Thượng Ất chỉ vào người phụ nữ trước mặt, hỏi:
“Tên của cô là gì?”
Khuôn mặt vốn trắng của cô ta càng không chút máu.
Người phụ nữ chân run run chậm rãi đi tới trước mặt Thượng Ất, cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói:
“Tôi tên Tôn Lệ Vân, là bác sĩ phụ trách chăm sóc cho doanh địa này, xin hỏi anh là ai? Các người đến đây muốn làm gì?”
Thượng Ất lạnh lùng liếc Tôn Lệ Vân một cái, giọng không mang tình cảm hỏi:
“Bác sĩ? Ai cho các người ở đây? Người phụ trách nơi này là ai?”
Tôn Lệ Vân cắn răng tiến lên một bước, ngữ điệu kiên định nói:
“Là tôi, tôi là người phụ trách! Nơi này có nguồn nước người sống sót cần, là khu con người tụ tập duy nhất không có thú thoái hóa trong phạm vi 5km. Thưa ngài, tôi không biết mục đích ngài đến đây nhưng nơi này không hoan nghênh thú thoái hóa, xin hãy mang đám sâu đi ngay."
Thượng Ất nhếch mép cười nhạt, tay vỗ nhẹ đầu thú cưỡi sâu to:
“Cô kêu tôi đi? To gan lắm.”
Tiếng côn trung kêu kỳ lạ phát ra từ dưới thân hắn, hàng trăm ngàn con nhện mặt người thiên văn cõng các loại vật tư như thủy triều ùa vào cửa tiểu khu.
“Bà nội nó, tộc sâu xâm nhập! Mọi người chạy mau lên, tộc sâu biến dị đến ăn chúng ta! Chạy mau!”
“Hu hu, con muốn mẹ, mẹ đừng bỏ lại con, hu hu hu!”
"Tiểu Lỵ, Tiểu Lỵ! Con ở đâu, mẹ đây này! Đừng sợ con ơi, a!”
Vẫn không thể tránh khỏi bùng nổ hỗn loạn, đám người chen lấn nhau chạy trốn, con nít nhỏ yếu bị tách rời khỏi mẹ mình, bị vô số đôi chân kinh hoàng đạp trúng. Người mẹ bất lực chỉ có thể liều mạng cuộn người lại ôm chặt thân thể nhỏ bé run rẩy trong vòng tay.
Tôn Lệ Vân cố gắng ngăn cản đám đông giẫm đạp lên nhau:
“Mọi người đừng kinh hoàng! Nghe tôi nó, tôi đã kêu người đi báo cho đội trưởng bảo vệ, anh ta sẽ đến nhanh thôi! Mọi người đừng sợ, mau ngừng lại!”
Nhưng hiệu quả quá nhỏ, Tôn Lệ Vân quay đầu trừng mắt Thượng Ất:
“Nhìn xem chuyện tốt anh đã làm, nếu trong đám người này có ai bị thương hoặc chết thì anh phải chịu trách nhiệm!”
Thượng Ất bình tĩnh nhìn Tôn Lệ Vân, mắt không gợn sóng:
“Cô muốn tôi chịu trách nhiệm? Cô có chắc không?”
Tôn Lệ Vân ngẩng cao đầu, mặt trắng bệch ánh lên nét quyết tuyệt:
“Đúng vậy, anh phải chịu trách nhiệm! Dù anh có thể điều khiển sâu biến dị thì tôi vẫn nói như vậy. Nơi này vốn một mảnh bình yên, nhưng vì các người đến khiến bọn họ bị thương, chết, chẳng lẽ anh không nên chịu trách nhiệm?”
Tôn Lệ Vân cũng sợ như mọi người, nhưng nghĩ đến đội trưởng bảo vệ Hoàng Long giao chức vị quan trọng chăm sóc danh địa cho mình thì cô ta không e ngại gì nữa.
Thượng Ất lạnh nhạt nói:
“À, nếu vậy thì cô chết đi.”
Một con sâu biến dị từ đằng sau Thượng Ất xông lên, miệng vòi sắc bén đâm mạnh vào người Tôn Lệ Vân.
Lệ Á ở phía sau hét lên:
“Đừng mà!”
Lệ Á biết chuyện gì xảy ra tiếp theo trên người Tôn Lệ Vân. Cùng là phụ nữ, Lệ Á rất phục Tôn Lệ Vân, bản thân Lệ Á lần đầu tiên đối mặt nhện mặt người thiên văn cũng không biểu hiện bình tĩnh như Tôn Lệ Vân, người phụ nữ giống như cô ta không nên chết thế này.
“Thượng, cầu xin anh đừng giết cô ấy, tôi nghĩ chắc có hiểu lầm gì rồi.”
Thượng Ất lạnh lùng ra hiệu nhện mặt người thiên văn hành động:
"Hiểu lầm? Có lẽ, nhưng liên quan gì tôi? Chút nữa tôi sẽ đi biệt thự trên đảo giữa hồ, nếu vợ con của tôi bị gì thì tất cả người này phải chết!”
Phía xa chợt có tiếng nổ, một viên đạn chính xác bắn vào nhện mặt người thiên văn ở trước mặt Tôn Lệ Vân, sâu to bị bắn trúng kêu chít chít.
Bắn súng thật chính xác, uy lực thật ghê gớm.
Đám người Lệ Á ngạc nhiên nhìn nhện mặt người thiên văn rít gào. Con sâu xui xẻo bị đạn bắn trúng bên trái miệng, cái vòi dài mảnh biến mất, nửa cái đầu cũng suýt bị nổ nát.
Tiêu rồi, con sâu này chết chắc, người bắn súng chắc chắn là cao thủ, nhưng kẻ đó là ai?
Lệ Á dựng hộ thuẫn lên ngay, Đồ Kiều Kiều quen thuộc trốn sau lưng cô ta, một cục lửa màu lam thẫm lặng lẽ bùng cháy trong tay bé. Cô bé Tống Địch đứng bên cạnh lặng lẽ trốn sau lưng thú cưỡi, sức mạnh âm u mắt thường không trông thấy chậm rãi bay về phía đám đông.
Cùng với phát súng này là không khí lại căng thẳng.
“Chờ đã, đừng hành động!”
Ngoài dự đoán của mọi người là Thượng Ất không lo lắng về biểu hiện mạnh mẽ của đối phương, hắn quay đầu ra hiệu nhóm Lệ Á đừng căng thẳng, sau đó nhảy xuống thú cưỡi sâu to. Thượng Ất nhìn người bước tới, khóe môi cong lên nụ cười đã lâu không gặp.
“Mọi người mau nhìn kìa, đó là đội trưởng bảo vệ Hoàng Long! Anh ta đến cứu chúng ta!”
“Đúng rồi, tất cả được cứu rồi. Đội trưởng bảo vệ Hoàng Long là Thần Súng của chúng ta, có anh ta thì đám người kia chết chắc!”
“Đúng đúng, giết sạch bọn họ! Giết họ, báo thù!”
Tiếng người ồn ào, đám đông tản ra bỗng xúm lại, chính giữa đám đông là một người đàn ông gầy gò được cả đám bao vây đi tới gần Thượng Ất. Súng ngắm to lớn bị tùy ý vác trên vai, đầu nòng súng đen ngòm phản xạ ánh nắng thỉnh thoảng lóe tia lạnh lẽo.
Thượng Ất nhìn khuôn mặt quen thuộc, tùy ý vung tay phải:
“Đến đây, để tôi xem tài bắn súng của anh tiến bộ đến mức nào trong mấy ngày nay. Nổ súng bắn tôi!”
Vệt lam sẫm lấp lóe trước mặt mọi người, kiểu dáng đường cong như trong khoa học viễn tưởng của đao xương Tinh vực làm mù mắt đám đông, mọi người hút không khí.
Hoàng Long ngạc nhiên nhìn ánh đao thần kỳ trên tay của Thượng Ất, đáy mắt lóe tia hiếu thắng:
“Tự tin vậy sao? Mấy ngày nay tôi đã dùng cây súng này bắn nát đầu nhiều người rồi, anh có chắc muốn tôi bắn súng không?”
Thượng Ất lại biến mạnh, dù cách xa mấy chục mét Hoàng Long vẫn cảm nhận được lạnh lẽo phát ra từ đao xương Tinh Vực.
Nhưng bản tính Hoàng Long không chịu thua, gã không nản lòng. Khi nói chuyện Hoàng Long đã nâng súng ngắm lên, hơi thở như có như không bay về phía Thượng Ất, định khóa chặt người hắn.
Thượng Ất lườm Hoàng Long:
“Lề mề gì hả.”
Hắn chỉ hướng Tôn Lệ Vân, hỏi:
“Đây là người phụ nữ của anh? Phụ nữ khiến anh nổ súng bảo vệ, đây là người đầu tiên đúng không?”
“Dẹp đi, bớt chõ mũi vào chuyện của bố. Cái tên này, mỗi lần ra ngoài là lại dẫn về một đống người kỳ cục, lần này còn mang gái nước ngoài nữa. Tôi cá anh ba ngày không được lên giường của Trần Phóng, đứa nào thua thì cởi hết xuống hồ nhân tạo bơi ba vòng!”
Chuyện gì thế này? Theo chiều hướng là lạ. Súng Thần trong lòng họ quen biết người đàn ông cưỡi sâu? Còn cái tên Trần Phóng sao nghe quen tai, đừng nói là hai người đang nhắc đến Trần Phóng, vợ của chủ đảo giữa hồ, ôi mợ!
Có thể sống đến bây giờ thì trong đám người sống sót này không có ai ngu ngốc, bọn họ dần nghĩ đến một khả năng. Không lẽ lần này nhầm lẫn đạp hố, người đàn ông oai phong không thèm nhìn ai này là cao thủ số một căn cứ trong truyền thuyết, thủ lĩnh Thượng Ất của căn cứ đảo giữa hồ?
“Cá thì cá, bố không phải lần đầu bơi lõa thân. Đừng rườm rà, bắn đi, để tôi xem tài bắn súng của anh có tiến bộ không, có xứng với chức đội trưởng bảo vệ chỗ này không!”