thấy hai con quái vật kia sắp đuổi kịp rồi à? Mẹ kiếp, mấy thứ này là gì vậy, sao tự nhiên lại ăn thịt người vậy?"
Mễ Thu Các khom lưng, hai tay chống lên đầu gối, những hạt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống hai bên mắt bạch kim đắt giá. Mới sáng nay, khi Mễ Thu Các với thư ký chuẩn bị bàn bạc thư ký và bốn nhân viên nam may mắn còn sống sót khác, thì hai nhân viên nam một cao một lùn trong số đó đột ngột đứng dậy, mắt đỏ bừng, răng nanh bật ra, đầu mười ngón tay nhô ra như mũi dao trước tầm mắt của mọi người. Sau đó trong tình huống mọi người không hề đề phòng, hai nhân viên biến hình đã chia ra hạ gục hai người bên cạnh rồi bắt đầu cắn xé, ăn tươi nuốt sống.
Thấy tình hình không hay, Mễ Thu Các dắt theo cô thư ký bỏ chạy. Nhưng bất kể hai người chạy thế nào thì hai nhân viên biến hình vẫn giống như thú hoang điên cuồng đuổi theo, sắp đuổi kịp bọn họ.
"Nhưng rõ ràng anh đã nóig sẽ yêu em mãi mãi ... Anh đã nói gì khi ngủ với em ... Để được ở bên anh, em thậm chí đã đá bạn trai quen bốn năm khi còn học đại học... Mễ Thu Các ……Anh lừa em!"
Nữ thư ký khóc thét lên, những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn thấm ướt làm lớp trang điểm được tô vẽ tỉ mỉ trở nên lem luốc.
Thấy vậy, vẻ mặt Mễ Thu Các ủ rũ, có vẻ không đành lòngbước tới nhẹ nhàng nắm lấy vai nữ thư ký, giọng điệu dịu dàng: "Là anh không tốt, anh biết em đã vì anh mà từ bỏ rất nhiều...... Nhưng mà, nếu em đã hy sinh nhiều thứ vì anh như vậy, thì cũng nêm thêm một lần cuối cùng này chứ! Anh muốn đến quân khu của đế đô để tận hưởng thời gian còn lại của mình, anh sẽ không chết ở nơi ma quái này! Bây giờ em chết thay anh nhé, tạm biệt!”
Hắn ta bỗng đẩy mạnh hai tay Mễ Thu Các bật ra sức mạnh khủng khiếp, nữ thư ký với cơ thể hơn năm mươi ký nhanh chóng bị đẩy lui về phía sau, ngã nhào trước mặt hai nhân viên đã nổi điên ở phía sau.
"Mễ Thu Các, anh! A !!!"
Một tiếng hét thảm, nữ thư ký chưa kịp gào thét thì một cơn đau rất lớn từ cổ, cánh tay và ngực của cô ta lập tức truyền đến. Hai nhân viên nổi điên như hai con thú hoang, thấy nữ thư ký tự mình lao tới thì há to vòmmiệng đẫm máu, hàm răng sắc nhọn như răng nanh sói hoang cắn chặt lấy thân thể non nớt trắng nõn.
Giống như thịt cá sống được làm trong các nhà hàng cao cấp, từng miếng da trắng nõn được xé ra từ cơ thể nữ thư ký, để lộ cơ bắp đỏ tươi bên dưới, thoạt nhìn hai màu đỏ trắng có vẻ đẹp khó tả.
Ngô Cương sửng sốt ... Ông ta tự cho là có hiểu biết nhưng cảnh ăn thịt người ở nơi công cộng như thế này ông ta khó có thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là khi một nhân viên đang điên cuồng vùi đầu vào ngực nữ thư ký và xé toạc hai khuôn tròn trắng nõn ra, một cái gì đó đột ngột trào từ dạ dày lên cổ họng của ông ta, Ngô Cương quỳ rạp trên mặt đất nôn đến choáng váng đầu óc, ngay cả nửa cái bánh bao hôm qua ăn cũng nôn ra hết.
Mẹ kiếp, đây là chuyện gì vậy! Sau một trận bão, thú hoang ăn thịt người chẳng thấy mấy con, còn con người lại bắt đầu ăn thịt đồng loại?
Hai tay Ngô Cương vịn vào mép cửa, chỉ trong chốc lát hai nam nhân viên nổi điên kia đã ăn gần hết nữ thư ký. Nhưng điều mà Ngô Cương không ngờ nhất là Mễ Thu Các - thủ phạm của tất cả những chuyện này thậm chí còn không chớp lấy cơ hội chạy trốn, thay vào đó, hắn ta chạy tới đống đổ nát gần đó rút ra một thanh thép sắc nhọn dài hai mét.
Mễ Thu Các đang làm gì vậy? Ngô Cương ngơ ngác nhìn Mễ Thu Các đang cẩn thận đi đến phía sau những nam nhân viên phát điên kia, rồi nhắm thanh thép sắc nhọn vào sau lưng một trong số họ!
"Xì!"
Giống như đâm vào miếng đậu hũ mềm, thanh thép dễ dàng đâm xuyên vào phía sau trái tim nam nhân viên, một tia máu phun ra từ phía trước tim, sau đó nam nhân viên co giật, cơ thể bị thanh thép đâm chết. .
"Cái này ... tên Mễ Thu Các này... hắn ta trở nên mạnh mẽ từ khi nào vậy? Chỗ mà thanh thép kia xuyên qua có mấy cái xương sườn, muốn dùng thanh thép xuyên thủng đâu có dễ dàng như vậy, nếu như lực tác động không lớn hơn trăm kg thì sẽ không làm được như vậy!”
Ngô Cương đã bị sốc trước sức mạnh kỳ lạ của Mễ Thu Các, trong ấn tượng của ông ta, Mễ Thu Các là một tên béo và trắng, còn không mạnh bằng ông ta, nhưng bây giờ hắn ta đã trở nên mạnh mẽ như vậy. Chuyện gì đang xảy ra?
Ngô Cương lại nhìn ra ngoài thấy rằng Mễ Thu Các cũng đang choáng váng trước sức mạnh kỳ lạ của chính mình, khi hắn ta phản ứng lại thì nam nhân viên nổi điên còn lại đang la hét và lao tới.