Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 206: Đi dọn gạch cho tôi




     Đại Duyệt nặng trĩu ưu tư đẩy mở cửa, thân thể thon thả nhanh chóng đi vào sảnh lớn:

“Lúc tôi đi có nghe cô giáo Lâm nói bọn họ định xuống hố sâu tìm thứ gì, bây giờ không thấy người đâu nữa, không lẽ xuống hố rồi?”

Thú cưỡi sâu to ở phía sau bản năng bò vào, nhưng vì hình thể quá lớn nên bị kẹt ngay khung cửa, chỉ có thể từng chút một cứng rắn chui vào, cánh cửa không chịu nổi gánh nặng, vách tường phát ra tiếng két két rền rỉ, bụi mù và đá vụn từ nóc nhà rơi xuống.

“Trời ạ, đây là cái gì vậy? Sâu biến dị sao?”

“Đại Duyệt, chạy mau! Con sâu to sau lưng cậu sắp bắt kịp rồi!”

“Ôi mợ, Đại Duyệt thật sự không chết! Nhưng cái thứ sau lưng cậu ấy là gì vậy?”

Sau khi Hoa Ny nhắc nhở, đám người Lâm Linh, Hoàng Văn Võ, Dư Khánh lộ biểu tình hoảng sợ. Cảnh tượng này giống phim thảm họa, con người nhỏ yếu liều mạng chạy trốn, sâu to hì hục đuổi theo đằng sau.

Mọi người giơ vũ khí gậy gộc lên, biểu tình căng thẳng nhìn thú cưỡi sâu to chằm chằm, không ai chú ý thấy Thượng Ất chậm rãi đi qua cửa nhỏ, dào dạt hứng thú nhìn tất cả.

Đại Duyệt hưng phấn nói, bản năng xông lên lầu hai:

“Mọi người đừng hoảng, con sâu to này rất hiền, nó sẽ không tùy tiện bị thương người! Cô giáo Lâm Linh, Thạch Văn Quyên, Hoa Ny, mọi người không sao chứ? Gặp lại tất cả thật tốt quá!”

Hoàng Văn Võ đột nhiên chĩa mâu sắc bén về phía Đại Duyệt, biểu tình tàn nhẫn nói:

“Cậu đừng nhúc nhích, con sâu to kia đến vì cậu, nên hãy mau biến khỏi đây, đừng kéo mọi người chết chung với cậu!”

Đại Duyệt giật mình nhìn lầu trên:

“Cậu nói gì vậy? Tôi . . .”

Đại Duyệt không ngờ Hoàng Văn Võ luôn hỏi han ân cần, quan tâm chăm sóc cho cô ta vậy mà nói ra lời độc ác như thế. Bọn họ là bạn học, sao cô làm chuyện gì hãm hại bọn họ được?

“Tôi không làm gì, Thạch Văn Quyên, cậu hiểu rõ tôi nhất đúng không? Sao tôi hại mọi người được, con sâu này là của một người đàn ông . . .”

Thạch Văn Quyên co ro núp sau lưng mọi người, không nhìn Đại Duyệt cái nào:

“Cậu đi mau lên, lần trước cậu và Vương Tử Bác ra ngoài tìm thức ăn, mọi người suýt bị chó biến dị cắn chết, giờ cậu còn muốn hại mọi người bị sâu ăn? Coi như tôi cầu xin cậu nghĩ tình cùng là bạn học mấy năm nay mà đi mau lên.”

Mấy người . . .

Tầm mắt của Đại Duyệt dần mơ hồ, ngực như bị đá nặng ngàn ký đè lên, uất ức như thủy triều ập đến làm cô ta nghẹt thở.

Đại Duyệt cố gắng mở to mắt, ngước đầu nói với Lâm Linh:

“Cô giáo Lâm, ngay cả cô cũng không tin em sao? Em là học sinh của cô, ba năm qua luôn theo bên cạnh cô, cô hiểu rõ em nhất mà.”

“Đại Duyệt, cô Lâm tin tưởng em, nhưng con sâu sau lưng em sắp xông vào rồi. Hay em ra ngoài tạm trốn, chờ chúng tôi vào hố đất rồi em vòng về tìm chúng tôi được không?”

Đại Duyệt cười thảm, hai dòng lệ như trân châu đứt chỉ tuôn rơi:

“Vòng trở về tìm mấy người . . . ha ha, không cần, tôi sẽ không tìm mấy người nữa!”

Lần đầu tiên Đại Duyệt phát hiện những khuôn mặt quen thuộc trước mắt trở nên xa lạ đến thế. Đại Duyệt nhìn xung quanh, cảm giác như trong mơ, làm cô ta có ảo giác bọn họ không phải bạn học, cô giáo ở chung sớm chiều ba năm trời mà là ác ma lạnh lùng còn hơn đại ma vương giết người.

Tôi đi! Nếu các người không muốn gặp tôi thì tôi đi cho mấy người vui!

Đại Duyệt xoay người định đi, nhưng một bóng người vụt qua, cô ta suýt đụng trúng ngực người đó.

“Tôi có nói cho cô đi chưa?”

Dưới mặt nạ vua chuột, giọng Thượng Ất hơi lạnh, có phần bất mãn tính cách yếu đuối của Đại Duyệt, có phần khinh thường đám người trên lầu lạnh lùng.

“Vì ngăn cản tôi tìm bọn họ mà bất chấp cả mạng sống, nhưng họ tuyệt tình với cô như vậy. Đại Duyệt, nếu cứ bỏ qua cho họ như vậy không cảm thấy quá có lời cho đám rác rưởi này sao?”

“Rác rưởi? Ai là rác rưởi? Có ngon thì lên đây, để xem bọn này xử mày thế nào!”

Giọng của Thượng Ất rất lớn, đám người Lâm Linh, Hoàng Văn Võ đứng trên lầu nghe rõ mồn một. Đám người mặt biến sắc, giơ vũ khí, nhe răng trừng mắt hắn, chỉ muốn chửi um sùm.

Thượng Ất ngước đầu lên, lạnh lùng nhìn đám người:

“Đương nhiên là nói thứ rác rưởi không bằng cầm thú . . . mấy người!”

Nhìn đám người ngoài mạnh trong yếu thì hắn càng khinh thường đám học sinh tự cho mình siêu phàm này.

Trừ cô giáo và ba nữ sinh đứng giữa đám người ra, trong phòng có ít nhất bốn, năm nam sinh thân thể vạm vỡ. Thú cưỡi sâu to đang bị kẹt ở khung cửa, nếu mấy nam sinh dũng cảm một ít, thừa dịp lao xuống dùng mâu dài tấn công từ xa, dù không thể giết thú cưỡi sâu to cũng làm nó bị thương, bị đau bỏ chạy, chẳng những cứu vớt Đại Duyệt còn giành lấy cơ hội sống cho chính mình.

Kiếp trước nhiều đoàn đội cầu sinh quan hệ thân thiết đều làm như vậy, đây là nhận biết chung của tất cả người sống sót. Nhưng đám người này đang làm cái gì? Bọn họ trừ trơ mắt nhìn Đại Duyệt đối diện thú cưỡi sâu to ra còn khoác lên bộ dạng giả tạo đạo mạo trang nghiêm chỉ trích cô ta, vô tình tàn nhẫn xua đuổi cô ta.

Chỉ có từ rác rưởi là xứng với họ, nếu không phải sốt ruột tìm bản vẽ và nhân viên liên quan thì Thượng Ất đã sớm mất kiên nhẫn giết họ rồi. Danh hiệu đại ma vương giết người không phải kêu chơi, với tiêu chuẩn của Thượng Ất thì bọn họ ít nhất chết mấy lần.

Dư Khánh trợn trắng con mắt nhỏ như hạt đậu, biểu tình bực tức trừng Thượng Ất:

“Ông là ai? Sao dám nói chuyện với chúng tôi như vậy?”

Hoàng Văn Võ và ba nam sinh khác đứng cạnh Dư Khánh lộ sắc mặt âm trầm, tay cầm vũ khí, không nói một lời lạnh lùng nhìn Thượng Ất.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là mấy người là ai. Này, cô giáo đứng chính giữa, cô là Lâm Linh mà Đại Duyệt đã nhắc đến đúng không, qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi.”

Thượng Ất vừa nói vừa rút con dao sau lưng ra, vỗ nhẹ lên người thú cưỡi sâu to. Nó ngầm hiểu, mười mấy cái chân to luân phiên thụt lùi, rất nhanh biến mất trong bụi cỏ rậm rạp trước tòa nhà.

Lâm Linh trợn to mắt hạnh:

“Vị . . . tiên sinh này, tôi là Lâm Linh, xin hỏi tiên sinh tìm chúng tôi có chuyện gì?”

Cảnh tượng khó tin trước mắt nhắc nhở Lâm Linh hình như họ đã hiểu lầm Đại Duyệt, con sâu to biến dị ngoan ngoãn nghe lời trước người đàn ông đeo mặt nạ, vừa thần kỳ vừa khó tin.

Thượng Ất chậm rãi nói:

“Có hai chuyện, thứ nhất, tìm bản vẽ liên quan lô-cốt tận thế trong học viện kiến trúc cho tôi, thứ hai, cô đi theo tôi một chuyến, xây lô-cốt tận thế giúp tôi.

Thượng Ất chỉ dao bầu về phía sau lưng Lâm Linh:

“Mấy người cũng đi cùng, đi căn cứ của tôi dọn gạch.

Đám nam, nữ sinh Hoàng Văn Võ, Thạch Văn Quyên, Hoa Ny ồn ào, biểu tình không tin được:

“Dọn gạch? Dọn gạch cái khỉ gì? Mợ nó! Ông muốn chúng tôi đi làm khổ công cho ông? Bị điên hả?”

Một người đàn ông xa lạ đột nhiên xông vào nơi này, tiếp đó huênh hoang yêu cầu dọn gạch giúp mình, nghĩ sao đều thấy ức chế.