Thổ Sen

Thổ Sen - Chương 44




Bà nội hắn khi ăn cơm thường không bao giờ động đũa, chỉ lặng nhìn con cháu cũng thấy no rồi. Huỳnh Nam Phong vốn không đồng tình, bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là thấy người thương ăn no bản thân cũng ấm bụng.



- "Ăn thêm thịt bò xào đi."



- "Cậu chưa ăn miếng bánh chưng nào đâu, Tết mà không ăn bánh chưng thì còn gọi gì là Tết nữa."



- "Cơm cúng mang tài lộc, được các cụ phù hộ, ăn đi."



Con mình mang lộc nhà đi tặng zai lạ phải làm sao đây?



Huỳnh Chí Minh đần mặt một hồi, thấy thằng cháu thường ngày chẳng quan tâm ai nổi một cái gắp thức ăn chất cao như núi vào bát người bên cạnh.



Cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy.



- "Có muốn uống coca không?"



Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn:



- "Có người cứ nhìn chằm chằm tôi trong lúc ăn, gượng gạo không ăn nhanh được."



Câu này rõ ràng là đang bảo hắn ăn cơm đi, đừng ngắm nữa. Huỳnh Nam Phong ngượng nghịu, vừa quay đầu, người kia nhả thêm một câu:



- "Nhưng không nhìn thì nuốt không trôi."



Huỳnh Thanh Tâm: Vãi đ-ụ! Ở đây còn có người già và trẻ em chưa đủ 18 tuổi, hai người có thể thôi ném cơm chó thành thạo thế không?



- "Chiều nay có đi chùa với mọi người không?"



Người phụ nữ tóc điểm trắng, khuôn mặt phúc hậu ngồi cạnh Huỳnh Chí Minh hỏi.



- "Dạ có ạ."



Tô Khánh Mai mỉm cười ôn hoà. Bà là dâu trưởng, cũng chính là vợ của Huỳnh Chí Minh, năm nay đã có 2 cháu một trai một gái.



- "Có dẫn bạn trai nhỏ của cháu theo không?"



Huỳnh Thanh Tâm: Bác có cần nói toẹt ra như thế không? Chồng bác mà phát hiện ra thì anh trai cháu năm sau không có mùa xuân.



Cũng may Huỳnh Chí Minh không để ý lắm, chỉ khẽ chau mày, cúi đầu vừa ăn vừa hỏi:



- "Đưa bạn cháu đi cùng đi, chùa Hoa Dương so với năm 2010 đã tu sửa, xây dựng đẹp lên biết bao nhiêu, đến đó cầu xin thần linh cho năm nay thi cử thuận lợi."



- "Vâng." Huỳnh Nam Phong ngoan ngoãn gật đầu.



- "Tâm có đi không?"



- "Tất nhiên là có ạ." Huỳnh Thanh Tâm ngẩng đầu: "Năm nay con thi cấp 3, phải đi chùa xin mới được."



- "Nếu thằng Khoa được một phần như con thì đã tốt." Tô Khánh Mai thở dài: "Năm nay nó cũng lên cấp 3 mà học hành ngày càng chểnh mảng, còn nghiện game. Đúng là đã đổi nguyện vọng cho thi vào trường thấp hơn rồi đấy nhưng vẫn không bình tĩnh được."



Huỳnh Thanh Tâm lặng lẽ nghe bà nói, không buồn chen ngang.



Ăn xong, Huỳnh Chí Minh cho hai người họ vào phòng ngủ trưa để mình tiếp khách hộ. Huỳnh Nam Phong gật đầu, ngủ chưa được bao lâu, Huỳnh Thanh Tâm từ đâu mò vào.





- "Anh ngủ mấy tiếng rồi?"



- "2 tiếng rưỡi rồi ông nội." Huỳnh Thanh Tâm rón rén mở va li lấy sạc điện thoại.



- "Không được nhận lì xì? Buổi trưa không ai đến sao?"



- "Để em nói cho anh nghe." Huỳnh Thanh Tâm chống tay bên cạnh hắn, nhỏ giọng gầm gừ: "Lúc nãy nhá, có 7 con xe máy phô trương lao vào sân, 14 ông chú bụng phệ bước xuống, ôm vai bá cổ bố em cười nói vui vẻ. Sau một hồi nốc hết đống mứt và hạt hướng dương, mở rượu ra chúc thọ và hát karaoke, hò hét ầm ĩ trong nhà gần 1 tiếng, ra đi không để lại một đồng."



Huỳnh Nam Phong: "..."



Kể ra đúng là có hơi vô duyên thật.



Huỳnh Thanh Tâm há miệng: "Anh thật sự không nghe thấy gì đấy à?"



- "Mày có đi ra để bố mày ngủ không?"



- "Mọi người chuẩn bị đi chùa hết rồi." Huỳnh Thanh Tâm đứng dậy: "Anh dậy đi cùng luôn hay để mai đi sau?"



Huỳnh Nam Phong cò đang do dự, Nguyễn Bảo Uyên nằm an tĩnh trong ngực hắn bỗng khép hờ mắt, nói vọng ra:



- "Để hôm nay đi đi."



Cậu vươn tay dụi mắt, toan ngồi dậy."



- "Từ từ đã, hai anh đang ôm nhau đấy à?" Huỳnh Thanh Tâm há miệng.



Huỳnh Nam Phong trừng mắt: "Thì làm sao?"



- "Dạ không sao ạ. Là nô tì quấy rối giấc ngủ của bệ hạ. Thần sẽ ra báo lại với mọi người riêng bệ hai lùi sang ngày mai."



Nói rồi cắp đít luống xuống chạy mất.



Bởi vậy sang tới mùng 2, hai người họ mới tới chùa Hoa Dương làm lễ, cũng là thay Đoàn Thu Mị năm nay bận bịu không đi được.



So với 10 năm trước, chùa Hoa Dương như lột xác.



Một khu kiến trúc hoàn mĩ rộng lớn với hoa hồng khắp nơi. Hai người sóng vai bước vào chùa, sau khi làm lễ cúng bái một hồi, chúc Tết sư thầy một hồi rồi ra về.



Nguyễn Bảo Uyên xoay xoay chiếc vòng trên tay, hơi dùng sức kéo nó ra.



- "Chật quá sao?"



- "Hơi hơi" cậu nhẹ giọng đáp.



- "Để tôi giúp cậu."



Nói rồi cúi người giúp cậu nới lỏng vòng đeo tay. Mỗi người đi chùa sau khi gặp sư thầy sẽ được tặng một chiếc vòng, có 3 kiểu dáng. Hầu hết trẻ con sẽ riêng một kiểu, người lớn riêng một kiểu. Bởi vậy thoạt nhìn ra sẽ giống hai người đang đeo vòng đôi.



Nguyễn Bảo Uyên lặng lẽ nhìn hắn, mở miệng ra nói một câu không liên quan:



- "Bao giờ trở về?"




- "Chiều mùng ba sẽ về nhà." Huỳnh Nam Phong cúi đầu, không nhanh không chậm đáp: "Sau khi đến thăm bà ngoại, chúng ta sẽ đi nhờ xe chú út về nhà."



- "Ừm."



Thú thực, từ trước tới nay, hai người họ không có nhiều chuyện để nói với nhau lắm. Chỉ ngoại trừ những lúc gây gổ, hầu hết những thứ họ giao tiếp đều liên quan đến bài tập, cuộc sống thường ngày. Hoàn toàn không có điểm chung, cứ như một đôi vợ chồng già an nhàn sống ngày qua ngày.



Nhưng sự im lặng đó lại bình yên đến lạ thường.



Đôi khi yêu một người là không cần phải mở miệng ra nói với họ, chỉ cần ở chung thôi, dù không nói gì cũng mãi mãi không cảm thấy nhàm chán.



Chỉ có điều, những người nọ khi về già, sống tới 80-85 tuổi đã thấm nhuần hơi thở từng đêm của người bạn đời, còn hắn tới quá khứ của người kia cũng không rõ ràng.



Nguyễn Bảo Uyên có ý thăm dò hắn, quan hệ với người lớn tốt vô cùng cũng biết Huỳnh Nam Phong sinh ra là một đứa trẻ được hưởng tình thương từ cha, từ mẹ đấy đủ, người người quý mến, có bạn bè thân thiết, thông minh học giỏi, thật sự không còn gì để giấu diếm.



Nhưng Nguyễn Bảo Uyên thì khác.



Quá khứ là chìa khoá mở ra con người cậu, nhưng nếu mở cánh cửa đó, người kia lòng đau như cắt. Hắn nỡ sao?



Buổi chiều, Huỳnh Chí Minh chủ động đi chúc Tết các cụ già trong thôn, để lại hai người lớn và một đám oắt con vô công rồi nghề ở nhà. Cũng may bọn nhỏ cắm đầu vào chơi game, chăng đứa nào dám ho he đòi mẹ câu nào.



Bọn nhỏ chơi game từ sáng tới khuya như vậy người lớn có ngứa mắt không? Tất nhiên là có rồi! Nhưng không làm gì được.



Huỳnh Thanh Tâm và Huỳnh Thanh Liên về nhà bụng lụa thế thôi ra Hà Nội một cái học thêm kín lịch, Huỳnh Đăng Khoa cũng là đứa nhóc 14 tuổi có cha mẹ không hoà thuận bị tịch thu điện thoại, hiếm khi về quê. Thằng nhóc Huỳnh Vân Hiếu sau khi học từ 7 giờ sáng đến 9 giờ 30 tối thì tắm xong cũng chỉ vùi đầu luyện đề, nghĩ lại khổ thay.



Huỳnh Chí Minh không thiếu tiền, ban đầu có hai cái iphone đắt tiền, ngoại trừ Huỳnh Thanh Tâm đã có điện thoại từ trước, một trong ba đứa ắt sẽ có đứa sót lại, vung tiền mua thêm cái nữa. Tất cả chỉ để, phục vụ bọn trẻ con chơi game...



Bọn nó chỉ có 3 ngày Tết để động vào điện tử, ra Tết rồi động vào chặt gãy tay. Huỳnh Chí Minh vốn không phải người hay dùng điện thoại, đôi khi còn vứt luôn ở nhà, gọi cả 3 máy cũng không ai nghe.



Nguyễn Bảo Uyên vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói khoẻ khoắn vang dội:



- "A lô! Anh Minh à!"



Huỳnh Đăng Khoa mất một hồi mới phản ứng lại, lịch sự đáp:




- "Chú ơi, bác cháu đi chúc Tết rồi, hiện không có nhà ạ."



Đầu dây bên kia lặng thinh một hồi, rè rè nói:



- "Nó để quên điện thoại ở nhà hả?"



- "Dạ vâng ạ."



- "Mày gọi điện bảo nó về đi."



Huỳnh Đăng Khoa, Huỳnh Thanh Liên, Huỳnh Vân Hiếu mỗi người cầm một cái điện thoại nhìn nhau: "..."



- "Bác ơi, bác Minh để quên điện thoại ở nhà ạ!"



- "Vậy mày gọi nói về đi."



Huỳnh Đăng Khoa gần như hét vào trong máy:




- "Bác cháu không có nhà, bác không mang theo điện thoại, cũng không nói đi chúc Tết ở đâu."



Bên kia lặng thinh một hồi, đáp:



- "Bảo nó nghe máy đi."



Đm! Sao ông cứ không chịu nghe tôi nói thế nhỉ?!



- "Vâng, đợi cháu một chút ạ."



Nói rồi dập luôn máy chơi game tiếp. Ước chừng 15 phút sau, điện thoại lại đổ chuông.



- "Alo anh Minh đấy à!"



Huỳnh Đăng Khoa đặt tay lên yết hầu:



- "Anh Minh chào chú! Khà Khà Khà!"



Huỳnh Nam Phong/ Nguyễn Bảo Uyên : "..."



Đúng là chỉ có gen nhà họ Huỳnh mới đẻ ra được thằng cháu bố láo bố toét như thế này.



Nói rồi tắt mẹ cuộc gọi. Huỳnh Vân Hiếu ngồi cạnh gượng gạo xong khoé miệng, cười cười:



- "Mẹ nó gan thật sự."



- "Đã bảo để quên điện thoại ở nhà rồi." Huỳnh Đăng Khoa bực bội, mắt không dời màn hình: "Chiều mùng hai có người đi chơi quên mang theo não."



- "Không hỏi tên người ta để bao giờ bác Minh về bảo sao?"



- "Kệ."



Huỳnh Thanh Tâm nhướng mày: "Anh chết chắc rồi."



- "Yên tâm, chết làm sao được."



Không chết đâu, chỉ quét cả sân trước cả sân sau mỗi sân ba lần thôi. Chiều hôm đó ông chú kia đã đi méc thái độ lồi lõm của bọn cháu chắt trong nhà, cả ba đều bị thu điện thoại, Huỳnh Thanh Tâm may mắn hơn dấu được con iphone của mình đi nhưng không tránh khỏi ra vườn nhặt lá với đám anh em trong nhà.



Huỳnh Vân Hiếu: "Anh em có phúc cùng hưởng có hoạ tự chịu, khâu mồm vào đi."



- "Từ bao giờ mày nhảy lên đầu anh mày thế hả?"



- "À thế à!"



- "À thế à làm sao mà à?"



- "Con lạy hai bố!" Huỳnh Thanh Tâm gắt gỏng xen ngang: "Xong sớm nghỉ sớm, phải dùng vũ lực mới thúc vào đít được à?"



Dòng họ gốc, tuy không giàu có nhưng có tiếng thì chả thấy đâu, chỉ thấy một bọn ranh con thái độ lồi lõm đang quét sân. Nguyễn Bảo Uyên xoa xoa cằm, nếu Huỳnh Nam Phong sinh ra trong một gia Đinh thế này nhưng là 1000 năm trước, một là làm tướng cướp, hai là làm giang hồ chợ búa.