Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 17: Súp Cá Môi Vàng




     Thấy Trần Phóng đã đi vào thang máy, Thượng Ất quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Hà Hoành Ngưu, trong lòng toát ra lãnh ý cuồn cuộn, hắn nghĩ: “Hà Hoành Ngưu này cứ nghĩ bản thân che giấu rất tốt nhưng lúc nói chuyện thì ánh mắt cứ lấp lóe, dao động không ngừng, nhất là khi tên này nhìn Trần Phóng thì khát vọng bên trong ánh mắt trần trụi không thèm che giấu. Tên này cố gắng giữ mình lại thì chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Hừ, hi vọng tên mập này sẽ không ngu tới nỗi buộc mình phải ra tay!”

Thấy Trần Phóng đã rời đi, trên mặt Hà Hoành Ngưu treo lên một nụ cười chân thành, lôi kéo Thượng Ất tới chỗ đài phun nước: “Người anh em Thượng Ất này, hai người mới tới Thủ đô, là lớp trưởng thì lẽ ra tôi nên làm tiệc tẩy trần cho hai người nhưng họp lớp của Thủ đô chúng tôi có một thông lệ là nếu có hơn bốn người thì phải chia đều tiền, cho nên đợi lát nữa tôi gọi món, nếu anh cảm thấy giá tiền không hợp lý thì đừng có ngại ngùng gì hết, cứ nói thẳng với tôi để đổi món có giá rẻ hơn là được. Nhân viên phục vụ, làm phiền vớt con cá mú này ra giùm tôi, hấp xong thì đưa tới phòng 301 nha!”

“Vâng ạ, mong ngài chú ý à, cá mú là 1388 một cân ạ, cân được là 5 cân rưỡi, xóa số dư thì tròn 7600 đồng ạ!”

Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn vớt ra một con cá mú to mập, cân khối lượng, tính tiền xong hết cũng chỉ tốn mười giây, sáu, bảy ngàn đồng cứ thế mà được bỏ vào trong nồi chưng.

“Ha ha, thì ra là thế này, muốn dùng tiền để làm nhục mình à? Một món cá chưng vậy mà sáu, bảy ngàn, chậc chậc, đúng là chịu chi nhỉ.” Thượng Ất bình tĩnh nhìn màn phô trương của Hà Hoành Ngưu từ đầu tới đuôi, một nụ cười lạnh dâng lên khóe miệng, nếu đối phương đã muốn chơi thì hắn cũng dứt khoát chơi lớn một chút thôi.

Thượng Ất vẫy tay một cái, kêu nhân viên phục vụ kia tới, nhẹ giọng hỏi thăm:

“Xin hỏi, con cá màu vàng phía trên đài nước có phải là cá môi vàng không? Vợ tôi vừa mới sinh, tôi muốn nấu một nồi súp cá môi vàng để bồi bổ cho cô ấy!”

“Hả? Hầm cá môi vàng, còn là một nồi à?”

Nhân viên phục vụ nhìn Thượng Ất, chớp chớp mắt, trong đầu choáng váng một trận. Em gái anh, nếu anh biết ba con kia là cá môi vàng thì sao còn không biết xấu hổ mà đòi uống súp được nấu bằng nó chứ? Chẳng lẽ anh không biết đây là loài cá quý hiếm à, tổng giá trị của ba con cá môi vàng kia đã vượt quá 500 ngàn rồi, hơn nữa dù có tiền thì anh cũng dễ mua như vậy sao?

“Đại ca cho em xin đi, chúng ta không nên nghịch nó đâu, khách sạn trưng ba con cá ở nơi dễ thấy nhất này là vì để khoe khoang đó, anh có hiểu không hả? Nếu quản lý biết tôi bắt ba tổ tông nhỏ kia đi hầm nhừ thì ngày mai là tới lượt tôi bị hầm nhừ đấy! Em nói anh này, có phải là anh cố ý tới đây gây chuyện với bọn em không?”

Nghĩ như vậy, trong giọng nói của nhân viên phục vụ có chút run rẩy nhưng biểu hiện bề ngoài lại vô cùng bình tĩnh:

“Thưa ngài, chúng ta đổi cá khác được không ạ? Cá trích cũng được lắm ạ, cá trích cũng giúp sữa ra, vô cùng tốt với người mới sinh. Nếu ngài đồng ý thì tôi xin thay mặt khách sạn tặng ngài một nồi súp cá trích được chế biến theo phương pháp bí mật của chúng tôi, đảm bảo phu nhân của ngài uống xong thì sẽ muốn uống thêm ạ!”

“Ha ha, cậu đúng là biết nói đùa! Tuổi còn trẻ mà biết canh cá trích giúp nhanh xuống sữa!”

Miệng Thượng Ất nhếch lên, một nụ cười hiện ra trên khóe miệng. Không ngờ nhân viên phục vụ thanh tú này lại lanh lợi như thế, nhanh như vậy mà đã nghĩ ra cách ứng đối với mình. Một tên nhóc như thế này mà còn biết cách làm sao để xuống sữa, Thủ đô này đúng là ngọa hổ tàng long!

“He he, sao tôi biết được chứ ạ, chủ yếu là nhờ chị của tôi làm hộ lý sau sinh cho người ta nên bình thường tôi luôn nghe chị ấy lẩm bẩm mấy chuyện này, sau đó thì nhớ thôi ạ! Anh trai à, vậy là anh đồng ý rồi phải không ạ? Bây giờ tôi lập tức xuống bếp kêu nấu súp cho ngài ạ!”

Thấy tâm trạng của Thượng Ất không tệ lắm, nhân viên phục vụ thở dài một hơi, nếu cậu ta thật sự nấu mấy con cá môi vàng kia thì công việc này của cậu ta cũng xong luôn!

Lúc này, Hà Hoành Ngưu rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, dùng vẻ khinh thường và lạnh lùng nhìn Thượng Ất, trong lòng thì nghĩ thầm: “Con mọt sách này nhất định là biết được ưu điểm của cá môi vàng đối với sản phụ trong khi đọc sách nhưng căn bản lại không biết loại cá quý hiếm này đắt đỏ cỡ nào. Một khi biết được giá của ba con cá kia thì chỉ sợ hắn sẽ xấu hổ tới mức muốn tim kẽ đất chui vào thôi! Không được, tí nữa mình nhất định phải nói ra chuyện này, còn thừa dịp đó mà nhắc tới công ty và tiền tiết kiệm hơn mười triệu của mình…”

Hà Hoành Ngưu cười lạnh một tiếng, gã ta có vẻ đang rất nôn nóng muốn thấy bộ dạng xấu hổ của Thượng Ất. Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Thượng Ất lại vang lên lần nữa khiến cho Hà Hoành Ngưu khó chịu.

“Cám ơn canh cá trích của cậu nhưng tôi đã nói rồi, tôi chọn súp cá môi vàng! Nếu được thì mong cậu kêu bếp làm nhanh rồi đưa tới phòng 301 giìum tôi, có lẽ Trần Phóng sẽ thích món này!”

“Con em anh!”

“Tiên sư anh!”

Trong lòng nhân viên phục vụ và Hà Hoành Ngưu đồng thời đều chửi tục một tiếng, trợn trắng mắt nhìn Thượng Ất. Đời trước anh bị cá môi vàng ăn nên mới ôm hận à, sao lại cứ muốn ăn nó thế?

“À, Thượng Ất này, chắc anh hiểu lầm rồi, cá môi vàng kia rất đắt, tôi nghĩ nhân viên phục vụ cũng là tốt bụng nhắc nhở anh thôi!”

Trong giọng nói Hà Hoành Ngưu có chút xấu hổ, nói chuyện lâu như vậy cũng đã khiến những người khách khác để ý. Có thực khách đã quan sát từ đầu tới cuối câu chuyện còn lén chỉ trỏ bọn họ, nói nhỏ với người đi chung với mình nữa!

Trong vô thức, đám người Thượng Ất đã trở thành tiêu điểm trong mặt mọi người. Chú ý thấy điều này, Hà Hoành Ngưu có chút hối hận khi đã giữ Thượng Ất ở lại gọi món, cái tên đến từ nông thôn này khiến gã xấu hổ quá, trên mặt gã cũng nóng ran.

“Ha ha, chú em Hoành Ngưu nói gì thế? Không phải chú nói tôi cứ tùy ý gọi món sao? A, chẳng lẽ chú em không mang đủ tiền nên không ăn nổi món cá môi vàng này?”

Giọng nói Thượng Ất mỉa mai, hắn còn nhìn chằm chằm Hà Hoành Ngưu. Đối với kẻ có mưu đồ với vợ mình, Thượng Ất hoàn toàn không hề có chút thương hại nào, trong ngôn ngữ toàn là ý châm chọc và nói móc.

“Tôi ăn không nổi thì chẳng lẽ anh ăn nổi sao? Anh Thượng Ất này, làm người thì phải biết lượng sức mình, có nhiều thứ không phải anh có thể hưởng thụ được đâu!”

Liên tục bị mỉa mai khiến một chút phong độ cuối cùng của Hà Hoành Ngưu cũng biến mất. Giọng nói gã lạnh lùng, trong lời nói lại mang hai ý nghĩa, mặt ngoài thì là đáp lời Thượng Ất nói gã ăn không nổi, thực chất lại muốn nói là Thượng Ất không xứng với người đẹp như Trần Phóng. Trong lúc nhất thời, một cơn gió lạnh nổi lên trong đại sảnh, sự hài hòa giữa Hà Hoành Ngưu và Thượng Ất cũng nhanh chóng biến mất.

“A, thì ra là vậy! Không thì thế này đi, tất cả chi phí hôm nay sẽ do hai chúng ta trả, dù là xài bao nhiêu tiền thì mỗi người chúng ta đều trả một nữa, được không?”

Ánh mắt Thượng Ất thâm thúy, ngữ khí bình thản nhưng hai mắt lại sắc bén như ưng, tản mát ra từng đạo tàn khốc hướng về hai mắt Hà Hoành Ngưu khiến cho trong lòng Hà Hoành Ngưu cũng bốc phát cơn tức.Hà Hoành Ngưu nghĩ nghĩ, nghĩ rằng cao lắm thì gã chỉ cần bỏ ra hai, ba trăm ngàn thôi nên cắn răng, hung hăng đáp ứng.

“Được, anh nhớ kỹ lời mình nói đó! Phục vụ, tới bắt cá cho ông!”

“Mẹ nó, mấy người muốn ăn thật sao?”

Mặt nhân viên phục vụ nhăn như ổ chim, hôm nay cậu ta cũng được mở rộng tầm mắt rồi. Trên đời này một khi không hợp là lập tức làm tổn thương nhau. Được! các người đã dám chọn thì ông đây cũng dám bắt!

Nghĩ thế, nhân viên phục vụ cầm vớt lưới lên, hung hãn nhào về phía ba con cá môi vàng đang thoải mái, tung tăng bơi lội kia.