Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 55




Từ khi trở về từ chỗ của Ngô Đình Kiêu, tâm trạng của cô đã đi xuống một cách rất trầm trọng. Trong lòng luôn có cảm giác trống rỗng và hụt hẫng, đó là cảm giác của sự mất mác, nhưng cô lại không biết là mình mất đi thứ gì.

Cô trở về nhà và không có tâm trạng làm gì cả, chỉ bó gối ngồi trên sofa, thẫn thờ nhìn về phía màn hình tivi đen xì.

Trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn.

Cô bất giác ngân nga vài câu hát nhưng tâm trạng vẫn không thể nào khá lên.

Cô đã ngồi rất lâu, rất lâu ở đó, nơi mà cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, bỗng chốc đã biến thành một căn biệt thự lạnh lẽo và hiu quạnh.

Bóng tối và sự cô đơn đang bao trùm lấy cô.

Khi cô bừng tỉnh thì mới phát hiện, trời đã tối rồi.

Cô đi đến công tắc bật đèn lên, cho ánh sáng thắp sáng khắp ngõ ngách trong căn biệt thự, chỉ như vậy, cô mới không có cảm giác sợ hãi.

Cô lên lầu, tìm một chai rượu vang và một ly rượu, sau đó đi xuống lầu.

Cô muốn uống thử một ly, người ta thường nói, uống rượu sẽ vơi đi muộn sầu, sẽ khiến ta quên đi tất cả.

Nhưng đối với một người mất trí nhớ như cô, biết đâu rượu sẽ khiến cô nhớ ra gì đó thì sao?

Cô cũng không biết đây là kiểu suy luận tào lao gì nữa, nhưng cô lại cảm thấy rất có khả năng. Người ta cũng thường gay nói, lấy độc trị độc mà.

Vậy là cô đã rót ra một ly rượu, hít vào một hơi, sau đó thì uống cạn.

Mùi vị chua chua, chát chát, còn đắng nữa, rất khó uống, nên ly đầu tiên này đã khiến cô bị sặc, ho như sắp không thở nổi.

Tuy vậy nhưng cô lại không nhịn được mà uống thêm ly thứ hai, lần này có vẻ như đã quen nên mùi vị cũng dễ nuốt hơn nhiều.

Đến ly thứ ba, cô đã cẩn thận cảm nhận và cảm thấy nó cũng không tệ.

Cuối cùng, cô không chỉ uống một ly mà là uống rất nhiều ly, thậm chí còn cầm chai rượu lên uống như là uống nước ngọt luôn. Uống một hơi hết gần nửa chai.

Rất sảng khoái!

Mới đầu cô không cảm nhận được gì cả nhưng một lúc sau, đầu đã bắt đầu choáng váng, cảm giác như những thứ xung quanh đang xoay vòng vòng.

Vì đây là lần đầu tiên cô uống say nên vẫn có gì đó rất bỡ ngỡ, miệng cứ cười hì hì như một kẻ ngốc.

"Cạch!"

Nghe thấy tiếng mở cửa, Mộng Dao đã vội vàng đến mức làm đổ chai rượu trên bàn và chạy đến chỗ cánh cửa.

Vừa bước vào nhà anh đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc, còn cô thì đi đứng không vững, nếu anh không đỡ kịp thì cô đã ngã sấp mặt rồi.

"Anh về rồi. Mừng anh trở về nhà." Gương mặt cô đỏ mặt, đôi mắt mơ màng khẽ khiễng chân lên hôn vào khoé môi anh.

Anh cau mày, muốn mắng nhưng lại không mắng được: "Sao em lại uống rượu? Sao em lại hư như vậy hả?"

Mộng Dao bĩu môi: "Em không hư. Ai nói em hư chứ? Anh mới là người hư đó, anh dám nói dối em."

Ngô Đình Kiêu đỡ lấy cô để cô khỏi bị ngã, ánh mắt mang nhiều cảm xúc nhìn cô, giọng dịu đi hẳn: "Anh nói dối em khi nào chứ?"

Mộng Dao đẩy anh, bước đi loạng choạng: "Ai mà biết được anh lợi dụng em mất trí nhớ mà nói dối em những gì chứ. Những chuyện khác thì không bàn đến. Còn việc... em là bạn gái anh, có phải là anh gạt em không?"

Ngô Đình Kiêu không trả lời, anh trực tiếp đi đến đỡ lấy cô: "Em say rồi, anh đưa em về phòng."

Cô không chịu nghe theo lời anh, còn cắn vào tay anh, không mạnh nhưng để lại đấu răng: "Em không say, anh đừng chạm cào em. Nếu anh còn tới đây em sẽ cắn anh đó. Anh tin không?"

Ngô Đình Kiêu giơ hai tay lên đầu hàng, thật sự bó tay với cô.

"Được, anh không chạm vào em. Vậy em nói cho anh biết, anh phải làm sao đi."

Mộng Dao không đùa nữa, cô đột nhiên nghiêm túc một cách lạ thường, đôi mắt nhìn anh hơi ẩm ướt, cô nhỏ giọng: "Anh nói cho em biết đi, em thật sự là bạn gái của anh sao?"

Anh hơi cau mày, sau đó thì thả lỏng: "Đúng vậy, không là em thì còn ai khác chứ?"

"Em làm sao biết được là anh có còn ai khác ở bên ngoài không. Làm sao mà em biết được em có phải là kẻ thứ ba, vì thương hại em mất trí nhớ nên anh mới yêu em hay không." Giọng cô hơi nức nở, như là sắp khó đến nơi nhưng cố kiềm lại.

Anh lo lắng bước đến chỗ của cô nhưng cô lại lùi về sau nên anh không tiến tới thêm nữa.

"Em đang nói lung tung gì vậy?"

"Em không nói lung tung. Những người phụ nữ bên cạnh anh đều xinh đẹp và tài giỏi. Thậm chí còn là tiểu thư nhà giàu, môn đăng hộ đối, sao anh lại đi chọn một cô gái mồ côi như em được? Em không phải là không tin vào phép màu, nhưng chuyện này thật quá hoang đường rồi, nó khiến em cảm thấy rất khó để suy nghĩ."

"Dao Dao, em không cần tin vào phép màu, em chỉ cần tin vào anh là được rồi. Em thật sự là người con gái mà anh yêu nhất, những người khác anh đều không cần, anh chỉ cần một mình em là đủ rồi."

Mộng Dao chớp chớp mắt, trong lòng để tin tưởng nhưng vẫn hỏi: "Có thật không?"

"Thật. Nếu em còn không tin, em có thể kiểm tra điện thoại của anh."

"Không cần đâu." Cô nhỏ giọng, sự ủy khuất đã dần biến mất.

Lúc này anh mới dám đi đến, nhẹ nhàng bế cô lên: "Dao Dao của anh, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi có được không?"

Mộng Dao khẽ gật đầu, cô choàng tay qua cổ của anh và nép vào lòng ngực ấm áp của anh.

Anh đưa cô lên phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô.

Đột nhiên, cô lại ngồi bật dậy, không chịu nghe lời, cô nắm lấy cổ áo của anh, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi anh, hương rượu cay nồng cùng hơi thở ấm nóng khiến anh như bị cô làm cho điên đảo.

Anh không kiềm chế được mà đè cô xuống giường, đặt cô nằm dưới thân mình, tiếp tục trao cho cô nụ hôn mãnh liệt.

Sau khi tách ra, anh mới biết là bản thân mình bị hố.

"Anh... anh đi tắm, em ngủ trước đi."

Mộng Dao bĩu môi, một mự không cho anh đi, cô kéo anh nằm xuống giường và trèo lên người của anh, chủ động hôn anh một lần nữa.

Nhưng lần này anh có đủ tỉnh táo để đẩy cô ra: "Dao Dao, không được quậy, mau ngủ đi."

"Anh ghét em phải không?" Đôi mắt cô đỏ hoe, khiến người ta thật sự không nỡ nặng lời.

"Không phải anh ghét Dao Dao đâu, nhưng em say rồi. Anh không thể lợi dụng em đang say mà bắt nạt em được." Anh đẩy cô ra khỏi người mình, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô và bước xuống giường.

"Nhưng mà em không có say, lần trước cũng không say. Sao anh vẫn không muốn chạm vào em?" Cô nức nở nói, đôi mắt đã nhoè lệ.

Ngô Đình Kiêu khựng, cơ thể anh đột nhiên nặng nệ đến mức không nhấc nổi chân.

Anh không dám quay lại nhìn cô, anh trầm giọng: "Anh..."

Nhưng anh còn chưa nói thành câu thì cô đã đi đến, ôm lấy anh từ phía sau: "Có phải là em đòi hỏi quá đáng rồi không? Có phải là... em đã khiến cho anh cảm thấy nhàm chán, không muốn động vào? Hay là em không được hấp dẫn nên anh cảm thấy mất hứng?"

Anh nuốt nước bọt, quay người lại định dỗ dành cô nhưng anh lại phát hiện ra là cô đang khóc.

Cô thật sự cảm thấy rất tủi thân. Không những cô không nhớ được gì mà còn luôn làm phiền anh, khiến anh phải lo lắng cho mình, ngay cả công việc cũng phải bỏ qua một bên. Chắc chắn là anh cũng cảm thấy mệt mỏi, có ai lại đi thích một người con gái suốt ngày chỉ biết làm phiền mình chứ.

"Dao Dao, đừng khóc, không phải như em nghĩ đâu." Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt cô.

"Em không sao. Chắc anh đi làm đã mệt lắm rồi, anh đi tắm đi." Sau đó cô ngoan ngoãn trở về giường, đắp chăn kín mít, ngoan ngoãn không bướng bỉnh nữa.