Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 70: Ngoại truyện: Nếu có kiếp sau




"Á! Đừng... Đừng mà!" Cô gái kia trong giấc ngủ say đã mơ thấy gì đó mà kêu thất thanh.

Người chồng nằm kế bên vội ôm lấy cô, vỗ về cô, lau đi giọt nước mắt bên khoé mi: "Dao Dao, tâm can bảo bối của anh, em sao vậy?"

Người được gọi là Dao Dao này choàng mở mắt, cô sợ hãi đến mức trán lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy anh đã vội vàng oà khóc.

"Hức... hức..."

Người chồng của cô hoảng sợ, vội vàng ôm vợ của mình chặt hơn, lúng túng xoa đầu cô: "Đừng... đừng khóc, sao vậy? Mơ thấy gì mà sợ như vậy? Em như vậy anh đau lòng biết bao."

"Ngô Đình Kiêu!" Cô vừa nấc nghẹn vừa nói: "Em mơ thấy anh bỏ em, mơ thấy anh vì em mà hy sinh, vì em mà biến thành hồn ma, sau đó thì biến mất luôn, còn để em sống một mình."

Ngô Đình Kiêu cảm thấy đau lòng là thật nhưng cảm thấy buồn cười cũng là thật, anh phải cắn chặt răng mới không bật cười: "Gì vậy chứ? Sao đột nhiên lại nằm mơ vớ vẩn vậy? Có phải em xem phim nhiều quá rồi không? Anh vẫn luôn ở đây mà. Sở Mộng Dao, nín đi, không được mít ướt nữa."

Mộng Dao không nghe lời, cô dụi dụi vào lòng ngực anh, nước mắt nước mũi dính hết lên người anh luôn.

Ngô Đình Kiêu bất lực, chỉ đành ôm cô, những mãi cô mới chịu nín khóc.

Nhưng không sao cả, anh không cảm thấy phiền, vợ anh, anh dỗ, còn hơn để kẻ khác cướp mất. Hơn nữa không phải vì cô yêu anh quá nên mới sợ hãi như vậy vì một giấc mơ sao? Anh rất vui.

...

Sao khi khóc cả buổi, mắt cô vẫn còn sưng đỏ.

Nhưng vừa thấy đồ ăn mà bưng ra, hai mắt liền sáng rực lên.

Mộng Dao rất thích đồ ăn do ăn nấu, vì vậy sáng, chiều, hai bữa đều do anh nấu cho cô, còn bữa trưa thì cô sẽ tự tay nấu mang đến công ty cho anh.

"Bữa sáng của em đây bảo bối, ăn mỳ thịt bò, bổ máu." Anh nói.

Cô bĩu môi: "Bổ máu gì chứ?"

Anh suy nghĩ gì đó, chợt nhận ra: "Ể? Em trễ kỳ kinh bao lâu rồi?"



Mộng Dao nhẩm đếm, chính bản thân cô cũng không nhớ, nếu anh không quan tâm cô thì cô cũng chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình. Là do bị anh chiều hư mất.

"Ăn xong đi, em dẫn em đi khám." Anh rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc mà nói, còn cau mày đăm chiêu.

"Anh có cần phải căng thẳng vậy không? Mỗi lần trễ kinh anh đều dẫn em đi khám, bác sĩ cũng quen mặt chúng ta luôn rồi, mỗi lần nhìn thấy chúng ta là liền thở dài."

Anh buồn bực, đột nhiên đi đến ôm lấy cổ cỷa cô hôn chụt chụt vào má: "Anh muốn có con lắm lắm lắm rồi, thật sự chịu hết nổi rồi."

Mộng Dao trợn mắt, bĩu môi: "Đàn ông các anh toàn như vậy, muốn người ta sinh con nhưng khi sinh con cho anh rồi, xấu rồi, mập rồi thì lại không thích nữa. Anh cũng chẳng phải là loại đàn ông tốt gì."

"Ai nói vậy? Em không thể đáng đồng bọn họ với anh được, anh khác mà, anh yêu em, cho dù em có trở nên thế nào vẫn sẽ yêu. Đời đời kiếp kiếp không thay lòng. Anh thề luôn đó."

Mấy câu trước thì tạm được đó, nhưng câu cuối xem như bỏ.

Cô hừ một tiếng, tỏ vẻ không tin nhưng mà cô biết anh đang moi hết tim gan của anh ra chứng minh cho cô thấy, anh thật sự cuồng si đến mức chết đi sống lại.

"Nhưng vấn đề ở đây không phải muốn có con là có được, tại anh già quá rồi nên yếu đó." Cô có tình trêu anh, không ngờ vừa dứt câu đã bị anh anh hừ lạnh một tiếng.

"Anh mà yếu? Em có tin đêm nay anh cho em hưởng đủ không? Đến lúc đó đừng có mà ngất xỉu giữa chừng." Anh cau có, thật sự giận rồi.

Nhưng giận rồi cuối cùng vẫn đưa cô đến bệnh viện khám.

Bác sĩ cau mày, nghiêm túc thở dài, giống y như những lần trước nói một câu, về đi.

Nhưng lần này lại không nói câu đó, vị bác sĩ này nói: "Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng thì vợ của anh đã có thai rồi. Cái thai đã hơn một tháng."

Mộng Dao vui và bất ngờ đến mức há hốc mồm, trừng to mắt: "Thật sao?"

Bác sĩ gật đầu khẳng định chắc nịch.

Ngô Đình Kiêu vui sướng, anh vội vàng bế cô lên, không e dè gì mà hôn cô trước mặt bác sĩ.



"Vợ ơi! Anh sắp làm ba rồi."

Mộng Dao xấu hổ, chọt chọt vào ngực anh: "Kìa anh."

Bác sĩ gượng cười, vui thì có vui đó nhưng mà cũng không cần đến mức này, bọn trẻ bây giờ chả có ý tứ gì cả.

Ngô Đình Kiêu tém tém lại, cúi đầu cảm ơn bác sĩ sau đó bế cô ra ngoài, không cho cô đi nữa.

"Thả em xuống đi."

"Không được, em đang mang thai."

"Em mang thai, không phải bị liệt."

"Cũng không được, chân tay em vụng về, lỡ ngã thì sao?"

"Có anh mà, làm sao em ngã được chứ?"

"Dao Dao ngoan nào, nghe lời anh."

"Em... em không phải con nít, người ta đều nhìn kìa, xấu hổ chết mất."

"Con xem mẹ con đi, đúng là da mặt mỏng, vợ chồng thân mật thì làm sao? Bọn họ nhìn thì kệ bọn họ."

"Con không nghe được đâu."

"Sao lại không, anh còn nghe con đáp là... mẹ hư quá!"

"Cái đồ đáng ghét này, em giận thật đó."

Mộng Dao xấu hổ vùi mặt vào lòng ngực anh, đến vành tai cũng đỏ ửng.

Còn anh thì vui sướng cười ha hả không thể khép miệng được, hưởng thụ cái cảm giác lần đầu được làm cha.