"Tha mạng cho tao, ha ha ha!" Nghe thấy câu nói hung hăng càn quấy lạnh như băng của Lý Đống Thành, Thượng Ất không những không giận mà còn bật cười: "Người muốn lấy mạng tao nhiều lắm, mày tính là cái gì? Chỉ bằng bộ giáp năng lượng xấu đến mức nổ tung ở trên người mày hay sao?"
"Hả? Sao mày biết trên người tao chính là áo giáp năng lượng? Còn xấu đến mức nổ tung là có gì gì?"
Sắc mặt hung hăng càn quấy của Lý Đống Thành đột nhiên sững sờ, tiến sĩ L đã từng nói, bộ áo giáp chiến đấu ở trên người gã chính là bộ đầu tiên, người thấy được bộ áo giáp này một bàn tay cũng có thể đếm hết, thằng nhóc này từ chỗ nào biết được?
"Tao đương nhiên biết, khụ khụ khụ. Hơn nữa, tao còn biết áo giáp chiến đấu này của mày rất rác rưởi, ngoài kiếm quang ở chỗ cổ tay có chút uy lực ra, cái khác căn bản không đáng nhắc đến. Nếu mày định dùng áo giáp này đối phó tao thì quên đi, mày đang lãng phí thời gian đấy..."
Thượng Ất nhìn Lý Đống Thành với vẻ bình tĩnh, trên mặt vẫn hiện lên vẻ lạnh nhạt, hình như hắn không lo lắng thật. Chẳng qua bao gồm cả Lý Đống Thành và tất cả mọi người ở đây không chú ý đến ở trong mắt Thượng Ất, có một tia sầu lo giấu trong nơi sâu thẳm, không bị người khác phát hiện.
Tình hình rất tồi tệ, trừ giả vờ làm dáng vẻ không quan trọng ra, Thượng Ất cảm thấy lần này hắn không còn cách nào nữa.
Áo giáp trên người Lý Đống Thành không xinh đẹp, nhưng không giống như hình dung rác rưởi của hắn. Ở kiếp trước, Thượng Ất đã được chứng kiến rất nhiều áo giáp chiến đấu tương tự. Nhất định phải thừa nhận, trong đám nhà khoa học thuộc quân đội đế đô có quá nhiều nhân vật lợi hại. Sự xuất hiện của áo giáp năng lượng có ý nghĩa vượt thời đại, ngoài khuyết điểm tốn năng lượng ra, ở phương diện sinh tồn và chiến đấu áo giáp này có thể xưng là hoàn mỹ.
Điểm trâu bò nhất của chiếc áo giáp này, là nó có thể tăng sức mạnh, tốc độ, hay nhanh nhẹn cho một người dù là bình dân lên trên diện rộng, thậm chí có thể vượt qua cả lính đặc chủng. Sau khi cao thủ trong quân ngũ đã rất lợi hại mặc chiếc áo giáp này vào, thực lực càng bằng với dị năng giả bình thường.
Đặc biệt sau mấy năm tận thế, quân đội đế đô lần lượt cải tiến mấy đời áo giáp chiến đấu, hiệu quả tăng thêm khả năng chiến đầu càng khiến các thế lực lớn ở tận thế nghẹn họng nhìn trân trối. Cứ như vậy, dựa vào áo giáp chiến đấu và các cao thủ gia nhập, căn cứ đế đô từ đầu đến cuối đều duy trì danh vọng cực cao ở trong tận thế, đứng sừng sững, trở thành khu quần cư mà người Trung Quốc sống sót nào vô cùng hướng đến.
Nói ngắn gọn, sức chiến đấu trước đây của Lý Đống Thành theo Thượng Ất là không đáng nhắc đến, nhưng sau khi mặc áo giáp chiến đấu này vào, tình thế đột nhiên nghịch chuyển, Thượng Ất chỉ có giả vờ giả vịt kéo dài thời gian.
Đáng tiếc... Lý Đống Thành cũng không mắc lừa, câu nói của Thượng Ất khiến gã hơi hoài nghi, nhưng cũng là chuyện trong nháy mắt. Lý Đống Thành là quan chỉ huy đặc biệt của bộ đội, sức quan sát, nhảy cảm sao người bình thường có thể so sánh? Nhất là bây giờ ở dưới tình huống này, hai bên đã là cục diện không chết không thôi, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của đối phương, mà hai bên có thể bắt tay giảng hòa hay sao?
Nói đùa!
Hành động trước kia của Lâm Linh đã khiến Lý Đống Thành vô cùng tức giận, cộng thêm Thượng Ất chém chết bốn tên gien chiến sĩ liên tục, khiến Lý Đống Thành hận không thể lột da Thượng Ất ngay lập tức. Cho nên sau phút do dự ngắn ngủi, Lý Đống Thành cười lạnh giơ kiếm ánh sáng lên, sau đó nói với vẻ mặt trấn định.
"Mày đã nói như vậy, vậy để tao lĩnh giáo sự lợi hại của mày một chút đi, đừng nói nhảm nữa, động thủ."
Lý Đống Thành không nói hai lời, hai tay đột nhiên chụp lại, lập tức bộ phận quan trọng trong áo giáp chiến đấu phun ra một luồng sức mạnh bá đạo, truyền lên hai tay, một thanh kiếm ánh sánh sang dài năm mét xuất hiện, sau đó Lý Đống Thành giơ kiếm ánh sáng lên cao.
"Thằng nhóc, từ khi mới bắt đầu tao đã cho mày cơ hội gia nhập quân đội, bởi vì Kim Lộ đã nói, mày có thể không dựa vào năng lượng áo giáp mà có thể dùng đao tung ra năng lượng màu lam. Đến đây đi, sử dụng đao năng lượng của mày đi, để tao xem mày là cao thủ lợi hại như thế nào."
"Đối phó với mày không cần dùng Tinh Vực Cốt Đao, đừng nói nhảm nữa, chiến đấu đi." Nhìn thấy Lý Đống Thành cầm kiếm ánh sáng chém đến, Thượng Ất cố gắng xoay người tránh né. Trong lúc vội vàng, mặt và đầu vai đã đập xuống đất, lập tức máu chảy ào ào, vô cùng chật vật.
"Ha ha, tao biết mày chỉ miệng cọp gan thỏ mà thôi, chiến đấu liên tục đã tiêu hao hết thể lực của mày, tao nhìn mày có thể trốn đến khi nào."
Lại một kiếm chém tới, Thượng Ất ngửa mặt ngã sấp xuống, một sợi tóc dài ở trên trán tung bay theo gió, sau đó bị sức nóng của kiếm ánh sáng biến thành khói xanh... Chỉ thiếu chút nữa, Thượng Ất đã mất mạng dưới kiếm này.
"Trốn đến khi nào không cần mày quan tâm, có gan mày đến chém chết tao đi." Thượng Ất lăn mình chật vật trên mặt đất, sau đó giơ thi thể của Lâm Linh lên, dùng sức ném về phía Lý Đống Thành. Lý Đống Thành tiện tay dùng một kiếm chẻ làm đôi, thỉ thể Lâm Linh biến thành hai nửa rơi bịch xuống đất: "Thằng nhóc, đừng ra vẻ nữa, mày đang chờ năng lượng của áo giáp chiến đấu hao hết hả? Mày không có cơ hội đó đâu, cho dù chỉ còn ba phút, cũng đủ để tao chặt mày thành mấy khúc, xem kiếm."
Lại một kiếm chém đến, Thượng Ất lại lăn người tránh né, nhưng lần đừng dậy này, trong tay hắn cầm theo một bó thuốc nổ. Ngay sao đó, tay phải hiện lên tia sáng màu lam nhạt, âm thanh cháy xèo xèo của kíp nổ vang lên.
Trong lúc vô tình, Thượng Ất đã chạy trốn thành công đến địa điểm cạnh thuốc nổ, sau đó đã đốt kíp nổ.
"Mày nói đúng, quả thật tao không còn sức chiến đấu nữa, nhưng tao còn sức để nổ tế đàn và Thao Thiết Chân Huyết. Mẹ kiếp, dám giết người phụ nữ của tao hả, đi chết đi mày." Thượng Ất hét lên rồi ném thuốc nổ, còn Lý Đống Thành lại nhảy vồ về phía thuốc nổ ở giữa không trung giống như điên.
Ầm ầm! Một âm thanh đất rung núi chuyển vang lên, đá vụn và bụi đất bắn tung tóe ra xung quanh.
Sau một lát, khi tất cả mọi người khôi phục lại thần trì sau khi trợn mắt hốc mồm, bây giờ mới phát hiện trên tế đàn đã không còn một ai, ngay cả Thao Thiết Chân Huyết cũng không biết tung tích.
"Ở đó!"
Đại Duyệt giống như có thần giao cách cảm với Thượng Ất, chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, cô đã nhìn thấy Thượng Ất máu me be bét đang nằm trên một đồng đá vụn không ngừng ho ra máu. Mà một bên khác, toàn thân Lý Đống Thành đã cháy đen dính đầy máu tươi, đang giãy dụa đứng lên từ dưới đất. Áo giáp năng lượng màu đen đã rách tung tóe, nhưng vẫn bảo vệ được tính mạng của gã như kỳ tích, khiến gã còn sức đứng lên đi về phía Thượng Ất.
"Thằng nhóc, mày có gan, khụ khụ... Mày là người lần đầu tiên tao thấy không quan tâm đến thuốc nổ... Khụ khụ khụ." Lý Đống Thành ho liên tục, mặc dù áo giáp năng lượng bảo vệ được tính mạng của gã, nhưng sóng xung kích sinh ra khi nổ tung đã gây tổn thương nghiêm trọng cho lục phủ ngũ tạng của gã, gần như đi mỗi bước là phun ra một ngụm máu.
"Tao đương nhiên có gan, con trai tao đã hơn mấy tháng..."
Nhìn thấy Lý Đống Thành từng bước ép sát, Thượng Ất nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên khuôn mặt hiện lên vẻ châm biếm. Chuyện cho đến bây giờ, hắn quả thật đã đến đường cùng. Uy lực mạnh mẽ của thuốc nổ gần như đã chặt ngang người hắn, xuyên qua lỗ máu cháy đen, Thượng Ất thậm chí có thể nhìn thấy sương cột sống mang theo màu máu, quả thật thảm không thể thảm hơn được nữa.
Chẳng qua Thượng Ất cũng không sợ hãi, cũng không hối hận. Bởi vì khi nổ tung trong nháy mắt, Thượng Ất đã nhìn thấy tận mắt Thao Thiết Chân Huyết ở trên cột đá của tế đàn kia, đã bị chia năm xẻ bảy ở trong ánh lửa, hóa thành vô số hạt tròn màu đỏ bắn ra xung quanh.
Tuyệt vọng cuối cùng của người phụ nữ Lâm Linh này vẫn bị Thượng Ất thực hiện được, chỉ có điều trả giá có vẻ hơi nặng nề mà thôi, chỉ sợ ngay cả Thượng Ất cũng phải bỏ mạng vì nó.
"Được rồi, được rồi... Rốt cuộc người tính không bằng trời tính." Lý Đống Thành lặng lặng nhìn về phía thân thể không hoàn chỉnh của Thượng Ất, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tẻ nhạt, trong ánh mắt mang theo một tia tiếc nuối và bất đắc dĩ, sau đó nói tiếp: "Thao Thiết Chân Huyết bị mày phá hủy, nhưng tao không trách bọn mày... Một người dùng mạng của mình đi làm một chuyện mà người đó cho là chính xác, mặc kệ đúng sai, người này đều đáng được tôn trọng."