Thợ Săn

Thợ Săn - Chương 8: Buổi học đầu tiên




- Chào các em, những sinh viên K57 yêu quý, xin tự giới thiệu tôi tên là Nguyễn Hùng, giảng viên môn Vật Lý cơ bản. Hôm nay tôi không dạy chương trình mới mà hướng dẫn các em làm quen với môi trường đại học. Trước tiên, tôi giới thiệu với các em những tài liệu tham khảo chúng ta sẽ cần trong chương trình học này.



Vị giảng viên tên Nguyễn Hùng viết lên bảng tên một loạt những cuốn sách Vật Lý đại cương về các chủ đề: cơ học, sóng, điện, ánh sáng. Phải nói lại hồi phổ thông, cả năm cũng chỉ học một cuốn sách Vật Lý, vậy mà bây giờ một kỳ học số lượng sách Vật Lý phải tìm hiểu nhiều hơn gấp chục lần mà chỉ trong một kỳ học, điều này khiến không ít sinh viên cảm thấy choáng ngợp. Dù là những sinh viên cực kỳ xuất sắc mới có thể đỗ vào Học viện HA thì lượng kiến thức đột ngột tăng lên như vậy cũng khiến các sinh viên mới nuốt không trôi.



Tất cả sinh viên lớp Tài Năng đều mở vở, nghiêm túc ghi lại tên những cuốn sách vị giảng viên đã viết lên bảng, vẻ mặt ai cũng tỏ ra nghiêm trọng, ngay cả gã Tuấn thường ngày huênh hoang lúc này cũng hiện ra vẻ nghiêm túc dị thường.



Nam ngồi im lặng, mặt không chút biểu tình, hắn không có thói quen dùng bút, mọi thông tin đều được cập nhập vào não bộ không sót một từ. Nhưng việc hắn ngồi im lặng mà không làm gì cũng khiến giảng viên nhíu mày, còn các sinh viên thì nhìn hắn bằng ánh mắt lạ lùng.



Trung quay sang khẽ nói với hắn:



- Nam, cậu quên cầm sách vở à? Có cần không tớ cho mượn?



Hắn bình thản quay sang nhìn và lắc đầu, Trung nhún vai, tiếp tục ghi tên những cuốn sách ra cuốn vở ở trang bìa có logo của một trường phổ thông nào đó.



Sau khi giới thiệu sơ qua nội dung của các cuốn sách được ghi trên bảng, vị giảng viên xóa bảng và nói tiếp:



- Bây giờ tôi sẽ dẫn các em đến nơi được coi là niềm tự hào của phân môn Vật Lý!



Các sinh viên nghe thấy vậy vẻ mặt ai cũng nổi lên vẻ hứng thú, ai cũng đoán được đó là nơi thực hành, nơi luôn khơi nguồn sáng tạo, khác hẳn những kiến thức lý thuyết khô khan. Nhưng dù vậy, khi đến khu vật lý thực hành ấy, vẻ mặt ai cũng hiện lên nét ngỡ ngàng.



Đó là một khu nhà rất lớn với nhiều căn phòng đặc biệt có đầy đủ thiết bị cần thiết cho việc nghiên cứu. Nhóm sinh viên lớp Tài Năng K57 được dẫn vào một căn phòng rất lớn, rộng hơn cả hội trường II nhà B. Trong căn phòng chất đầy các thiết bị điện tử. Nam đưa mắt quét một lượt khắp gian phòng, trong phòng có không ít thứ khiến cậu thích thú.



- Đây là phòng luyện tập, tôi muốn sau khi chương trình học hoàn thành, mỗi em sẽ có một sản phẩm nào đấy mà vận dụng kiến thức được rút ra từ chương trình học để làm điểm kiểm tra cuối kỳ, nếu là sản phẩm mang tính sáng tạo thì càng tốt, nếu không thì đó là sản phẩm mô phỏng hoặc cải tiến cũng được. Những sản phẩm có chất lượng cao, chúng tôi sẽ đánh giá cẩn thận về mặt giá trị và sẽ được gửi lên Hội đồng khoa học của khoa, nếu nó có tính ứng dụng thực tiễn và được ứng dụng không chừng các em còn có một khoản tiền bản quyền. Ngày xưa tôi cũng đã có được hơn 100 triệu đồng tiền bản quyền từ sản phẩm cải tạo hiệu suất tủ lạnh để tiết kiệm điện năng.



Vị giảng viên kể về thành tích ngày đó của mình, với một tủ lạnh bình thường, khi mở ra sẽ có một lượng lớn khí lạnh thoát ra ngoài, vì thế tủ lạnh phải hoạt động máy làm lạnh để bù lại lượng hơi lạnh đã mất. Sáng chế của vị giảng viên không phải cải thiện hiệu suất của máy làm lạnh mà là hạn chế lượng hơi lạnh đã mất bằng cách biến chiếc tủ lạnh từ hai ngăn thành nhiều ngăn, mà khi mở một ngăn nào đó van hơi lạnh nối với ngăn đó sẽ tự động đóng lại, như vậy khi hơi lạnh chỉ thoát ra từ một ngăn nhỏ. Theo cách này, các nhà khoa học tính toán tủ lạnh sẽ tiết kiệm được 15% điện năng so với một tủ lạnh thông thường. Con số 15% đó so với một gia đình thì không đáng gì nhưng nếu tính toàn thể xã hội thì lượng điện tiết kiệm được sẽ rất kinh người. Một cải tiến nhỏ nhưng giá trị lớn, số tiền bản quyền cũng nhiều khiến các sinh viên lớp Tài Năng ai cũng thấy động lòng.



- Nhận cơ hội này mình phải kiếm ít tiền mới được!



Trung vuốt vuốt cằm như thể một nhà bác học đang suy tư, mặc dù cằm cậu ta nhẵn thín chả có một sợi râu nào.



- Thưa thầy, vậy bao giờ nộp bài ạ? Có thể nộp sớm được không?





Sinh viên ẻo lả tên Kiên chu môi hỏi.



- Dĩ nhiên, các em có thể nộp lúc nào cũng được, nhưng tôi khuyên các em đừng bao giờ nhờ người khác làm hộ mình. Lúc nghiệm thu các em sẽ phải trình bày về sản phẩm của mình và chúng tôi cũng có cách để biết được đó có phải là sản phẩm của các em hay không.



- Thưa thầy, nếu chúng em có một ý tưởng rất tốt nhưng sản phẩm làm ra lại có chi phí quá cao thì chúng em sao có thể kham được ạ?



Cô lớp trưởng hot girl lên tiếng hỏi, ai cũng biết gia đình Nguyễn Phương Linh là gia đình giàu có, số tiền để chi ra để nghiên cứu một sản phẩm khoa học không tính là bao nhiêu, cô hỏi như vậy là hỏi giúp những người bạn có hoàn cảnh kém hơn, vì ai cũng hiểu vấn đề kinh tế gia đình luôn là vấn đề nhạy cảm và chẳng ai muốn đem khoe ra trước mặt bạn bè.



- Hỏi rất hay, thực ra tài chính là vấn đề quan trọng nhất khi muốn nghiên cứu một cái gì đó. Nếu có ý tưởng tốt về một sản phẩm nào đó nhưng chi phí quá cao, các em có thể trình bày trước cho tôi về mặt ý tưởng, lúc đó tôi sẽ giúp các em tìm một nhà tài trợ hoặc xin sự hỗ trợ của trường, hoặc là khi hoàn thành nhà trường sẽ mua lại, có giá trị ứng dụng thì tiền bản quyền chia phần trăm. Hoặc là các em trình bày ý tưởng của mình ra giấy coi như một báo cáo khoa học, lúc đó tôi sẽ phản biện lại những vấn đề khoa học mà các em trình bày. Và tôi khẳng định rằng một ý tưởng chưa từng được hiện thực hóa thì sẽ có rất nhiều sai sót mà ta không lường được. Tôi đã từng trải qua việc sáng tạo dựa trên những ý tưởng, rất ít sản phẩm tôi làm ra lại giống như dự định ban đầu. Tạo ra một sản phẩm dựa vào những kiến thức đã học vẫn là cách tốt nhất để các em kiếm điểm cao trong môn học của tôi. Bây giờ tôi sẽ dẫn các em đi xem một số sản phẩm mẫu của những sinh viên tài năng khóa trên.




Vị giảng viên dẫn nhóm sinh viên lớp Tài Năng đi đến góc khác của gian phòng, nơi trưng bày những thứ hình dạng kỳ lạ, chưa từng được xuất hiện trên thị trường. Vị giảng viên chỉ tay vào một ngôi nhà mô phỏng, kích thước 100 x 50 x 100 cm. Phía bên trong ngôi nhà vẫn sáng đèn, thậm chí bên trái còn có một chiếc máy guồng nước xoay xoay rất vui mắt, nhìn qua nhiều sinh viên cũng nhận ra các thiết bị điện của ngôi nhà này hoạt động dựa vào nguồn năng lượng ánh sáng, vì ánh sáng trong lòng luôn bật nên nó cũng hoạt động không ngừng.



- Đây là ngôi nhà năng lượng của sinh viên có tên Nguyễn Quang Minh. Ngôi nhà này có ngói hấp thụ năng lượng mặt trời để chuyển hóa thành điện năng, chính là dựa thuyết quang năng trong chương trình vật lý lượng tử ánh sáng. Với công nghệ hiện nay, một m2 ngói này trong một ngày có thể sản sinh ra hai kwh điện, một ngôi nhà bình thường có diện tích 50 m2 thì lượng điện năng thu được một ngày là rất lớn, thừa đủ cho dùng sinh hoạt hàng ngày.



- Thưa thầy nhưng vào ban đêm không có ánh sáng mặt trời thì ngôi nhà hoạt động thế nào ạ?



- Ban đêm ánh sáng yếu, lượng quang năng chuyển hóa thành điện năng sẽ ít đi, lúc đó chúng ta có thể sử dụng đến bình tính lũy năng lượng, hoặc bổ sung thêm năng lượng được tạo ra từ gió. Theo chúng tôi thì ngôi nhà năng lượng này hiện nay chưa có tính ứng dụng thực tiễn bởi chi phí rất đắt, nhưng trong tương lai, với sự phát triển của công nghệ, lượng quang năng chuyển hóa tăng lên, giá thành sản phẩm hạ, các nguồn năng lượng hiện nay khô kiệt thì không biết chừng đây sẽ là mô hình kiểu mẫu. Chúng tôi cho rằng đây là sản phẩm của tương lai.



Vị giảng viên tiếp tục giới thiệu và giải thích cơ bản nguyên tắc hoạt động của các phát minh khác. Đó đều là những sản phẩm rất sáng tạo và đòi hỏi phải bỏ ra rất nhiều công sức cũng như tiền bạc. Phần nhiều trong số các sản phẩm này đã được chuyển lên bộ khoa học công nghệ để cái tiến và đưa ra thị trường, chính vì chúng được cải tiến mà không ai nhận ra được một trong số đó chính là sản phẩm “gốc” của một sản phẩm nào đó vẫn thường gặp.



Buổi học kết thúc, các sinh viên đều cảm thấy hưng phấn, ai cũng vẽ cho mình một sản phẩm tương lai đầy hứa hẹn.



- Linh về nhà ngay chứ?



Gã Tuấn hỏi cô hot girl lớp trưởng, cô nàng khẽ nhíu mắt lại rồi gật đầu.



- Ừ, hôm nay ở trường mình không có việc gì.



- Vậy để tớ đưa về, cũng tiện đường mà! Đường phố đông đúc thể này, đi xe máy thì thật nguy hiểm!




Vì đỗ vào Học viện HA, gã Tuấn được bố thưởng cho một cái ô tô, sinh viên Học viện HA hầu hết đều là con của những gia đình giàu có, nhưng để có ô tô đi học thì cũng không có mấy người, vì thế lời nói của gã khiến không ít người trợn tròn mắt, dù sao thì cũng mới nhập học, nhiều người còn chưa kịp biết gia cảnh của hắn. Ngồi ô tô so với việc lái xe máy ở đường phố đông đúc bụi bặm thì dĩ nhiên ngồi ô tô sướng hơn nhiều, nhưng đồng ý với gã Tuấn có nghĩa là cho gã tiến gần mình thêm một bước.



- Nhưng còn chiếc xe máy...



- Có sao đâu, cứ để ở đó mai lấy, sáng mai đi học tớ sẽ đến đón cậu!



- Ồ, vậy làm phiền bạn quá, tớ đi xe máy được rồi!



- Không sao đâu mà, dù sao cũng tiện đường, tớ cũng muốn đến chào mẹ cậu và báo cho bác ấy biết về dự án của bố tớ có liên quan đến Học viện HA.



Linh suy nghĩ sau giây lát rồi gật đầu.



- Ừ, vậy làm phiền bạn!



- Chờ tớ một lát nhé!



Vẻ mặt Tuấn lộ ra nét vui sướng và tự hào, hắn đi đến bãi đỗ xe cách đó không xa, bấm công tắc điều khiển từ xa, sau hai tiếng “tút tút” nhiều chiếc đèn trong xe đều lóe lên, cánh cửa tự động mở ra, chẳng khó có thể nhận ra trong đám xe ô tô của viên chức học viện xe của hắn nổi bật hơn cả.



Chỉ một loáng sau đó, chiếc xe sang trọng đã đỗ trước cửa khoa Tự Nhiên, nhiều sinh viên nhìn chiếc xe sang trọng với ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tị. Tuấn bước ra khỏi xe và mở cửa.




- Mời Linh ngồi!



Linh không nói gì, ngồi vào trong xe, vẻ mặt nghiêm túc. Tuấn đóng cửa xe lại, một lúc sau chiếc xe khởi động phát ra âm thanh rất nhỏ và chuyển động ra cổng chính.



Chiếc xe lướt qua điểm dừng xe bus gần học viện thì đột nhiên đi chậm lại lách vào thu hút nhiều ánh mắt của những người đứng chờ xe.



- Ê, chào Nam!



Gã Tuấn mở cửa kính và gọi to, tuy vẻ mặt gã tỏ ra hớn hở như gặp bạn bè nhưng thực ra muốn cho Linh nhìn thấy. Nam hướng mắt về phía hai người trong xe, vẻ mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc nào.




- Chà, cậu ta khó gần thật đấy!



Tuấn than thở một câu rồi đánh xe đi. Linh nhìn Nam qua gương chiếu hậu, nét mặt trầm ngâm.



- Hình như trước đây cậu có quen biết Nam thì phải?



Tuấn như tỏ ra vô tình hỏi, nhưng thực ra không chỉ có gã mà rất nhiều anh chàng trong khoa Tự Nhiên luôn băn khoăn và tò mò về mối quan hệ của Linh với Nam, đặc biệt là khi Nam là người khiến Linh chủ động bắt chuyện làm quen.



- À, trước đây bạn ấy có giúp đỡ mình một số việc, cũng không có gì đặc biệt!



- Ra vậy! Tớ luôn băn khoăn tự hỏi người như Nam thì có liên quan gì tới Linh cơ chứ!



Linh không trả lời, đôi mắt nhìn về xa xăm, cứ mỗi lần nghĩ về Nam cô lại cảm thấy thật lạ lùng.



***



Ở trong ngôi nhà X, không giao tiếp với những người láng giềng, Nam trở thành một người có hành tung bí ẩn, gây tò mò với những người xung quanh. Lần nào trở về hắn cũng phát hiện ra những ánh mắt nhìn mình với vẻ dò xét. Với một người có những bí mật ghê gớm như hắn, những ánh mắt đó khiến hắn cực kỳ khó chịu, hắn định cho những kẻ tò mò đó một bài học, nhưng rồi nghĩ lại hành động đó chì càng khiến người ta chú ý hơn nên lại thôi.



- Buổi học đầu tiên thế nào?



Thấy hắn trở về, Lori vui mừng dò hỏi, với một người đã chết được giao tiếp với người khác là niềm hạnh phúc to lớn, huống hồ cô chỉ có thể giao tiếp với hắn.



- Không có đơn vị kiến thức nào mới được bổ sung.



- Ôi dào! Ý tôi hỏi khác cơ. Chẳng hạn lớp có sôi nổi không? Có nhiều anh chàng đẹp trai không? À, với anh thì nên hỏi đã có cô nào khiến anh rung động chưa, hí hí!



Nam không nói gì, vẻ mặt băng lạnh, Lori thấy vậy bĩu môi và trở về với chiếc máy tính của mình, trong lòng nghĩ “nếu là ngày xưa, liếc một cái tôi cũng chả thèm”, rồi cô tự cười với ý nghĩa của mình và tiếp tục chơi những trò mình yêu thích.