Mộng Dao vốn định tự đi đến bệnh viện một mình nhưng Ngô Đình Kiêu lại nhất quyết đưa cô đi.
Ở trên xe, cô có cảm giác không được thoải mái cho lắm, hơi căng thẳng.
"Anh... anh sợ tôi bỏ trốn sao?"
Ngô Đình Kiêu điềm nhiên trả lời, mặt không biểu cô: "Cô nghĩ bản thân sẽ chạy được?"
Đúng vậy, vốn dĩ là không thể chạy, nhiều khi bị bắt, hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Tốt nhất là cô vẫn nên ngoan ngoãn một chút, như vậy thì bà của cô sẽ có thể khoẻ mạnh và vui vẻ.
Chỉ cần... không cho bà biết sự thật là được.
...
Đến bệnh viện, Ngô Đình Kiêu đứng bên ngoài cửa phòng bệnh chờ, còn cô thì vào trong.
Đúng là có tiền thì có khác, có thể được nằm trong phòng bệnh VIP, không khí cũng dễ thở hơn nhiều, không cần phải chen chúc ở chung phòng với người khác, ồn ào và phiền phức.
"Bà! Con đến thăm bà đây!" Cô đi đến đỡ bà ngồi dậy, trên môi nở nụ cười tươi rói.
Bà nhìn thấy cô cũng rất vui: "Sao bây giờ con mới đến? Không gặp được con bà cảm thấy lo lắm."
"Không sao, chỉ tại con vừa tìm được công việc mới nên hơi bận. Không phải hôm nay con đã đến thăm bà rồi sao? Còn mua cho bà rất nhiều trái cây."
Bà nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô có hơi u buồn: "Con tìm được công việc gì? Bà nghe nói tiền viện phí rất đắc, làm sao mà con có nhiều tiền như vậy? Có phải là con làm việc gì bậy bạ không?"
Mộng Dao hơi né tránh ánh mắt của bà, mỉm cười một cách tự nhiên nhất có thể: "Sao vậy được chứ? Bà cũng biết tính con rồi mà, con sao có thể làm việc gì bậy bạ được. Bà cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, không cần lo cho con."
Từ nhỏ bà đã chăm sóc cho cô, nhìn cô lớn khôn nên bà có thể cảm nhận được cô đang có điều gì đó giấu giếm bà: "Con nói thật cho bà biết đi! Lúc nãy bà nhìn ra cửa đã thấy con đi cùng một người đàn ông, rốt cuộc thì cậu ta là ai? Kêu cậu ta vào đây nói chuyện cùng bà đi."
"Bà à, bà nhìn nhầm rồi!" Cô nũng nịu, muốn cho qua chuyện này.
Bà nghiêm túc, giọng trầm và khàn đặc lên tiếng: "Mắt bà vẫn còn nhìn rõ lắm, con đừng hòng qua mặt bà. Gọi cậu ta vào đây."
Bà cũng không muốn phải la mắng hay gắt gỏng với cô, bà chỉ sợ cô lầm đường lỡ bước, chỉ vì chữ "tiền" mà làm những chuyện trái với đạo đức, trái với lương tâm, làm hỏng cả cuộc đời của mình. Dù sao thì cô vẫn còn trẻ, tương lai còn dài, bà không muốn cô vù bà, một người gần đất xa trời mà đánh đổi cả một đời.
Mộng Dao bất lực, cô đành bước ra ngoài cửa, đầu óc rối tung rối bời hết cả lên.
"Cạch!"
Anh nhìn thấy cô ũ rũ bước ra, liền hỏi: "Nói chuyện xong rồi à?"
Mộng Dao lắc đầu: "Bà muốn gặp anh. Phải làm sao đây? Tôi không muốn bà biết chuyện của chúng ta, cũng không muốn bà lo."
"Vậy thì cứ diễn một vở kịch đi" Anh nắm lấy tay cô, ung dung dẫn cô vào trong như không có chuyện gì xảy ra, khiến cô vô cùng sợ hãi, không biết là anh định làm gì.
"Chào bà! Con là bạn trai của Mộng Dao."
Sau lời nói của anh, bà và cô đều ngạc nhiên, cô tròn mắt nhìn anh, cơ thể căng cứng sau đó lại nhìn sang bà.
"Bạn trai?" Bà hỏi.
Ngô Đình Kiêu nắm chặt lấy tay cô, giúp cô bình tĩnh lại, Mộng Dao ôm lấy cánh tay anh, nở nụ cười ngọt ngào: "Đúng, đúng vậy. Anh ấy là Ngô Đình Kiêu, bạn trai của con."
"Quen nhau từ khi nào? Quen nhau ở đâu? Sao con lại chưa từng nói với bà?" Bà cau mày, dường như không hoàn toàn tin tưởng.
"Anh ấy là ông chủ ở chỗ làm thêm của con. Thật ra con và anh ấy quen biết nhau lâu rồi, nhưng chủ mớ yêu đương gần đây thôi nên chưa kịp nói với bà."
Bà có thể tạm tin cô, nhưng người đàn ông này ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ toát ra một khí chất xuất thần, rõ ràng là người có quyền thế và giàu có. Cô và anh vốn dĩ khác nhau một trời một vực, mà cô còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện yêu đương. Bà sợ... cô sẽ bị lừa.
Bà nắm lấy tay cô, nói nhỏ: "Con thật sự yêu cậu ta?"
Mộng Dao không chần chừ đã vội gật đầu, dáng vẻ vô cùng kiên định.
"Vậy cậu ta thì sao? Cậu ta có thật lòng yêu con không? Hay chỉ là chơi qua đường? Con nên nhớ, mây tầng nào thì gặp mây tầng đó, chúng ta là kẻ thấp hèn hơn bọn họ, bọn họ sẽ thật sự để con vào mắt? Cậu ta sẽ thật sự không làm Dao Dao của bà đau lòng?" Bà vô cùng lo lắng, không phải là bà cho rằng cô sẽ không gặp được người tốt, nhưng thân phận khác nhau, chữ "khó" kéo dài. Hơn nữa, còn một điều đáng sợ hơn, chính là cô đang lợi dụng anh thích mình để đào mỏ. Dù sao cô vẫn còn trẻ, nhiều lúc sẽ có những suy nghĩ bồng bột.
Mộng Dao mím môi, cô nắm chặt lấy tay của bà: "Bà không cần phải lo lắng cho con, hiện tại con và anh ấy rất tốt. Thật đấy!"
Ngô Đình Kiêu đặt tay lên vai cô, gương mặt vô cảm, nghiêm túc nói: "Bà cứ yên tâm giao Mộng Dao cho con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
...
Sau khi ra về bà vẫn không ngừng thở dài, nắm chặt lấy tay cô lưu luyến, không thể nào hoàn toàn yên tâm được.
Cho đến khi y tá vào cho bà uống thuốc thì bà mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Ở trên xe, bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, một lúc lâu sau đó, Mộng Dao mới lên tiếng: "Cảm ơn anh."
"Hửm?" Cô nói nhỏ nên anh giả vờ không nghe thấy.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi, phối hợp diễn kịch trước mặt bà." Cô cứ cúi gầm mặt, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đây là lần đầu tiên cô nói dối bà, còn là một chuyện lớn đến vậy.
"Không có gì. Nhưng tôi cảm thấy bà cô rất lo cho cô, cũng rất yêu thương cô, chắc là không yên tâm để cô ở cạnh một người như tôi đâu." Anh cũng tự biết là mình không giống người tốt.
"Ừm. Bà chính là người thân duy nhất của tôi, từ nhỏ bà và tôi đã nương tựa vào nhau mà sống. Còn anh chắc từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, sống trong sung túc nên không hiểu đâu."
Anh đen mặt, sau đó tự dưng lại cười với nét tự giễu: "Ha! Tự nhỏ tôi đã là một thằng bụi đời rồi, mẹ tôi mất sớm còn ba tôi thì từ lâu đã tan thành mây khói. Có được cơ nghiệp như ngày hôm nay không dễ đâu, phải giết rất nhiều người đấy."
Anh nửa đùa nửa thật nói với cô những điều này, nhưng có một thứ mà cô cảm nhận được rất rõ chính là... sự cô đơn của anh. Anh mang trên người vẻ hào quang chói loá nhưng lại cô độc và lạnh lẽo. Giống như một vị vua, để đứng được trên vị trí cao, phải học cách vứt bỏ thất tình lục dục, không động tâm, không mềm lòng và đặc biệt phải học cách đối mặt với cái bóng của chính bản thân mình. Mà anh... lại vốn là một kẻ khác người.