Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 209: Đấu thảm, quái thú đến tấn công




     Thượng Ất chậm rãi vươn tay phải ra:

“Con người tiến hóa trải qua nhiều loại, nhưng vì Trái Đất có trọng lực, áp lực, mật độ không khí, môi trường sinh thái, các loại nhân tố ảnh hưởng trói buộc đơn thuần cường hóa thân thể trong cực hạn.”

Đao xương Tinh Vực tỏa ánh sáng đao màu lam sẫm, màu thuần khiết như trời xanh trên cao nguyên, nhìn một cái sẽ bị sa vào.

“Nên dù anh mạnh đến đâu cũng có cuối, mà tôi, sức mạnh tinh vực là sức mạnh khủng bố mà tôi cũng không thể đo lường được, trước sức mạnh trần tục thì nó . . . không gì phá nổi!“

Oong!

Tiếng năng lượng dao động kỳ lạ vang lên, đao xương Tinh Vực của Thượng Ất phát ra tiếng vù vù như thú dữ, ánh sáng lam sẫm bùng nổ chói mắt đến nỗi không ai mở mắt ra nhìn được. Nguyên căn phòng bị ánh sáng màu lam sẫm tràn ngập, Kim Lộ cách Thượng Ất gần nhất bị ánh sáng nhuộm thành người màu lam.

Rốt cuộc Thượng Ất đặt quyết tâm sử dụng kỹ năng mạnh nhất: Đao xương Tinh Vực. Một đòn này quyết định giữa Kim Lộ và hắn thì ai là người cuối cùng đứng ra khỏi phòng này, quyết định vận mệnh cuối cùng của mọi người trong phòng.

“Chết cho tôi!”

Oong!

Một đao chém xuống, không có chiêu thức hoa lệ, ánh sáng đao tinh vực tựa cầu vồng màu lam. Một kích kia tụ tập toàn bộ sức mạnh, tốc độ của Thượng Ất, thậm chí là tinh thần lực. Giờ phút này mọi người không thấy rõ Thượng Ất đang ở đâu, ánh sáng đao cuốn cả người hắn vào, hắn là đao, đao là hắn.

Người đao hợp nhất, trừ tôi ra còn ai nữa!

Sau khi gặp nguy hiểm lớn trong đời, lần đầu tiên Thượng Ất bị kích phát ra tất cả thực lực, chém ra một đao bá đạo chưa từng có.

Trên mặt Kim Lộ hiện nét kinh hoàng:

“Biến dị tứ chi? Công kích năng lượng? Không thể nào!”

Trong hoảng loạn, Kim Lộ bản năng liếc qua máy trắc nghiệm năng lượng, con số cao đến 148000 làm gã sửng sốt mà tuyệt vọng. Đòn tấn công mang theo đường đao hoa lệ của Thượng Ất chẳng những gây tổn thương cho Kim Lộ, rất có thể còn chém gã thành hai khúc.

Kim Lộ không kịp nghĩ nhiều, thân thể liên tục thụt lùi, tùy tay chộp mảng tường xi-măng dưới đất lên cao qua đầu.

Đương nhiên tường xi-măng tuy cứng rắn nhưng không đỡ nổi đòn tấn công năng lượng 148000. Kim Lộ chỉ hy vọng có thể mượn nó làm chậm lại công kích từ đối phương, ít ra cho gã có cơ hội sử dụng thủ đoạn giữ mạng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vụn xi-măng bắn tung tóe, trước mắt Kim Lộ tối đen, thân thể như diều đứt dây đụng mạnh vào cửa pha lê. Sau một chuỗi tiếng binh bốp, cửa pha lê còn nguyên vẹn duy nhất nay bị Kim Lộ đụng nát, bao gồm khung cửa kim loại.

Kim Lộ nằm trong đống đổ nát, khóe môi chảy máu, hai tay co giật, nhếch mép nở nụ cười đắng sống sót sau tai nạn:

"Khụ khụ, lần này . . . thật đã!”

Nếu mới rồi gã phản ứng chậm, không giơ mảng tường xi-măng đỡ thì nhát đao của Thượng Ất đã chém gã thành hai mảnh. Dù vậy đường đao bá đạo rạch một vệt sâu từ ngực xuống bụng Kim Lộ, làn da, cơ bắp cứng mà gã tự hào tựa như đậu hủ trước nhát đao kia, suýt nữa nội tạng cũng bị chém nát.

Kim Lộ vùng vẫy gượng dậy, chợt nghe giọng Đại Duyệt lo lắng hỏi:

“Đại ma vương, anh . . . anh có sao không?”

Kim Lộ bản năng nhìn theo hướng phát ra tiếng, tim rung lên. Thượng Ất ở gần đó xách đao xương từng bước đến gần, khóe môi không ngừng chảy máu dọc theo đường hắn đi.

Thượng Ất cố chấp tiến lên:

“Tôi không sao, không thể giữ người này lại, khụ khụ khụ. Tránh ra, tôi muốn giết hắn!”

Vì dùng sức quá mạnh nên bây giờ Thượng Ất gần như kiệt sức, xương ngực gãy dường như đã đâm vào nội tạng, từng bước hắn đi sẽ có máu không ngừng ứa ra, bộ dạng thê thảm không thua gì Kim Lộ.

Kim Lộ cố gượng đứng lên:

“Thằng nhóc, bớt coi thường người, tao thừa nhận mày làm tao giật mình, nhưng mọi việc ngừng ở đây. Bà nội nó, bố không muốn uống thứ này, nhưng bây giờ không uống không được!”

Kim Lộ lấy một bình chất lỏng đỏ rực ra, do dự nửa giây rồi ngửa đầu uống cạn.

Bùm!

Năng lượng gần như thực chất nổ tung trong cơ thể Kim Lộ, vết đao chém đáng sợ trên người gã nhanh chóng khép lại, các khớp phát ra tiếng răng rắc. Ở trước mắt bao người, Kim Lộ cao lớn một mét chín lại biến to, sức mạnh bí ẩn đang điên cuồng cải tạo cơ thể của gã.

Thượng Ất ngạc nhiên nhìn Kim Lộ:

“Không thể nào . . .!”

Máy trắc năng lượng trên cổ tay hắn điên cuồng nhảy số: 18000, 19000, 20000 . . .

Chất lỏng đỏ thẫm như tiên đan trong truyền thuyết, mấy giây ngắn ngủi khép lành vết thương của Kim Lộ, càng khiến thực lực của gã tăng lên mảng lớn, ngừng lại ở con số khủng bố 25000.

Kim Lộ thở ra một hơi:

“Phù!”

Gã như thú dữ cổ xưa ngủ đông chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra tia lạnh băng yên lặng nhìn Thượng Ất như xem con mồi.

“Thằng nhóc, ngừng ở đây, vì mày mà tao dùng luôn huyết tề Thao Thiết, coi như mày không chịu thiệt. Tao đoán mày không còn sức tấn công nữa phải không? Nhát đao vừa rồi sướng đấy, nếu hai ta không phải kẻ địch thì có lẽ tao sẽ tha cho mày vì điều này. Thôi, bó tay chịu trói nào. Tao cảnh cáo mày, còn dám chống cự thì tao thật sự không khách sáo, tao sẽ đưa mày đến chỗ tiến sĩ L làm chiến sĩ gen ngu đần!”

Thượng Ất nóng ruột nóng gan, mặt ngoài thì bình tĩnh, đầu óc vận chuyển nhanh tìm cách chạy trốn:

“Lần này tiêu thật rồi sao? Chết tiệt, huyết tề Thao Thiết là cái quỷ gì? Sao hiệu quả còn tốt hơn tinh hạch sinh vật cấp hoàn mỹ? Làm sao bây giờ? Mình phải làm sao? Bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ cách chạy trốn nào!”

Mắt Kim Lộ bắn ra tia sáng, giọng hờ hững mà mang theo dụ dỗ:

“Vô ích thôi, sau khi dùng huyết tề Thao Thiết thì tốc độ của tao nhanh hơn, ngoài ra khí huyết của mày đã yếu rồi, người đầy vết thương, đi đường còn khó khăn, muốn trốn khỏi tay tao như người khùng nói mớ. Trừ phi còn có đồng bạn cứu mày, ví dụ như con sâu to bên ngoài . . .”

Tên này mơ ước thú cưỡi sâu to, gã định nhờ vào hiệu quả mạnh của huyết tề Thao Thiết bắt trọn ổ tay sai của Thượng Ất.

Nhưng vào lúc này, dưới chân mọi người bỗng rung lắc dữ dội, bụi mù phun lên từ hố sâu giữa sảnh lớn, tiếng đất bùn rơi lộp độp.

“A! Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

“Nguy rồi, là con quái vật kia, con quái vật bị tiếng đánh nhau hấp dẫn trở lại!”

“Trời ạ, chúng mình chạy mau lên, chậm chân là không kịp!”

Đám người Lâm Linh, Dư Khánh ở trên lầu hét chói tai, điên cuồng chạy lên trên. Từ kinh nghiệm chạy trốn mấy đợt trước thì quái vật dưới lòng đất có hình thể to lớn, không thể leo dọc theo thang lầu hẹp hòi, bọn họ phải chạy lên tầng năm cao nhất mới giữ được mạng nhỏ khỏi móng vuốt của nó.