Thổ Sen

Thổ Sen - Chương 27




- "Ngủ một chút đi."



- "Tại sao lại ngủ giờ này?" Nguyễn Bảo Uyên nhoài người nhìn hắn: "Giờ mới có 6 giờ chiều."



- "Tối nay dẫn cậu đi chơi, ngủ đi, 10 giờ tôi gọi cậu dậy."



- "Nghiêm túc đấy hả?"



- "Nghiêm túc." Huỳnh Nam Phong xoa xoa đầu cậu, khẽ kéo chăn: "Cả năm chỉ có một lần, không thể bỏ lỡ, tối nay sẽ ăn tối bên ngoài."



- "Ồ, tôi chưa bao giờ thấy cậu ăn ngoài quán."



- "Chúng ta không ăn ngoài quán."



Hắn ẩy người kia xuống giường, nhấc tấm chăn bông ấm áp trùm qua người cậu, hạ giọng:



- "Ngủ đi."



- "Ừm."



Nguyễn Bảo Uyên ngoan ngoãn nghe lời hắn, dụi dụi đầu xuống gối, khép hờ mắt.



Bên ngoài, sắc trời đã tối đen. Từ trên cao nhìn xuống, đèn đường đã mở tự bao giờ, tạo thành một con đường ánh sáng, dẫn lối cho người người trở về nhà. Mây đen dăng kín mít, từng cơn gió bấc ùa về, dừng lại trước cửa kính các toà nhà cao tầng, ham vui mà gõ cửa.



Ước chừng 15 phút sau, Huỳnh Nam Phong khẽ vươn tay, chạm nhẹ lên mi mắt hắn. Nguyễn Bảo Uyên theo bản năng giật giật song lại yên yên ổn ổn nhắm mắt lại.



Vẫn phản ứng, xem ra là ngủ chưa sâu.



Huỳnh Nam Phong nghĩ nghĩ một hồi, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn bỗng nhoài người nằm xuống cạnh cậu, vòng tay ôm cả thân thể người kia vào trong ngực mình, như một con chó to dụi dụi cằm lên đầu cậu, bàn tay thon dài xoa xoa mái tóc đen nhánh.



Nguyễn Bảo Uyên sẽ thích hắn sao?



Hơn nữa con người ta không cong còn con mẹ Đoàn đã cong như nhang muỗi rồi!



Hắn không kì thị đồng tính, thậm chí trong nhóm hắn cũng có người thích người cùng giới, có điều, Nguyễn Bảo Uyên không giống họ. Cậu tới từ 1000 năm trước, ai biết 1000 năm trước hai thằng con trai yêu nhau sẽ có kết cục ra sao, huống hồ ngay thời điểm hiện tại đã có không ít người kì thị.



A hu hu, sao mình cứ như mấy bà nữ sinh trung học trải qua tình đầu thế này!



Huỳnh Nam Phong suy nghĩ miên man, cụp mắt nhìn người trong lòng.



Nhưng điều đó có quan trọng không? Yêu một người đâu nhất thiết là người đó phải yêu lại. Hắn đối tốt với cậu, cho cậu những điều tốt nhất, đó cũng là yêu.



Huỳnh Nam Phong lim dim, áp cả thân thể lên người người kia, ngủ thiếp đi.



Tại sao cậu không tỏ tình đi?



Nguyễn Bảo Uyên đột ngột nhoẻn miệng cười, xoa khuôn mặt nam tính nọ.



Bắt tôi ngủ lúc 6 giờ tối, làm sao tôi ngủ được? Chưa kể lúc tôi ngủ còn có con cún nào đó lân la lại gần, lén ôm ấp người ta lúc ngủ.



Từng ngón tay thon dài vuốt ve từ khuôn mặt tới bờ vai rắn chắc, dừng trên xương quai xanh quyến rũ.



Cậu không tỏ tình, tôi khác có cách ép cậu nói ra, những bây giờ chưa phải lúc, cậu chỉ vừa mới nhận ra, sau này nói vẫn chưa muộn.



Đổ một người không phức tạp như phim ảnh, đối với đám học trò mà nói, chỉ một lần cùng đi chung ô dưới trời mưa cũng khiến họ yêu nhau, một lần nhắc bài, một cái nắm tay, một câu xin chào cũng khiến họ nhận ra mình đã yêu người kia tự bao giờ.



Tôi không phải người có trái tim sắt đá, trên thực tế tôi thích cậu lâu hơn những gì tôi đã nghĩ rất nhiều.



Nguyễn Bảo Uyên vòng tay qua eo hắn, tìm một chỗ thích hợp, thoải mái gác chân mình lên chân người nọ mà ngủ.



6 tiếng nữa thôi, năm 2020 sẽ kết thúc.



.



Càng về đêm, trời càng lạnh. Nhưng sẽ là lạnh nếu bạn đứng một mình, giữa một cách đồng hoang vu hay trong một căn phòng vắng bóng người. Cảnh hồ Gươm đêm 31 đông nghịt người, nổi lên bầu không khí nóng hầm hập trốn thủ đô.





2 tiếng trước khi năm 2020 kết thúc.



Quanh hồ, người người đã chờ sẵn từ lâu, dẫu 10 giờ đêm là thời điểm đóng cửa tắt đèn ấy vậy mà hôm nay lại đông như kiến bò. Chung quanh, không biết bao nhiêu xe đẩy đồ ăn đường phố rao bán, tăng tiền lên giá đắt cắt cổ, thế nhưng nào ai quan tâm nữa, trong những phút cuối của năm cũ, đâu còn ai muốn chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà bất hoà?



- "Đông quá."



Nguyễn Bảo Uyên kéo cổ áo xuống, thoáng sửng sốt, nhỏ giọng nói.



- "Tất nhiên, ngày mai là năm mới rồi."



Huỳnh Nam Phong gạt tay cậu ra, kéo lại cổ áo.



- "Ngày mai là năm mới? Không phải còn hơn 1 tháng nữa hay sao?"



À, ý cậu ta là lịch âm.



- "Không phải, đây là năm mới theo lịch dương, các nước Châu Âu, Châu Mĩ đều đón năm mới vào giờ này."



Nguyễn Bảo Uyên "Ồ" lên một tiếng, chuyển chủ đề:



- "Cái gì kia?"



- "Thịt viên nướng."



- "Mùi thơm thật."



Huỳnh Nam Phong lặng thinh một hồi, đột ngột kéo tay cậu:



- "Đi, chúng ta đi ăn tối."



Lại gần mới thấy, nơi mùi hương tỏa ra không chỉ có hương thịt tẩm ướp thơm phức mà còn có xúc xích chiên, tôm chiên, bánh mì nướng phết mật ong, thịt xiên nướng, bánh chiên xù,v..v



Huỳnh Nam Phong lấy mỗi thứ một ít, bỏ tất cả vào một cái túi ni lông, giơ trước mặt cậu:



- "Ăn đi."



Nguyễn Bảo Uyên đón lấy, đưa một xiên que lên miệng:



- "Mỡ quá."



- "Nếu không ăn được thì đừng cố."



- "Không sao?" Nguyễn Bảo Uyên lắc lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ ăn kiểu này, nó ngon lắm."



Cậu ta không được ăn, là do sống trong phủ. Thú thực, hắn cũng rất ít khi ăn mấy thứ này, so với đám bạn thân, hắn càng giống một lão già khú. Tỉ như không thức quá 10 rưỡi, không uống trà sữa, không lên Facebook, ghét chơi game, không ăn vặt, thích làm việc nhà, v...v chính hắn cũng không hiểu làm thế nào hắn hoà nhập được.



Nhưng nếu người kia thích ăn, phá lệ một chút cũng không sao.



- "Ăn thêm chút nữa đi, cậu cũng chưa ăn tối."



- "Nóng quá."



Cậu tháo khăn quàng cổ, trên lớp da thịt trơn bóng trắng mịn hiện lên một tầng mồ hôi mỏng. Huỳnh Nam Phong muốn ngăn cậu lại, thoáng do dự mới khàn giọng:



- "Ăn xong nhớ đeo lại khăn."



Nguyễn Bảo Uyên ngoan ngoãn nghe theo. Ăn xong, hắn lại kéo tay người nọ, luồn lách khỏi đám đông, tới trước cửa một quán sinh tố.



- "Cái gì đây?" Cậu chỉ tay.



- "Hoa quả xay."



- "Cái màu vàng là xoài xay?"




Không phải, đó là màu thực phẩm.



- "Còn cái màu hồng là thanh long?"



Không phải, đó là màu thực phẩm.



- "Cái màu cam là cam xay?"



Không phải, làm đếch gì có ai xay cam ra để bán, đó là màu thực phẩm.



- "Thế cái gọi là "Sinh tố bảy màu" là loại hoa quả gì?"



Là 7 lọ màu thực phẩm xếp chồng lên nhau.



- "Không cần hỏi mấy thứ nọ, cậu thích cái gì thì chọn cái đấy."



Huỳnh Nam Phong xua tay, dựa lưng lên bờ tường cạnh đó.



Ăn một chút cũng không sao, phải không?



Ai không quen sẽ cảm thấy hắn thực khó gần, lúc nào cũng mày cau mặt có, phạm lỗi sai một chút thôi là bị mắng cho quên thời gian, mắng từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối. Song, nếu đã quen sẽ thấy, Huỳnh Nam Phong đã thích ai sẽ nuông chiều người đó hơn cưng con cái mình.



Hắn có một tật xấu, đối người ngoài nghiêm khắc quá đáng, đối người trong bao dung quá độ.



Chưa kể, Nguyễn Bảo Uyên giờ là 5 chữ thân thương của hắn.



- "Sao lại mua hai cốc."



Nguyễn Bảo Uyên thản nhiên đáp:



- "Tôi mua cho cậu."



Trong khoảnh khắc đó, Huỳnh Nam Phong cảm tưởng cả người mình như đốm lửa gặp Oxi, nóng hừng hực như muốn đốt cháy mọi thứ xung quanh.



Nguyễn Bảo Uyên mua cho hắn. Là crush tôi mua cho tôi đấy mấy người thấy chưa?!



Pháo hoa ngoài kia sao đẹp bằng một phút nở hoa trong lòng?



Đám quần chúng đu đưa bày tỏ: Đại ca à, tiền không phải anh trả hay sao? Có mua 10 cốc thì đó vẫn là của anh.



- "Không uống sao?"




- "Có, có, tôi uống."



Huỳnh Nam Phong húp một ngụm, thỏa mãn thở ra một tiếng.



Hương vị yêu đương, đâu đâu cũng là mật ngọt.



Thú thực, Nguyễn Bảo Uyên mua cho hắn một ly nước chanh ít đường. Mặc dù Huỳnh Nam Phong cho cậu chọn cả sinh tố nhưng Nguyễn Bảo Uyên vẫn nhìn ra trong sinh tố có vấn đề, thay vì mua chúng đã chọn nước ép cam, cũng biết Huỳnh Nam Phong ghét đồ ngọt nên đã chọn ít đường.



Huỳnh Nam Phong của tương lai: Thấy bạn trai tôi tâm lý chưa?



Nhưng tại thời điểm này, hắn không nhận ra những lần Nguyễn Bảo Uyên cố ý quan tâm hắn, chỉ biết mật ngọt bịt kín hai tai, cái gì cũng không chịu tiếp thu, cứ ôm suy nghĩ đơn phương mà sống.



Thực ra, đơn phương cũng không tệ.



20 phút trước khi 2020 qua đi.



Nguyễn Bảo Uyên chỉ uống vài ngụm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ:



- "11 giờ 40 rồi, cậu muốn cho tôi xem gì vậy?"



Huỳnh Nam Phong sửng sốt lôi cậu đi: "Chết mẹ, còn 20 phút nữa thôi, không đủ chỗ đứng mất!"




Không đủ chỗ đứng?



Nguyễn Bảo Uyên đưa mắt nhìn chung quanh, thấy quanh các quán ăn, mọi người đã tản đi hết. Hai người họ đi qua tượng đài Lý Thái Tổ, từ xa, cậu thấy được hàng người quây xung quanh hồ Gươm, có người giơ điện thoại chụp hình, có người quay sang nói chuyện với những người xung quanh, cảnh hồ về đêm nháy mắt trở nên náo nhiệt lạ thường.



Dưới hồ có gì sao?



10 phút.



Huỳnh Nam Phong chen qua đám người, bị một người đàn ông chặn lại:



- "Cậu thanh niên khoan hẵng đi, cậu muốn làm gì?"



Huỳnh Nam Phong nhanh nhẹn đáp: "Cháu muốn tìm chỗ đứng."



- "Chỗ này là khách trả tiền từ trước mới được ngồi, xin mời cậu đi cho."



Hắn cắn răng, đảo mắt nhìn chung quanh.



Đông nghịt người, không một chỗ đứng.



5 phút.



Huỳnh Nam Phong mím môi, kéo tay cậu luồn lách khỏi đám đông.



Bây giờ có chạy sang bên kia hồ cũng không kịp.



- "Không còn chỗ nữa thì thôi, cậu cố chen vào làm gì?"



Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu hỏi hắn, lọn tóc đen nhánh khẽ rủ xuống, vắt ngang vai.



- "Thưởng cho cậu."



- "Dưới hồ có gì sao?"



- "Không phải." Giọng Huỳnh Nam Phong bỗng trở nên ôn hoà, lông mi rung rung: "Chỉ muốn cho cậu thấy rõ hơn."



- "Đếm ngược theo tôi nào!"



- "5!"



Mọi người đồng thanh hô. Trong cái náo nhiệt nô nức của đêm 31, tiếng người hoà chung một nhịp.



Hắn cắn răng, đột ngột bế thốc người kia lên, đặt cậu ngồi trên vai mình, hai chân ôm lấy cổ hắn.



- "4!"



Nguyễn Bảo Uyên gọi với lại: "Cậu làm gì vậy?"



- "3!"



- "Ngồi yên." Huỳnh Nam Phong không nhìn cậu, ngẩng mặt lên trời.



- "2!"



- "Quà của cậu tới rồi."



- "1!"



- "Chúc mừng năm mới 2021!"



Bùm!