Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 13: Hàng Xóm Xấu Xa Đến Nhà




     Rời khỏi công ty môi giới, Thượng Ất không ngồi xe mà dạo bước dọc theo con đường rộng rãi của Thủ đô.

Giờ là tháng bảy, những cây hồng hai bên đường đã qua thời kỳ nở hoa, dưới những tán lá xanh um tươi tốt là những quả hồng xanh xanh to bằng nắm tay trẻ con, chúng đang ra sức đón lấy ánh mặt trời, cố gắng phát triển to hơn, tròn hơn, đỏ hơn. Chẳng bao lâu nữa, cả con đường sẽ phảng phất mùi thơm nhẹ đặc trưng của hồng chín, giữa những tòa nhà chen chúc của chốn thành thị bận rộn, sẽ xuất hiện một cảnh tượng xinh đẹp hiện ra giữ chân người qua đường.

Nhìn những cây hồng và những bồn hoa đã được chăm sóc tỉ mỉ, Thượng Ất bắt đầu nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Trong thế giới này không thiếu những con nhà giàu không coi ai ra gì như Mã Uy, còn người thành thật, tốt bụng như Hồ Hoa Dương thì lại không nhiều. Vừa nãy ra tay giáo huấn Mã Uy, mục đích của Thượng Ất không hề đơn thuần. Nếu không ra oai ép Hồ Hoa Dương, người đàn ông hơn 30 tuổi kia đến bước đường cùng thì e rằng anh ta sẽ rất khó từ bỏ công việc hiện tại của mình mà toàn tâm toàn ý làm thay mọi việc cho Thượng Ất.

Có thể nói là Thượng Ất đã cố tình dụ dỗ Hồ Hoa Dương. Thượng Ất làm vậy cũng là do không còn cách nào khác, tận thế sắp tới rồi, hắn cần có trợ thủ giúp đỡ. Hồ Hoa Dương là lựa chọn thích hợp nhất ở thời điểm hiện tại mà Thượng Ất gặp. Đương nhiên sau này khi Hồ Hoa Dương hiểu rõ được tình tiết bên trong có oán trách hắn hay không thì Thượng Ất cũng không quan tâm. Trong mắt Thượng Ất, chỉ có hai việc quan trọng đó là làm sao có thể tiếp túc sống và con trai Thượng Nhạc Nhạc của hắn được hạnh phúc.

Vừa nghĩ Thường Ất vừa dừng bước lại nhìn chằm chằm lên con đường được bao quanh bởi những cây hồng mà tự nhủ.

“Chẳng bao lâu nữa con trai Thượng Nhạc Nhạc sẽ dùng bàn tay nhỏ bé của mình đi hái những quả hồng này. Tên nhóc đó thích ăn những thứ có vị chát nhè nhẹ như thế này không nhỉ? Sau tận thế con đường này còn có thể giữ được bao nhiêu trái hồng? Trên những bông hoa xinh đẹp dưới tán cây kia có khi nào sẽ dính máu dơ tanh bẩn, hài cốt của con người, khiến nhóc con không dám đến gần, chỉ có thể dùng đôi mắt sợ hãi để nhìn cái thế giới này hay không? Không được. Mình không thể để những cảnh tượng dơ bẩn, kinh khủng kia xuất hiện trong mắt của Nhạc Nhạc được! Mình sẽ đối mặt với cái thế giới đầy tội ác và dơ bẩn này, con trai mình nhất định phải sống hạnh phúc như hiện tại. Ai ngăn cản mình, người đó sẽ phải chết!

Sáng sớm ngày hôm sau, thời gian đã dịch chuyển tới ngày 25 tháng 6, cách nạn diệt vong toàn bộ nhân loại chỉ còn bốn ngày cuối cùng.

Buổi sớm thức dậy, Thượng Ất nhận được điện thoại của Hồ Hoa Dương, nói rằng việc liên quan đến mấy căn hộ đã làm xong, Thượng Ất có thể chuyển tới bất cứ lúc nào. Nhận được tin ấy, Thượng Ất rất vui mừng. Hai ngày này, Trần Phóng đã gặp rất nhiều bạn học mà cô không gặp trong một thời gian dài. Mọi người tỏ ra hoan nghênh vì Trần Phóng đã tới Thủ đô nhưng đáng tiếc là hiện tại Trần Phóng ở khách sạn, bọn họ không tiện tới làm khách. Bây giờ Thượng Ất đã giải quyết xong vấn đề nhà cửa rồi, Trần Phóng vui đến độ quên luôn cả việc cho Nhạc Nhạc bú sữa. Kết quả là khi cả nhà Thượng Ất chuyển đến nhà mới, Thượng Nhạc Nhạc giận dữ khóc toáng, vang khắp cả căn nhà hơn trăm mét vuông.

“AAA, Nhạc Nhạc đừng khóc nữa, mẹ sai rồi, không cho con bú no. Chỉ vì mẹ mừng quá, chúng ta cuối cùng cũng sở hữu căn nhà của chính mình ở Thủ đô rồi.”

Trần Phóng vội vàng mở áo ngực ra, đầu ngực hồng tươi trên bầu ngực trắng nõn nhanh chóng biến mất trong chúm miếng của Thượng Nhạc Nhạc, Thượng Ất đứng bên cạnh há miệng, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Nhạc Nhạc.

“Tiểu tử thối chỉ biết ăn, con cướp mất thứ mà ba thích nhất có biết không?”

“Đừng nói linh tinh trước mặt con trẻ, thứ gì của anh chứ, rõ ràng là của Nhạc Nhạc…”

Trần Phóng tức giận trách Thượng Ất. Đột nhiên có tiếng đập cửa lớn từ ngoài vọng vào, tiếng đập vội vàng, chắc nịch, giống như có việc gì đó rất gấp gáp

“Bà là ai? Có chuyện gì không?”

Nhìn thấy Thượng Nhạc Nhạc bị tiếng gõ cửa phân tâm, không còn tập trung bú nữa, Thượng Ất lạnh lùng, bình tĩnh đánh giá người đàn bà đáng đứng trước cửa.

Tuổi tác người đàn bà không lớn lắm, nhìn có vẻ khoảng bốn mươi, bà ta mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đắt tiền. Dưới mái tóc quăn tinh xảo màu hạt dẻ là một khuôn mặt khôn khéo có phần nịnh bợ. Nhìn thấy Thượng Ất mở cửa, người đàn bà không hề đáp lại nhìn qua khe cửa tìm kiếm bên trong. Khi nhìn thấy Trần Phóng đang ôm Thượng Nhạc Nhạc với bộ dạng có phần bất an thì trên khuôn mặt người phụ nữ bỗng hiện ra thần sắc căm ghét, đôi môi mỏng của bà buông ra mấy chữ lạnh lùng: “Mấy người mới dọn đến đúng không? Bảo vệ trước cửa không nói cho các người biết quy tắc của khu cư xá này hay sao?”

“Quy tắc? Quy tắc gì vậy?” Thượng Ất chau mày, bình tĩnh nhìn người đàn bà.

“Nhìn bộ dạng của mấy người cũng không giống là người mua được căn nhà này lắm. Nghe đây! Khu dân cư này của chúng tôi là một trong những khu dân cư xa hoa nhất trong thủ đô. Mấy người từ nơi khác tới thuê thì phải tuân theo quy tắc, không được quấy nhiễu hàng xóm xung quanh.”

“À, xin lỗi chị gái! Lúc này con trẻ khóc đã quấy rầy mọi người rồi. Chị yên tâm, sau này chúng tôi sẽ chú ý, sẽ không làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi nữa.”

Trần Phóng đi tới sau Thượng Ất, vẻ mặt tràn đầy áy náy, giải thích. Vừa rồi đúng là tiếng khóc của Thượng Nhạc Nhạc hơi to, Trần Phóng lương thiện chỉ nghĩ tới việc ảnh hưởng tới người khác mà không hề chú ý tới sự khinh bỉ và ngạo mạn trong lời nói của người đàn bà kia.

“Biết là tốt. Mấy người ngoại địa các người đúng là không có tư cách, làm hàng xóm với các người quả thật là một chuyện khó chịu.”

Thấy Trần Phóng xin lỗi, người đàn bà kia trừng mắt, lầm bẩm, quay người đang định bỏ đi thì tiếng nói lạnh lùng của Thượng Ất vang lên từ phía sau lưng bà.

“Bậc thang cao, bà để ý, đừng để bị ngã.”

“Bậc thang cao? Làm gì có bậc thang… Váy của tôi, á á!”

Người đàn bà với khuôn mặt nhọn đang cất bước thì không ngờ theo sau câu nói của Thượng Ất là âm thanh rách toạc của chiếc váy dài đột nhiên truyền đến. Sau đó bà ta giống như bị ai đó đẩy, lảo đảo, té ầm xuống lối đi lát đá hoa cương trong tư thế chó chuẩn bị liếm phân.

“Đi đứng không cẩn thận thì đừng nên ra ngoài, càng không nên đến trước của nhà tôi mà ác mồm. Hừ! Này bà già, tôi có lòng tốt nhắc nhở, quần lót của bà lộ ra rồi kìa… Lại còn in hình mèo Kitty.”

Giọng nói Thượng Ất lạnh nhạt, khuôn mặt lộ rõ vẻ trêu tức, cứ như thể người vừa giẫm lên váy rồi tiện thể đẩy bà ta một cái không phải là hắn vậy. Người đàn bà kỳ quặc, không đâu chạy tới trước cửa mà xỉ nhục vợ mình, Thượng Ất cảm thấy hắn không giết chết bà ta là đã coi như rất hiền từ rồi.

“Mày khốn khiếp… Tao… Tao”

Mụ đàn bà mặt nhọn hét chói tai, dấu chân hiện rõ một một trên chiếc váy, cộng với vẻ mặt như trêu tức của Thượng Ất khiến bà ta lập tức nhận ra rằng mình đã bị người đàn ông trẻ tuổi trước mắt giáo huấn.

Có điều mụ đàn bà mặt nhọn cũng phản ứng rất nhanh, sau khi phát hiện quần lót bị lộ ra mụ liền im bặt, nhanh chóng dùng váy che mông, miệng thì lẩm bẩm mấy lời ác độc, hằn học: “Được lắm, tiểu tử mày giỏi lắm. Có điều mày chớ đắc ý, chỗ này là khu dân cư cao cấp, khắp nơi đều gắn camera, mày làm gì thì tao đều có thể lập tức tìm ra chứng cứ. Mày đợi đấy. Nếu mày còn có thể tiếp tục sống được ở đây thì Triệu Mỹ Lệ tao sẽ làm con mày!