Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 162: Thắng thảm





Cá ăn thịt người là một loài cá hung mãnh ở khu vực nước Amazon Nam Mỹ, loài hung tàn nhất trong năm mươi sáu loại cá hổ nước.

Cá ăn thịt người sau khi trưởng thành có vây lưng màu xanh biếc, bụng đỏ rực, hình thể không lớn hơn loài cá hung mãnh bình thường, thậm chí chúng rất nhỏ xinh. Cần cổ của chúng rất ngắn, phần đầu, đặc biệt là xương cằm cực kỳ cứng rắn, bên môi trên và dưới mọc đầy răng bén hình tam giác. Khi chúng nó săn mồi thì hàm răng như dao giải phẫu bén, táp một cái có thể xé miếng thịt 10cm xuống, siêu khủng bố.

Có người từng làm thực nghiệm bỏ một con bò vào sông đầy cá ăn thịt người, mấy phút ngắn ngủi thịt con bò hầu như bị gặm sạch, xương bò cứng rắn cũng đầy vết răng cắn.

Có người ăn no rửng mỡ mà thực nghiệm tương tự, như ném chuột trắng nhỏ vào hang cá, vài giây sau ba, bốn con cá ăn thịt người trong hang cá ăn sạch chuột trắng nhỏ, không sót mẩu xương.

Tóm lại con sông có cá ăn thịt người là vùng cấm của tất cả mạng sống, sông ngắm cảnh có cá ăn thịt người thoái hóa thì chỉ có thể hình dung bằng từ đáy địa ngục.

Cánh tay, chân, lồng ngực, lưng, tất cả phần thân thể ngâm trong nước đều truyền đến đau đớn bị dao cắt, cá ăn thịt người thoái hóa đang dùng hàm răng to tam giác khủng bố chính xác mà nhanh chóng bóc tách da, thịt, gân, tất cả phần có thể ăn trên người Thượng Ất, tách lìa từng lớp khỏi khung xương.

Quá trình tựa như một vua đầu bếp giỏi về làm cá sống hưng phấn biểu diễn tuyệt kỹ cắt từng lát cá, có điều bây giờ không phải một đầu bếp mà là trăm, ngàn con cá.

“Hừ!”

Đau đớn làm Thượng Ất suýt xỉu, dù vậy hắn vẫn nắm chặt vua chuột trắng. Thượng Ất biết lúc này mà buông tay ra, vua chuột trắng dựa vào năng lực bơi lội bẩm sinh có thể trốn thoát vào phút cuối cùng.

“Đệt, muốn chết thì cùng chết!”

Thượng Ất bất chấp cá ăn thịt người thoái hóa tụ tập ngày càng đông, hắn rút dao găm giắt bên hông ra, gồng hết sức đẩy tốc độ lắc cổ tay lên đến cực hạn.

Đâm mạnh!

Thân dao cắm vào bụng chỉ chừa cán dao.

Trong khi vua chuột trắng vùng vẫy né tránh cá ăn thịt người tấn công thì khó tránh khỏi lộ ra cái bụng mềm, Thượng Ất gần như dồn hết sức lực cuối cùng đâm một nhát phá tan phòng ngự của nó, cho một kích trí mạng.

Vua chuột trắng vụt quay đầu, đôi mắt đỏ máu tràn đầy không cam lòng và tức giận.

Làm sinh vật vương giả, da lông của nó đã tiến hóa đến gần như hoàn mỹ, súng ngắm cải trang trong tay Hoàng Long cũng chỉ miễn cưỡng xé rách da lông của nó. Thế nhưng bây giờ Thượng Ất dùng một con dao găm suýt lấy mạng của nó, đau đớn từ miệng vết thương, cảm giác bị sỉ nhục làm vua chuột trắng bất chấp cá ăn thịt người, hai cái răng cửa sắc bén cắn cổ tay Thượng Ất, máu phun tung tóe che mắt hắn.

Sinh vật cấp vương tức giận đánh trả, cổ tay của Thượng Ất đứt.

Thượng Ất ngạc nhiên nhìn cổ tay phải trụi lủi của mình, tay phải nên cầm dao găm giờ trống trỗng, chỉ có máu tuôn ra nhuộm đỏ nước sông. Cá ăn thịt người thoái hóa bị mùi máu dụ đến vô cùng vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc mau hiếm có.

Thượng Ất lặng lẽ hạ tay phải xuống, tay trái lành lặn từ khi nào cầm con dao bén khác:

“Súc sinh, tao đã xem thường mày.”

Chiến đấu đến lúc này giữa hắn và vua chuột trắng khó nói bên nào chiếm ưu thế hơn.

Hai bên đều người đầy vết thương, thể lực cạn kiệt, sức mạnh chống đỡ cả hai tiếp tục chiến đấu không đơn giản là kết quả thắng thua, đó là xem ai có thể ngoan cường giữ ý chí chiến đấu.

Phập!

“Chít!”

“A!”

Xoẹt!

Tiếng rên la thân thể bị xé rách không ngừng vang lên trong nước, đã không phân rõ là tiếng kêu của Thượng Ất hay vua chuột trắng. Làm con người và loài thú mạnh nhất trên Trái Đất, Thượng Ất và vua chuột trắng như hai người say đầu đường dùng cách ngốc nhất mày đấm tao một cái, tao đạp mày một chân.

Bên cạnh cả hai là vô số cá ăn thịt người thoái hóa bơi vui vẻ, thỏa thích nhấm nháp thịt tươi mới của hắn và nó.

Rốt cuộc mắt vua chuột trắng lộ tia kinh khủng, nó không hiểu vì sao Thượng Ất bị thương nặng như vậy, tứ chi bị cụt mà vẫn liều mạng kéo nội tạng ra ngoài bụng nó.

Con người này quá đáng sợ, so với nó thì hắn mới là thú dữ, một con thú điên cuồng không sợ sống chết!

Vua chuột trắng thầm nghĩ:

“Không thể chết chung với hắn, ta mới là vua, vua thú! Ta phải sống sót!”

Vua chuột trắng xoay người bỏ trốn, nhưng trong vội vàng nó đã quên bên cạnh còn một bầy cá ăn thịt người rình rập chờ chia thịt.

Kết quả là khi vua chuột trắng sinh lòng sợ hãi, tất cả cá ăn thịt người như đã hẹn trước đột nhiên bỏ Thượng Ất, cùng xúm vào rỉa vua chuột trắng. Trong gen ẩn bị mở ra của cá ăn thịt người thoái hóa thì thịt nhuộm vị kinh hoàng mới ngọt ngào nhất.

Vua chuột trắng phát ra tiếng rít tuyệt vọng:

“Chít chít!”

Bờ sông cách vài mét, bơi vài giây là sẽ lên bờ, nhưng vua chuột trắng hãi hùng phát hiện thân thể của nó nhanh chóng biến nhỏ, bốn chân đạp nước hay cái đuôi giữ phương hướng tiến lên đều biến mất.

Chân trước, chân sau, mông, phần eo, thân thể của vua chuột trắng dần biến mất trong nước sông. Lúc này một sức mạnh to lớn nâng nó lên từ nước sông, nó như nằm mơ thấy nửa khúc thân thể của mình bị Thượng Ất ném lên bờ sông.

“Cá ăn thịt người chết tiệt, không thể cho tụi mày ăn hết đồ tốt! Bà nội nó, đừng cắn mông tao!”

Thượng Ất liều mạng quẫy người, sau lưng hắn là vô số con cá ăn thịt người đuổi theo không bỏ. Khi Thượng Ất dồn hết sức mạnh trốn thoát, bầy cá ăn thịt người bất đắc dĩ nhìn hắn lê thân tàn từng bước lên bờ.

Thượng Ất nằm cạnh vua chuột trắng, cười khổ nhìn thân thể đẫm máu của mình:

“Bà nội nó, lần chiến đấu này bố lỗ to, không biết thân thể có phục hồi lại được không!”

Tay phải đứt, thiếu bốn ngón chân, từ đầu gối chân trái trở xuống hầu như không còn cơ bắp, giữa ngực bụng lộ ra nội tạng màu hồng. Khuôn mặt hơi đẹp trai cũng bị cắn một lỗ máu, dấu răng in rõ.

Người đầy vết thương vô cùng thê thảm, nhìn bề ngoài thì vua chuột trắng còn giữ nửa người trên trông thuận mắt hơn Thượng Ất nhiều.

Thượng Ất vùng vẫy bò dậy, tay trái run rẩy chộp vua chuột trắng:

“Này, mày có di ngôn gì không? Nếu không có thì cho mượn tinh hạch của mày xài chút.”

Thượng Ất bị thương nặng như vậy, gen sâu A Mễ Ba không thể ngăn cản hơi thở sự sống nhanh chóng xói mòn, hắn cần tinh hạch, sâu A Mễ Ba cần tinh hạch, nuốt tinh hạch cấp vương màu lam sẫm của vua chuột trắng vào thì hắn mới sống tiếp được.

“Chít chít!”

Đầu vua chuột trắng ngẹo sang bên, tia sáng trong đôi mắt đỏ vụt tắt, sự bình tĩnh và bất đắc dĩ trong mắt nó cũng mất.

Vua chuột trắng, thú thoái hóa cấp vương thứ nhất trên Trái Đất đã chết.

Sau khi vua chuột trắng chết, đám người Hoàng Long, Điền Ba lần lượt tỉnh táo lại, khi họ thấy hiện trường chiến đấu vô cùng thảm liệt thì bị rung động trợn mắt há hốc mồm, không biết làm sao.

“Tổ cha nó, chuyện gì vậy? Thượng Ất, bị sao thế?”

“Tôi không . . . khụ khụ . . . không chết được, đỡ tôi dậy! Xẻ xác vua chuột trắng ra lấy . . . tinh hạch . . . cho tôi . . . mau!”

Thượng Ất dựa vào tảng đá, máu đen chảy ra ngoài người, hắn biết mình đã đến mức đèn cạn dầu, nếu không dùng năng lượng tinh hạch thì tiêu đời.

Hoàng Long kinh hoàng la lên:

“Năng lượng tinh hạch? Năng lượng tinh hạch gì? Trong người vua chuột trắng không có năng lượng tinh hạch!”

Thượng Ất xoe tròn mắt:

“Không có năng lượng tinh hạch? Không thể nào!”