Thượng Ất hơi bất ngờ nhìn hai người:
"Các người là bảo vệ?”
Trên máy trắc nghiệm năng lượng quân dụng lấy từ Lãnh Vân hiện ra con số 568, 701, trong hai người thì bảo vệ cao ráo yếu hơn bảo vệ thấp, nhưng so sánh với trị số cơ sở hai trăm của người bình thường thì họ đã cao hơn nhiều, một chân bước vào hàng người tiến hóa rồi. Bảo vệ lùn hơn thì đạt tiêu chuẩn trung bình tất cả đội viên trong căn cứ khu biệt thự, hơn bảy trăm, rất kinh người.
Thượng Ất thầm nghĩ:
“Đại học Thanh Nhạc đúng là đại học số một đế đô, bảo vệ cũng lợi hại như thế, xem ra đến đây tìm nhân tài là đúng rồi.”
Thượng Ất kẹp mạnh chân, thú cưỡi sâu to ngầm hiểu, chân to luân phiên bước tới gần hai bảo vệ.
Phục là một nhẽ nhưng thời gian của Thượng Ất eo hẹp, hắn không có kiên nhẫn giải thích thân phận của mình, nên hắn dùng cách biểu minh thái độ trực tiếp nhất: Xông vào.
Hai bảo vệ phản ứng rất nhanh, phối hợp cũng rất ăn ý:
"Đứng lại! Đứng lại! Không nói ra thân phận và ý đồ tới của cậu thì không được vào!”
Khoảnh khắc Thượng Ất giục thú cưỡi sâu to thì hai người từ hai bên bọc đánh, lấy hai cây gậy cảnh sát ra đập vào chân thú cưỡi sâu to. Bảo vệ vóc dáng thấp cầm gậy cảnh sát phát ra tiếng xèo xèo giữa không trung, cú đập này ít nhất mạnh cỡ mấy trăm ký, nếu đập trúng người thường thì sẽ gãy xương đứt chân.
“Rít rít!”
Thú cưỡi sâu to là sinh vật trí tuệ nửa chân bước vào đẳng cấp vua sâu rồi, nếu không phải trước kia bị Loan Báo dùng khóa trọng lực trói buộc từ nhỏ thì nó đã đến cấp bậc thú thoái hóa cấp vương từ lâu. Hai bảo vệ mặc dù hành động nhanh nhẹn mạnh mẽ nhưng đối với nó thân hình khổng lồ thì như có hai con ruồi vo ve bên tai, khiến nó chán ghét chứ không thể tạo thành sức sát thương.
Nên thú cưỡi sâu to không né tránh, Thượng Ất ra hiệu nó cứng rắn đỡ sức mạnh lớn từ gậy cảnh sát, nó bỗng đụng tới trước. Vang tiếng nổ điếc tai, bờ tường khắc bốn chữ ‘ đại học Thanh Nhạc’ bị đụng sập một nửa, gạch đá bắn tung tóe lộ ra cái hốc to.
Thấy Thượng Ất cưỡi thú sâu to định xông vào, bảo vệ lùn lộ biểu tình tức điên:
“Thằng chó này, mày từ chỗ nào chạy ra hả? Mày có biết nơi này đã bị quân đội tiếp quản, mày ăn gan hùm mật gấu rồi sao?”
Tận thế lâu như vậy, lần đầu tiên gã gặp con người mạnh mẽ như thế, chỉ huy sâu cứng rắn xông vào đại học Thanh Nhạc. Gã tức quá buột miệng nói tục trút lửa giận trong lòng, không ngờ chưa dứt lời đã thấy Thượng Ất chợt ngừng lại.
Thượng Ất âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo vệ lùn:
“Mày mới nói cái gì?”
Không khí tràn ngập khí túc sát.
Bảo vệ lùn lấy lại khí thế:
“Tao nói là chỗ này đã bị quân đội tiếp quản. Hừ hừ, biết sợ rồi phải không? Nói cho mày biết, đừng tưởng cưỡi con sâu to biến dị đó là có thể vênh váo, sinh vật biến dị chết tại đây ít nhất cũng cỡ mấy trăm con . . .”
Gã biết thêm vài phút nữa sẽ có tổ bảo vệ đổi ca khác đến, khi đó dù gã không đánh lại người đàn ông cưỡi con sâu thì cũng sẽ có người kêu quân đội đến ngay. Khi đó gã sẽ vì trung thành với chức vụ mà được quân đội thưởng cho ít nhất là dược tề hoạt hóa, chậc chậc, lúc đó thực lực của gã lại tăng tiến, có cơ hội thay đồ bảo vệ thành áo lính, thành quan quân đế đô không cần lo áo cơm nữa.
Thượng Ất lạnh lùng nói, ngắt ngang suy nghĩ xa xôi của bảo vệ:
"Không phải câu này, câu trước nữa, mày mới gọi tao là gì?”
Thú cưỡi sâu to cường đại cảm nhận được cảm xúc của Thượng Ất thay đổi, đôi mắt kép to không cảm tình lạnh băng nhìn bảo vệ lùn.
“Tao nói mày là thằng . . .”
Chữ ‘chó’ không dám thốt ra khỏi môi, người Thượng Ất phát ra sát khí quá mạnh, làm bảo vệ lùn bản năng cảm giác có điều kỳ lạ.
Nhưng vì niềm tin vào bản thân và quân đội sau lưng mình nên gã cứng cổ nói:
“Nơi này là đại học Thanh Nhạc, mày chạy đến đây giương oai không phải chó thì là gì? Tao khuyên mày ngoan ngoãn leo xuống, sau đó . . .”
Rầm bịch!
Xác chết ngã xuống đất, đầu của bảo vệ lùn nhanh chóng biến mất trong miệng vòi của nó, giây lát một cái đầu lâu máu me thịt nhầy nhụa bị phun ra, lăn lông lốc đến dưới chân bảo vệ cao lớn.
Bảo vệ cao kều run cầm cập như cày sấy:
“Mày . . . mày giết anh ta? Tao . . .”
Thượng Ất ra tay dứt khoát máu me, cộng thêm cách ăn thịt người khủng bố của thú cưỡi sâu to, người này còn giữ tỉnh táo chưa xỉu đã là to gan.
Thượng Ất lạnh lùng nói:
“Cho tao biết học viện kiến trúc ở phương hướng nào? Đừng lừa tao, có lẽ tâm tình của tao tốt sẽ thả cho mày sống.”
Kinh khủng hãi hùng tột độ làm bảo vệ cao nói năng lộn xộn:
“Mày . . . mày muốn làm gì? Trong học viện kiến trúc đã không có người, quân đội tập trung tất cả đến doanh địa tạm thời gần học viện khoa học xã hội rồi. A không, bên lâu chính học viện kiến trúc còn mấy thầy trò chưa đi, không lẽ mày là thân thuộc của họ? Nhưng quân đội nói chỗ đó có thú thoái hóa đáng sợ ẩn núp, trong vòng một, hai ngày sẽ cử người phá sập lâu chính học viện kiến trúc . . .”
Bảo vệ cao hoàn toàn không chú ý thấy sắc mặt của Thượng Ất ngày càng khó xem, gã không ngừng lải nhải. Bảo vệ cao bỗng cảm giác người mệt mỏi, mi mắt khép, cảnh tượng cuối cùng trông thấy là một cái xác không đầu xoay tròn trước mắt mình, rồi trời và đất cũng quay theo, sau đó chìm vào bóng tối.
Một đòn chặt đầu, động tác cắt đầu con người của thú cưỡi sâu to càng lúc càng quen thuộc, giống như bảo vệ lùn, bảo vệ cao không có thời gian phản ứng.
“Đồ ngu. Nhưng quân đội đã khống chế đại học Thanh Nhạc làm mình hơi bất ngờ, nơi này có cái gì hấp dẫn quân đội? Không lẽ cũng như mình, họ đang tìm nhân tài và bản vẽ kiến trúc? Không đúng, không thể nào, quân đội đế đô sẽ không biết trước tai nạn lớn, chắc chắn có thứ quan trọng hơn hấp dẫn họ!”
Thượng Ất vừa suy nghĩ vừa chỉ huy thú cưỡi sâu to nhanh chóng đi vào khu vực dạy học.
Làm trường học danh tiếng trăm năm, đại học Thanh Nhạc có diện tích rộng khó tả, học viện kiến trúc chỉ là một học viện trong số đó, chiếm một góc vườn trường lớn. Còn có học viện quản lý công cộng, học viện môi trường, học viện mỹ thuật, học viện khoa học xã hội, học viện kỹ thuật tin tức sinh mạng vân vân, ít nhất có mười mấy học viện lớn nhỏ rải rác trong đại học Thanh Nhạc.
Nên Thượng Ất chạy nhanh ngang dọc trong đại học Thanh Nhạc nửa tiếng sau hắn phát khóc nhận ra mình bị lạc đường.
Không chỉ vì vườn trường quá lớn, nguyên nhân lớn hơn là trong đại học Thanh Nhạc có rừng cây tươi tốt, nhiều bãi cỏ. Nơi này đã bị thực vật xanh tận thế phủ trùm, cột mốc đường mơ hồ không giúp gì trong việc hướng dẫn, những kiến trúc dấu hiệu trên bản đồ trong tay Thượng Ất cũng bị nhiều thảm thực vật dây leo bao trùm hết, nhìn từ xa như các ngọn núi nhỏ màu xanh hình dạng khác nhau.
Đại học Thanh Nhạc biến thành rừng rậm nguyên thủy, tòa nhà giáo dục từng khiến vô số học sinh khao khát biến thành xi-măng đá vụn, bị biển cỏ rừng cây không giới hạn nhấn chìm.