Thượng Ất giật mình nhìn Đại Duyệt:
“Cô nói cái gì? Chủ nhiệm lớp cấp 3 của cô tên . . . Thượng Ất?”
Nếu không đeo mặt nạ vua chuột thì Đại Duyệt, Vương Tử Bác đã thấy biểu tình cực kỳ giật mình của Thượng Ất.
Đại Duyệt lấy làm lạ nhìn Thượng Ất:
“Đúng rồi, thầy tên Thượng Ất, sao? Anh . . . quen thầy?”
Đại Duyệt không hiểu tại sao phản ứng của đối phương lớn như vậy, không lẽ có chuyện trùng hợp đến mức đó, đại ma vương giết người này quen Thượng Ất?
Thượng Ất cười gượng lắc đầu nói:
“Tôi . . . không quen, nhưng nghe hơi quen tai.”
Thượng Ất thầm nghĩ chuyện này trùng hợp vậy sao, nữ sinh đẹp trên cả đẹp này là học sinh mà hắn từng dạy học? Nhưng hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Đại Duyệt đăm chiêu nhìn Thượng Ất, thuận miệng nói:
“Ra là vậy. Thầy Thượng Ất là chủ nhiệm lớp cấp 3 của tôi, dạy khóa ngữ văn rất giỏi, đối xử với học sinh cũng đầy kiên nhẫn. Khi đó mẹ của tôi bị bệnh, cha làm công trong đế đô, điều kiện trong nhà rất kém. Nếu không nhờ thầy Thượng Ất chủ động xin với trường giảm học phí, sinh hoạt phí một năm cho tôi thì tôi không có cơ hội thi đậu đại học Thanh Nhạc. Đáng tiếc năm lớp mười hai cha đón tôi và mẹ đi đế đô, từ đó không có cơ hội gặp thầy Thượng Ất nữa. Hai người nói xem thầy giáo tốt như vậy có phải nên ghi nhớ trong lòng suốt đời không?”
Thượng Ất bình tĩnh nói:
“Có lẽ đối với người thầy kia thì đây chỉ là việc nhỏ, người ta đã quên cô từ lâu.”
Thượng Ất nhìn thẳng vào mắt Đại Duyệt, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng hắn hiểu ra:
“Thì ra là vậy, mình nhớ ra rồi, đúng là có nữ sinh tên Đại Duyệt vào năm lớp 12 cuối cùng đã chuyển trường đi đế đô. Nghe nói cha cô gái trong lúc làm công gặp quý nhân dàn xếp cho gia đình ba người ở đế đô. Không ngờ cô bé này giỏi quá, thi đậu đại học Thanh Nhạc. Nhưng trong trí nhớ của mình thì bề ngoài của cô bé rất bình thường, sao qua ba năm đã đẹp như vậy? Thật là con gái lớn mười tám thay đổi khác hẳn.”
Giọng Vương Tử Bác chua lòm nói:
“Hừ, đại ma vương giết người như ông thì sao có tình cảm của con người. Nhưng Đại Duyệt, cậu luôn không nhận sự theo đuổi của tôi không lẽ vì thầy dạy ngữ văn tên Thượng Ất? Chậc chậc, tình cảm thầy trò, lãng mạn dữ.”
Vương Tử Bác đã xem Thượng Ất là tình địch số một, nhưng không biết rằng Thượng Ất thật đang đứng ngay trước mặt mình, còn bị gã gắn danh hiệu đại ma vương giết người.
“Hừ, nói bậy bạ! Ừ đó, tôi thích thầy Thượng Ất! Nam sinh ngây thơ, so với thầy Thượng Ất thì cậu không bằng một nửa, nếu không phải tại cậu ra ý kiến dở thì sao Lý Nhạc Kỳ bị giết? Hừm!”
Vương Tử Bác chỉ tay vào Đại Duyệt, mặt trướng đỏ:
“Cậu!”
Gã giậm chân bực tức nói:
“Thầy Thượng Ất của cậu có ghê gớm cỡ nào thì sao? Hiện giờ cũng đâu thể cứu cậu, lo mà nhĩ cách giải quyết vấn đề của đại ma vương giết người còn hơn, coi chừng lát nữa chết thảm như Lý Nhạc Kỳ . . .”
Thượng Ất lạnh lùng trừng Vương Tử Bác, giọng âm trầm nói:
“Câm mồm! Gọi tôi là đại ma vương giết người thì tùy, nhưng hai người phải rõ ràng một điều, nếu tôi không giết Lý Nhạc Kỳ thì mấy người đều chết rất thảm.”
Vương Tử Bác cáu lên, ngữ điệu gay gắt không nhường bước:
“Ông nói bậy! Rõ ràng là ông giết Lý Nhạc Kỳ! Ông là đại ma vương giết người!”
Lỗ mũi Thượng Ất phát ra tiếng hừ lạnh, chỉ tay vào xác Lý Nhạc Kỳ nằm dưới đất, ra hiệu hai người tự xem:
“Ha ha, vậy sao? Hai người hãy nhìn xác của Lý Nhạc Kỳ. Đồ con nít, Đại Duyệt không nhìn lầm!”
“Xác Lý Nhạc Kỳ thế nào? Ôi mợ! Chuyện gì vậy? Sao trên người Lý Nhạc Kỳ . . .!”
Vương Tử Bác trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt đất. Đại Duyệt kinh hoàng lấy tay che miệng.
Mới mấy phút ngắn ngủi, xác chết còn co giãn của Lý Nhạc Kỳ đã nổi lên mảng lớn nửa vòng tròn nâu đen. Đặc biệt cái chân bị thương, mảng lớp cơ bắp, làn da rã ra, lớp sâu rậm rạp kỳ dị mấp máy trên xương đùi trắng hếu.
Thượng Ất lạnh lùng nhìn Vương Tử Bác:
“Siêu vi khuẩn thoái hóa, một loại vi khuẩn biến dị có thể hoàn toàn phân giải thân thể người trong vòng bảy mươi hai tiếng, có tính truyền nhiễm rất mạnh, khi đã vào máu sẽ tạo thành hoại tử, hòa tan cơ bắp toàn thân, người bị thương chịu đựng hành hạ đau đớn khó thể tưởng tượng lúc trước khi chết. Nếu tôi không đoán sai, Lý Nhạc Kỳ bị chó điên cắn thương chưa đến hai mươi bốn tiếng, dù tôi không giết cô ta thì nhiều nhất chỉ sống thêm hai ngày, trong thời gian đó sẽ có người trong nhóm bị cảm nhiễm loại siêu vi khuẩn thoái hóa . . .”
Giọng nói lạnh lùng của hắn làm Vương Tử Bác sợ hãi run bắn người, liên tục thụt lùi, nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:
“Ông cố ý hù chúng tôi đúng không? Rõ ràng tôi thấy ông dùng xác Lý Nhạc Kỳ để lau dao, ông không sợ bị siêu vi khuẩn cảm nhiễm?”
Thượng Ất hào hùng nói, chỉ ra ngoài tòa nhà:
“Cảm nhiễm tôi? Ha ha, trên đời này không có loại vi khuẩn có thể cảm nhiễm tôi được! Thôi đủ rồi, điều nên nói tôi đã nói hết, đừng buộc tôi giết người thêm nữa, tranh thủ thời gian đi học viện kiến trúc!”
Vương Tử Bác bất mãn hầm hừ:
"Đi thì đi, đại ma vương giết người, hừm!”
Vương Tử Bác nhặt ba lô lên đi ra ngoài tòa nhà.
Đại Duyệt đột nhiên quay đầu nhìn Thượng Ất, hỏi:
“Thật ra anh là ai? Anh và thầy Thượng Ất . . . thôi, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi nhanh, Đại Duyệt thường liếc trộm Thượng Ất, mắt đọng lại tia nghi ngờ:
“Cảm giác thật kỳ lạ, sao ánh mắt lúc nãy của đại ma vương giết người hơi giống thầy Thượng Ất? Không, không thể nào! Vóc dáng của thầy Thượng Ất tuy không thấp nhưng tuyệt đối không cao bằng hắn ta, hơn nữa dáng người của hắn ta vạm vỡ hơn thầy Thượng Ất. Nhưng tại sao lúc mình nhắc đến tên của thầy Thượng Ất thì phản ứng của hắn ta lớn như vậy?”
Những động tác nhỏ đó không thoát khỏi mắt Thượng Ất, hắn biết Đại Duyệt đã nghi ngờ thân phận của mình, dù vậy hắn không định lộ ra mặt thật ôn chuyện với cô ta. Đặc biệt là Đại Duyệt nói thích hắn ngay trước mặt Vương Tử Bác càng khiến Thượng Ất quyết tâm che giấu thân phận.
Có một số người và việc chỉ vào khoảnh khắc đó làm lòng người gợn sóng, suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng thời gian lâu, hoặc phô bày trong hoàn cảnh khắc nghiệt thì tình cảm đó chỉ có thể đổi lấy thất vọng. Dù cô bé này trổ mã như mẫu đơn nở rộ, tường vi nở hoa nhưng Thượng Ất chỉ có trìu mến của người lớn dành cho trẻ con, anh trai yêu thương em gái. Nếu lần sau gặp nhau, Thượng Ất sẽ không khoanh tay ngồi xem Đại Duyệt khổ sở vùng vẫy trong tận thế, đặc biệt là cô bé này có nhan sắc cũng cỡ họa thủy.
Nghĩ đến đây Thượng Ất chuyển sang Vương Tử Bác, dị năng cảm giác hoàn toàn mở ra, thân thể chàng trai lớn xác hơi bướng bỉnh này tựa như trong suốt bày ra trước mắt hắn.
Xương, gân mạch, cơ bắp, khớp, mọi thứ bình thường, sóng từ của hành tinh X phát xạ không thay đổi kết cấu thân thể của Vương Tử Bác, bao gồm nội tạng, toàn thân gã không có dấu hiệu thoái hóa nào.