Thơ Tình Ngọt Ngào

Thơ Tình Ngọt Ngào - Chương 15




Đã lâu không gặp, tên nhóc lưu manh.

Nhiễm Dao nở một nụ cười trên mặt, trong lòng cũng đáp lại như vậy.

Nhưng ngoài miệng lại không nói lời nào, bầu không khí phảng phất căng thẳng.

Cố Tân Bạch nhìn cô, ý thức được gì đó, lắc lắc cốc trà sữa, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói với mẹ Nhiễm, “Cô ơi, cháu đưa em ấy đi mua ly khác.”

Đi được vài bước, còn nghe được mẹ Nhiễm gọi từ phía sau——

“Cháu tự đi mua cũng được, để Dao Dao ở lại...Ôi chao...ít nhất cũng để bọn nó ôn lại chuyện cũ chứ!”

Chàng trai thử thăm dò, bước chậm lại, nhưng cô kiên định đi về trước lại còn bước nhanh hơn.

Khi đến quán trà sữa xa nhất, cô dừng lại, đứng trước menu và nói nhỏ với anh: "Cảm ơn".

Anh đoán rằng cô sẽ cảm ơn anh, nhưng anh không biết cô đang cảm ơn điều gì.

Nhiễm Dao gọi dương chi cam lộ (*), uống liên tục nhưng lại rất chậm, dường như cố gắng tìm thứ gì đó để lấp đầy miệng, mượn cái này để tránh nói chuyện.

杨枝甘露: cụm này nghĩa là kem xoài sago ướp lạnh, ảnh chú thích ở comment nhé ạ.

Giống như thùng nước nhỏ.

Cố Tân Bạch liếc nhìn cô, rũ mắt mỉm cười.

Lúc bọn họ quay lại dưới lầu, người lớn đang đánh bài, để bọn họ mang Đoạn Thừa An đi cùng, đi dạo phố, ăn uống các kiểu.

Nhiễm Dao không phản đối rõ ràng, nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện, vừa vào tiệm thịt nướng thì uống hết trà sữa xoài bưởi, lại vội vàng tìm đồ uống khác cho vào miệng.

Như sợ rằng mình sẽ phải nói chuyện người khác ngay khi rảnh rỗi, im lặng giả bộ bận rộn, không rảnh để trả lời.

Mãi cho đến khi uống hết nửa lon và sắc mặt ửng hồng bất thường, Cố Tân Bạch mới phát hiện ra cô gái nhỏ đang cầm rượu trên tay, còn vui vẻ uống cạn.

Anh cầm một ngón tay lắc lắc trước mặt cô: "Đây là mấy?”

Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo, đắc chí đáp, như đinh đóng cột:

“Căn bậc năm của 21.”

“...”

"Em say rồi," anh chạm vào má cô, "Đưa em về, em có mang theo chìa khóa không?"

Đoạn Thừa An ở bên cạnh sờ vào túi, cúi người gần hơn, “Biết ngay sẽ say mà, tôi đưa cô ấy về cho.”

Là câu khẳng định.

Cô Tân Bạch đỡ cô, kéo ra chút khoảng cách, cau mày nói: "Cậu biết em ấy uống rượu?”

“Biết chứ, tôi gọi mà,” Hoa tai màu đen của Đoạn Thừa An phản quang dưới ánh đén, càng thêm tự đắc, “Không ai đẩy đến trước mặt cô, anh cho rằng cô ấy làm sao uống được?”

“Không phải thích uống sao?” Đoạn Thừa An nhếch môi, “Uống cho chừa luôn.”

Ánh mắt chán ghét của chàng trai không thèm che giấu nữa, trần trụi lộ ra, Cố Tân Bạch không hứng thú, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng hẳn.

“Làm chuyện đứng đắn đi.”

“Tôi làm gì không đứng đắn sao? Bỏ đi, nói anh cũng không hiểu,”

Đoạn Thừa An vẫy tay, “Phục vụ, mang cho tôi một cái mở nắp, rượu còn chưa mở.”

Ông chủ bận rộn: "Hình như anh có một cái trên bàn, mới mang ra, anh tìm xem thử!”

Có một cái khui nắp chai màu vàng nhạt ở góc bàn, Đoạn Thừa An không nhìn thấy, Cố Tân Bạch hạ mắt xuống xác nhận, đột nhiên anh nhìn thấy một bàn tay trắng nhỏ thò ra từ ống tay áo, len lén cầm lấy nó— -

Sau đó nhún vai như một con ốc sên, giấu đồ vào trong tay áo.

Anh cúi đầu, kề vào tai cô, giọng nói cực kỳ trầm thấp: "Anh nhìn thấy rồi."

Chàng trai dùng giọng gió, lúc nói chuyện từng luồng nhiệt phả vào tai cô, mơ hồ và ẩm ướt.

Cô say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, lẩm bẩm, biết rằng anh đã hạ giọng và đang che chở cho cô.

Thế là cậy được cưng chiều mà kiêu, càng không hề kiêng nể: “Nhìn thấy thì sao, còn không phải muốn làm đồng phạm với em sao?”

Anh bật cười, "... Ừ."

Cô trèo lên, phải mất một chút sức lực mới có thể vươn tới vai anh, vì thế chàng trai cúi đầu đón lấy cô, nghe cô nói: “Chúng ta giấu...Đừng đưa cho cậu ta.”

Là câu nói nhảm, nhưng anh lại cảm thấy rất đáng yêu, thế là lặng lẽ cong môi, không phá cô.

Hai giờ sáng, cô ấy đang lầm bầm, ầm ĩ khó chịu, Cố Tân Bạch đã gọi điện cho người nhà và đưa cô về.

Tất nhiên không cho Đoạn Thừa An đi cùng.

Nơi này cũng rất linh thiêng, khi đến thì có thể gọi xe, nhưng rời đi thì không gọi được, trước tiên chỉ có thể đưa cô về phía trước xem có tìm được khu thương mại hay không.

Đi hai bước, cô bỗng nhiên kêu: "Đoạn Thừa An."

"..."

Đầu lưỡi Cố Tân Bạch đá vào răng hàm, biết rằng không thể so đo với cô bé say rượu này được, nhưng ngọn lửa vô danh lại không cách nào xua tan được.

Nhưng còn chưa bộc phát ra, ảm thấy cô ấy đang kiễng chân lên, quàng vai anh, ở bên tai nói như thật,

“An giấc ngàn thu nhé.”

Bên miệng cô vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, nhưng giọng nói rất phẫn nộ.

Anh cười, nỗi ưu tư cũng theo đó tan biến sạch sẽ.

Cố Tân Bạch cảm thấy bản thân có hơi quá dễ nguôi giận, lại

nghiêng đầu hỏi cô: "Còn anh thì sao?”

Cô không phản ứng lại, đá viên sỏi trên mặt đất: "Hả?"

"Cố Tân Bạch là Bạch gì?”

Cô lặng lẽ nhìn anh dưới ánh trăng, lại có chút mơ màng.

Anh thử thăm dò, chậm rãi, dẫn dắt:

“Cố Tân Bạch...là...Bạch trong Lý Bạch à?”

Cô suy nghĩ một hồi, cũng không thấy gì sai: "Ừ."

Chàng trai rũ mắt: “Người em thích, Bạch trong Lý Bạch”

“Đúng hay không?”

Chuyện này hình như cần suy nghĩ một lát.

Cô vận hành đầu óc hỗn loạn, nhưng người bên cạnh dường như có chút không chờ được, nhẹ nhàng véo cằm cô.

Vì vậy, cô đặt cằm mình vào lòng bàn tay anh và rất ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ."

Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời thỏa đáng, khóe môi thiếu niên nhếch lên, ngẩng đầu nhìn vầng trăng, không biết là ai đáp.

"... Ừm."