Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 50






Sau bữa cơm tối, Mộng Dao ngồi ở sofa vừa ăn bánh vừa xem phim.

Chợt, anh đi đến cướp bịch bánh trong tay cô: "Không phải đã nói là mỗi ngày chỉ được anh một bịch sao?"

Mộng Dao bĩu môi, cô đứng lên sofa, thành công cướp lại bịch bánh: "Không có, đây là bịch lúc nãy ở trong bếp em vẫn chưa ăn hết."

Sau đó thì cô lại ngồi xuống sofa, tập trung chuyên môn của mình, còn anh thì gọt táo.

Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó nên quay sang hỏi anh: "Rốt cuộc thì trước đây chúng ta đã quen nhau như thế nào vậy? Là em theo đuổi anh hay là anh theo đuổi em?"

Tay Ngô Đình Kiêu hơi khựng lại, sau đó anh lại giả vờ bình tĩnh: "Em hỏi chuyện này làm gì?"

"Thì em tò mò, muốn biết, không được sao? Không lẽ anh nhân lúc em mất trí nhớ mà lừa em?" Mộng Dao ghé sát vào mặt anh, cô nhìn thấy được là anh đang căng thẳng, cô nheo mất lại, sắp nhìn ra được gì đó, đột nhiên anh lại nhét miếng táo vừa gọt vào miệng cô.

"Nói linh tinh gì vậy chứ?" Anh hơi trầm mặc, sau đó thì kể lại câu chuyện mà trước đây cô từng bịa ra để nói dối bà, chỉ bịa thêm một chút: "Lúc trước anh là ông chủ ở chỗ làm thêm của em, do một ngày tình cờ nào đó, anh và em đã gặp nhau. Ngày đầu tiên gặp mặt, anh cảm thấy em vô cùng bình thường, thậm chí một điểm thu hút cũng không có. Nhưng sau đó, sau nhiều lần tiếp xúc, anh đã phải lòng em, bị nụ cười của em làm cho xao xuyến, sau đó thì anh chủ động theo đuổi em và được em chấp nhận."

Mộng Dao nheo mắt, cô nghiêng đầu nhìn anh tỏ vẻ không tin: "Sao có thể chứ? Em dễ bị cưa đổ như vậy sao?"

Ngô Đình Kiêu véo mũi cô: "Vậy thì tại sao khi em mất trí nhớ rồi vẫn đổ anh?"

Cô che miệng cười, mặt hơi ửng hồng: "Vì anh đẹp trai. Không, là cực kì đẹp trai luôn mới đúng."

Anh cười khổ: "Ha! Không lẽ anh chỉ được cái đẹp trai thôi sao?"

Mộng Dao tròn mất, nụ cười trên môi dần mất nhân tính: "Không lẽ... anh còn có cơ bắp và cơ bụng sáu múi nữa sao?"

Đột nhiên, cô nhào đến, đè anh xuống sofa, vì hiện tại anh và cô có quan hệ yêu đương nên cô không sợ gì cả, cũng không sợ anh nói mình biến thái, cô nỏ nụ cười đầy dụ hoặc: "Cho em sờ thử đi! Một lần thôi!"

Ngô Đình Kiêu không nhịn được cười, thì ra con người thật của cô khi yêu lại có bộ dạng như này. Phải nói là đáng yêu chết mất!

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và đặt vào bên trong áo của mình, cho cô sờ cơ bụng.

Mộng Dao mắt chữ A mồm chữ O, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, sau đó thì cười tít mắt, vui như một đứa trẻ được cho kẹo: "Có sáu múi thật nè! Đỉnh thật đấy!"

Nhưng sờ thôi là chưa đủ, cô còn lén giở áo của anh kên nhìn.

Cô như vậy khiến anh có chút xấu hổ, anh lấy tay lên che mặt, sau đó không nhịn được mà hỏi: "Vui đến vậy sao?"

Mộng Dao gật đầu, giây tiếp theo cô đã nằm sấp trên người anh, ôm lấy anh: "Có người bạn trai như anh đúng là tuyệt thật đó, chắc chắn là kiếp trước em đã tích được rất nhiều đức nên kiếp này mới may mắn gặp được anh."

Chợt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh có cảm thấy vậy không?"

Lúc này anh mới nhận ra, ngực của cô đang áp lên ngực của anh, tuy là qua hai lớp áo nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ điều đó, cộng thêm gương mặt nhỏ nhắn của cô đang nhìn anh chằm chằm, khiến anh dường như muốn nổ tung.

Anh không kiềm chế được mà bật dậy, đè cô xuống, để cô nằm dưới thân mình.

Mộng Dao dùng ánh mắt ngu ngơ nhìn anh nhưng thật ra trong lòng lại đang chờ đợi một điều gì đó: "Anh... anh sao vậy?"

Cô vừa dứt lời thì anh đã cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi cô, vừa nhẹ nhàng lạu vừa mạnh bạo, dẫn dắt cô vào chốn thiên đường.

Ngô Đình Kiêu như phát cuồng, anh mò mẫm vào trong áo của cô, mân mê cái eo nhỏ, sau đó tiến sau lên trên.

"Đình Kiêu!" Cô thở dốc gọi tên anh, đôi mắt đơ đãn như bị thôi miên, cô đang chờ anh làm bước tiếp theo.

Nhưng... anh đột nhiên dừng lại, sau đó thì bỏ đi lên lầu: "Anh còn chút việc, em tiếp tục xem phim đi."

Mộng Dao ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng lúc nãy còn cuồng nhiệt như vậy, sao nói dừng là dừng rồi?

"Có việc gì mà lại gấp gáp đến mức đó chứ?" Cô lẩm bẩm, sau đó tiếp tục nhìn vào màn hình, nhưng trùng hợp, lúc này cặp đôi chính cũng đang quấn quýt lấy nhau, cảnh hôn cực kì bùng nổ khiến cô phải đỏ mặt.

...

Ngô Đình Kiêu trở về phòng, sau đó ngay lập tức vào phòng tắm, tắm nước lạnh.

Anh đang cố dằn cơn khát tình xuống, vì anh không muốn lợi dụng cô, không muốn đi quá giới hạn khi cô chưa cho phép. Mặc dù cô bị mất trí nhớ, mặc dù hiện tại cô xem anh là bạn trai của mình nhưng anh cũng không thể làm như vậy.

Lần này, anh muốn tôn trọng cô, nâng niu cô, yêu thương cô, chứ không phải dùng cô để giải toả cơn thèm khát của bản thân. Anh không muốn cô phải tổn thương nữa, càng không muốn cô lại ghét anh, sợ anh, tránh xa anh, anh thật sự không muốn điều đó xảy ra.

Vậy nên, anh chỉ có thể kiềm chế và tự mình làm dịu cơn đói khát này.

Anh nhắm mắt lại, nghĩ về những hình ảnh gợi cảm của cô, chỉ cần nhớ đến đôi mắt đó, dáng vẻ đó là anh đã có thể...

Anh liên tục sục thứ đang c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g ở phía dưới, chỉ một lúc sau, một dòng sữa trắng đã được xuất ra.

"Chậc! Thật là phiền phức mà."

Dường như hơi ấm của cô vẫn còn vờn quanh anh, cho dù có tắm nước lạnh cũng không thể rửa sạch đi cái cảm giác kì lạ đó. Cho dù đã xuất ra, nhưng cái của anh vẫn còn rất khó chịu.