Khuôn mặt trắng trẻo của Đồ Kiều Kiều tràn ngập tức giận, cô bé như con vịt nhỏ che trước mặt Lệ Á, dùng cánh tay non nớt bảo vệ cô ta. Một dúm lửa màu lam chậm rãi tan biến giữa ngón tay Đồ Kiều Kiều, cô bé còn quá nhỏ, lửa màu lam rời khỏi tay chỉ có thể thiêu đốt vài giây, không thể tạo thành tổn thương trí mạng cho Lý Hải.
Lý Hải cảm nhận bàn tay đau thấu óc, mặt gã dữ tợn giơ gậy sắt đập xuống:
“Con bé chết tiệt, mày dám đốt lửa tao? Tao sẽ nướng chín ăn thịt mày!
Lý Hải không nhận ra Đồ Kiều Kiều dùng dị năng hệ lửa tấn công mình, gã tưởng đây là trò vặt của trẻ con.
Đồ Kiều Kiều không nương tay với con nít như Đồ Kiều Kiều, lúc thấy cây đào biến dị thì gã có thấy bảy bé gái nằm dưới gốc cây. Lý Hải lại gần kiểm tra, thấy bốn xác người đã mục rữa, phần thân thể dán đất bùn bị rễ cây đào màu trắng bò đầy, hiển nhiên cây đào đang phân giải, hấp thu xác của chúng. Ba cô bé khác may mắn hơn, địa điểm hôn mê cách cây đào hơi xa, nhưng chìm trong trạng thái hôn mê, người còn mềm nhưng không tỉnh lại.
Lý Hải tà ác vấy bẩn ba bé gái, từ thân thể đến từ chi, hưởng dụng từ trong ra ngoài sau đó ném cho đàn em Lý A Lượng và Vỏ Dưa, mãi khi ba cô bé lần lượt tắt thở, bị chôn dưới gốc cây đào, mãi mãi biến mất khỏi cõi đời.
Thượng Ất lạnh lùng nhìn Lý Hải, mắt lóe tia sáng chết chó:
“Dừng tay! Mày dám đụng vào một sợi lông của con bé là bố bẻ gãy từng khúc xương trên người của mày!”
Thượng Ất nhìn Đồ Kiều Kiều, dịu giọng nói:
“Còn bé nữa, nhớ kỹ đối với thứ rác rưởi này lần sau đừng đốt tay, đốt nát đũng quần của hắn mới đúng.”
Đồ Kiều Kiều gật mạnh đầu:
“Con nhớ rồi chú Thượng Ất, lần sau sẽ đốt đũng quần của ông ta!”
Tuy dọc đường đi Thượng Ất biểu hiện không thân thiện nhưng Đồ Kiều Kiều bản năng nghe lời của hắn, vì cô bé trực giác hắn thật lòng quan tâm an toàn của mình.
Thượng Ất vừa lòng gật đầu nói:
“Ừ, cô bé giỏi lắm, sau này đi theo chú.”
Bao che, trung thành, quyết đoán, tàn nhẫn, có được tiềm chất người nguyên tố mạnh mẽ, từ nhỏ đã là mỹ nhân bại hoại. Nhìn khuôn mặt Đồ Kiều Kiều đầy căng thẳng, trong lòng Thượng Ất lại dâng lên xúc động.
Kim! Mộc! Thủy! Hỏa! Thổ!
Trong tưởng tượng của Thượng Ất thì tương lai bên cạnh con trai Thượng Nhạc Nhạc sẽ có năm người nguyên tố làm bạn, không chỉ vì người nguyên tố mạnh còn vì kiếp trước người ta đồn rằng hễ ai tụ tập năm người nguyên tố mạnh nhất là có thể mở cánh cửa đi hướng thần giới, trở thành Tổ Thần thật sự bất tử bất diệt.
Ban đầu Thượng Ất không tin, hắn thà tin tưởng trên đời có người ngoài hành tinh chứ không tin về giả thiết thần giới. Nhưng tận thế kéo dài ngày càng lâu, các loại sinh mệnh có năng lực mạnh lần lượt xuất hiện, Thượng Ất phải thừa nhận trên đời có nhiều thứ hắn không biết, nhiều sức mạnh không thể hiểu thấu.
Kiếp này Thượng Ất đọc cơ hội sống lại hiếm có, làm hắn chú ý hơn với truyền thuyết cánh cửa thần giới.
Năm người nguyên tố, từ khi thấy ngọn lửa màu lam đốt cháy thì Đồ Kiều Kiều thành nhân tuyển người nguyên tố hệ lửa tốt nhất trong lòng Thượng Ất. Bây giờ Lý Hải muốn tổn thương Đồ Kiều Kiều ngay trước mặt hắn, Thượng Ất cảm thấy gã đang tự tìm chết.
Thượng Ất nói:
“Nghe đây, tao chỉ muốn hái trái đào nhưng bây giờ đổi ý rồi, mỗi người để lại một bàn tay thì tao xem như không có chuyện gì xảy ra.”
Thượng Ất nhặt dao xắt rau gỉ sét lên, ném cái keng xuống chân Lý Hải, ánh mắt sắc bén làm tim gã rớt cái bịch.
Vỏ Dưa huênh hoang hét to:
“Ha ha ha, mày bị điên à, mày biết mình đang nói cái gì không? Muốn tay phải của bọn tao? Chỉ bằng vào cây súng nghẹt trong tay mày? Các anh em, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta đi, để xem súng của nó mau hay dao của chúng ta nhanh hơn!”
Vỏ Dưa kêu gọi đồng bạn, vừa giơ dao bầu xông lên. Ngoài lều cỏ đột nhiên vang tiếng ồn ào, một khuôn mặt quen thuộc xông vào trước, một đám hai mươi mấy người đàn ông cầm vũ khí theo sau.
"Anh hùng, đừng sợ! Bọn tôi giúp anh bám chân người khác, mau dùng súng bắn chết Lý Hải! Coi chừng hắn ném gậy sắt bị thương người!”
Thượng Ất sửng sốt trước đám người xồng xộc vào, ngước đầu lên thấy mặt người quen:
“Ủa, là anh?”
Người đàn ông cầm xẻng, biểu tình sợ hãi là người mới nãy bị hắn bắt đi hỏi han, không ngờ vào phút then chốt gã dẫn người xông vào, còn tuyên bố phải giúp Thượng Ất đấu với Lý Hải.
Người đàn ông hoảng hốt nói năng lộn xộn:
"Anh hùng, tôi tên Vương Chính Dương, là sở trưởng sở bảo vệ trạm xe. Anh có súng, mau nổ súng bắn chết Lý Hải, bọn tôi sẽ khống chế người khác giúp anh! Bên ngoài đều là người của chúng tôi!”
Người đàn ông trung niên tự xưng Vương Chính Dương chắc rất sợ khi đối mặt đám người Lý Hải, mấy người đàn ông theo sau gã thì biểu hiện càng tệ. Có vài người đàn ông run cầm cập, không cầm chắc vũ khí. Đám người Lý Hải thấy vậy khịt mũi cười.
Vỏ Dưa cầm dao bầu bước tới gần Vương Chính Dương, đầu trọc to đưa tới gần xẻng, khinh thường nói:
“Vương Chính Dương, xem ra lần trước đánh mày còn nhẹ, chim sẻ mà dám vỗ cánh trước diều hâ? Nào, chém vào chỗ này này, nếu bố né thì sẽ làm con của mày!”
“Vỏ Dưa, mày đừng hách, đừng có ép tao!”
“Tổ cha mày, bố ép mày đấy! Nào, chém mạnh vào đầu tao này!”
Cộp cộp cộp!
Vương Chính Dương bị Vỏ Dưa buộc liên tục thụt lùi, xẻng giơ cao mãi không chém xuống được, chỉ đành bất lực giơ ngang trước ngực, đứng như trời trồng trước cái đầu trọc bóng lưỡng của Vỏ Dưa.
Thấy Vương Chính Dương không dám xuống tay, Vỏ Dưa vừa lòng sờ đầu trọc của mình, phun đàm đặc hướng Vương Chính Dương:
“Một đám rác rưởi nhát gan còn dám kéo đến góp vui, phi!”
Không ngờ một ông già hơn năm mươi tuổi sau lưng Vương Chính Dương đột nhiên xông ra, chém xẻng xuống, cái đầu Vỏ Dưa phát ra tiếng nổ lớn.
“Là ông Triệu, Triệu Đức Thành ra tay! Ông ta dám dùng xẻng đập người!”
“Phải không? Chém chết người chưa? Nhóm . . . nhóm Lý Hải có nổi điên giết hết chúng ta không?”
Sau lưng Vương Chính Dương rộ lên tiếng ồn ào, mọi người chỉ vào ông già đã ra tay, lời nói khâm phục sự can đảm của ông ta, lo lắng cho phe mình. Không ai chú ý Triệu Đức Thành mặt trắng bệch đối mặt Vỏ Dưa và con dao bầu trong tay gã.
Phập xoẹt!
Hai tiếng vang ngắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, Vỏ Dưa mặt dữ tợn một nhát da ochém đứt nửa bên cổ của Triệu Đức Thành ngay trước mặt hai mươi mấy người Vương Chính Dương. Xác chết ngã xuống đất, để lại mùi máu ngập phòng.
"A! Bọn họ giết ông Triệu! Nguy rồi, bọn họ lại giết người, chạy nhanh!"
Tiếng người ồn ào như cái chợ, hai mươi mấy người đàn ông cầm xẻng chạy tứ tán, rất nhanh chỉ còn mình Vương Chính Dương mặt trắng bệch cô đơn đứng trong phòng.