Vào đầu tuần sau, Mộng Dao bắt đầu đến công ty làm việc, cô cảm giác có chút lo lắng. Vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đi làm chính thức, khoác lên người bộ đồ công sở nghiêm túc.
Mộng Dao rón rén từ trên lầu đi xuống, còn mang cả mắt kính, tỏ ra nghiêm túc khiến Ngô Đình Kiêu không thể nhịn cười.
"Cô làm trò gì vậy?" Anh nhướng mày hỏi, ánh mắt mang theo ý cười.
"Như vầy, không đẹp sao?" Cô đứng trước mặt anh, đầu có hơi cúi xuống.
Anh cướp lấy chiếc mắt kính của cô, sau đó thì tự đeo lên: "Cô nghĩ mình hợp với chiếc mắt kính này sao?"
Mộng Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, trông anh đeo mắt kín vào rất chững chạc và ngầu, khác xa một trời một vực với cô, nghĩ lại thì cô cứ như một con ngốc.
Chợt, anh nhận ra, váy của Mộng Dao rất ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn vô cùng hút mắt, như vậy thì không ổn tí nào.
"Thay bộ đồ khác đi!" Anh lạnh giọng.
"Tại... tại sao chứ?" Cô ngơ ngác.
"Nghe lời!" Anh dường như mất kiên nhẫn, không muốn nói thêm.
Cuối cùng Mộng Dao vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh, thay một bộ váy dài tay kín đáo, dài đến tận mắt cá chân.
"Như vậy thật sự đẹp hơn sao?" Cô có chút nghi ngờ.
"Ừm." Anh gật đầu hài lòng sau đó quay người bước đi: "Đi thôi, đừng lề mề nữa."
"Tôi đi cùng anh luôn sao? Thế thì không ổn cho lắm đâu, người khác sẽ nói ra nói vào đó." Cô vội vàng đuổi theo anh.
"Có ai mà không biết cô là tình nhân của tôi, sợ gì chứ?" Anh thản nhiên nói, dường như anh cho cô đến Ngô thị không phải để làm việc mà chỉ để giữ cô ngoan ngoãn ở bên mình.
...
Ngô thị là một tập đoàn lớn, nguyên cả toà nhà cao sừng sững và sang trọng đó chính là của Ngô Đình Kiêu.
Ở từ xa, có một chiếc Bugatti chạy đến, vừa đẹp vừa sang chảnh và đắt đỏ. Khi chiếc xe dừng lại, một người đàn ông trên người toát đầu quyền lực bước chân ra, ngay cả đôi dào da cũng sáng chói và bóng loáng.
Tiếp theo đó, có một người phụ nữ từ trong xe bước ra, trông hơi mất tự nhiên, cô hít một hơi thật sâu, rón rén đi theo sau anh, bước vào trong.
Khi anh bước vào trong, mọi trường đều ra xếp thành hai hàng ngang đón tiếp, cung kính cúi đầu gọi hai tiếng: "Chủ tịch."
Đột ngột, anh dừng lại, khiến cho cô không để ý nên đã đụng đầu vào lưng của anh.
Trông vô cùng ngốc nghếch, khiến mọi người đều phải cố nhịn cười.
Anh liếc mắt sang cố, sao dod cất cao giọng nói vốn đã lạnh lùng: "Từ hôm nay, cô ấy chính là trợ lí mới của tôi."
Sau đó anh quay sang nói với cô: "Chào hỏi đi."
"Hả? À! À, tôi tên là Sở Mộng Dao, tôi là người mới, chưa có kinh nghiệm nhiều, sau này vẫn mong mọi người giúp đỡ nhiều." Cô cúi thấp đầu, trên môi nở một nụ cười tươi tắn, thật ra trước khi đi làm cô đã suy nghĩ rồi, cô muốn tạo một mối quan hệ tốt với đồng nghiệp.
"Được rồi, giải tán đi." Anh trầm giọng sau đó thì quay người bước đi.
Mộng Dao nhanh chóng đi theo sau anh.
Độ nhiên, Lục Tịnh Văn - thư ký của anh xuất hiện, nói là muốn báo cáo việc gì đó.
Nhưng anh lại dơ tay lên bảo dừng: "Lên phòng làm việc rồi nói."
Mộng Dao với vào nơi này nên cũng không biết nên làm gì, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo sau anh, theo anh vào thang máy, nhưng Lưu Tịnh Văn lại ngăn cô lại: "Đó là lối đi dành riêng cho chủ tịch, cô không được vào."
"Vậy... vậy sao?" Mộng Dao tròn mắt nhìn Lưu Tịnh Văn, cảm thấy anh ta rất đáng sợ, vô cùng nghiêm nghị.
"Chậc! Không sao, vào đây đi." Anh kéo cô vào trong thang máy trước sự khó hiểu của Lưu Tịnh Văn và bao người khác. Không những vậy, anh còn nắm chặt lấy cổ tay của cô.
Sau khi thang máy đóng lại, dư luận lại bắt đầu dợn sóng, mọi người không ngừng xì xào bàn tán về cô trợ lí mới này.
Đa số mọi người đều biết cô là tình nhân của anh, chỉ có mấy người tối cổ mới không biết.
Nhưng điều mà họ muốn nói ở đay là, tại sao anh lại đưa cô đến công ty, còn cho cô một vị trí, trước giờ anh luôn là người công tư phân minh mà.
Hơn nữa, bình thường anh không có hứng thú với ai quá lâu, tại sao lại chưa chán cô gái ngu ngốc, giả tạo, tỏ ra thuần khiết như cô.
"Không lẽ chủ tịch của chúng ta chính là thích cái kiểu ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu sự đời đó sao? Cái kiểu ngây thơ vô số tội?"
"Cũng chả hiểu nổi người giàu nghĩ gì. Nhìn vào là biết cô ta đang diễn trò rồi, giả vờ e thẹn này nọ, đúng là buồn nôn chết mất."
...
Ở phòng làm việc của chủ tịch.
Anh và cô vừa vào trong thì Lưu Tịnh Văn cũng đã đến nơi, anh ta cảm thấy Mộng Dao không thuận mắt tí nào.
"Chủ tịch..."
Lưu Tịnh Văn định báo cao thì anh lại đưa tay ra hiệu dừng: "Không gấp."
Anh dẫn Mộng Dao đến phòng làm việc của cô. Trước khi cô đến đây anh đã cho người sắp sếp bàn làm việc riêng của cô trong phòng của anh.
"Cô có cảm thích không? Nếu không thích tôi sẽ cho người sắp xếp lại." Anh ấn cô ngồi ghế và nói.
Mộng Dao lắc đầu: "Không cần đâu, như vậy rất tốt rồi."
Anh ừm một tiếng sau đó trở về ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc: "Nói đi."
Lưu Tịnh Văn cẩn thận nhìn sang cô, nhưng anh lại bảo không sao.
"Chuyện là..."
Sau khi Lưu Tịnh Văn báo cáo xong thì không vội rời đi ngay, anh ta thẳng thừng nói: "Cậu thật sự định để cô ta làm việc ở đây à? Tôi thấy cô ta chỉ làm vướng tay vướng chân thôi. Kinh nghiêm không có, năng lực làm việc cũng không. Từ bao giờ mà cậu lại có yêu cầu thấp đến vậy?"
Ngô Đình Kiêu cau mày: "Cậu nói chuyện với tôi như vậy à? Cậu đang dạy tôi làm việc sao?"
"Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ đứng trên cương vị một người bạn để nhắc nhở. Đừng để cô ta trở thành Đát Kỷ, còn cậu là Trụ Vương." Nói xong anh tay xoay gót đi ra ngoài, thật sự không biết sợ là gì.
"Rầm!"
Từ đầu đến cuối Mộng Dao đều nghe thấy hết, cô cúi gầm mặt. Cô đúng là chưa có kinh nghiệm, cũng không có năng lực gì, lúc trước phải đi làm thêm nên cũng không chuyên tâm học hành. Nhưng mà cũng đâu cần nặng lời như vậy, cô có thể học hỏi mà.
"Hôm nay cô làm quen với công việc trước đi, ngày mai tôi sẽ phân việc cho cô." Anh nói.
"Ừm." Cô gật đầu.
Anh lại nói thêm: "Cậu ta là vậy đấy. Cô đừng quan tâm lời của cậu ta làm gì."
Cô lại gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy hơi buồn.