Thợ Săn Quỷ

Thợ Săn Quỷ - Chương 6: Nguy cơ




" Anvil, cô vừa nói cái gì?"

Cloudy ngồi trên bàn, vắt chân chữ ngũ. Hai tay đan vào nhau khoanh lại trước ngực, làm thành bộ dáng tiểu đại nhân trừng lớn mắt nhìn Mộc Tử Đình.

Mộc Tử Đình mím môi. Cô vừa vò vò mái tóc ngắn để lộ ấn kí con át quỷ màu vàng kim đang ngày càng rõ ràng trên trán. Vừa đi rót một cốc nước lọc thật to.

Cô nghĩ, cô cần bổ sung nước. Ngay bây giờ!

" Tôi đánh rơi đao diệt quỷ rồi!"

" Chết tiệt!"

Cloudy rống lên một tiếng. Cậu rất không hài lòng nhìn vẻ mặt thản nhiên ngàn năm không để lộ tia cảm xúc nào của Mộc Tử Đình. Trong lòng chợt có một loại xúc động muốn bổ đôi đầu của cô ra xem bên trong chứa đựng thứ quỷ quái gì.

Cloudy bứt rứt nhảy khỏi mặt bàn. Thân hình nho nhỏ tiến lên giằng lấy cốc nước lọc to mà Mộc Tử Đình chưa kịp uống. Một hơi liền đem tất cả nuốt vào bụng.

Cloudy quăng cái cốc vào bồn rửa. Cậu nâng tay quệt quệt miệng. Mắt vẫn chăm chăm nhìn Mộc Tử Đình. Đây chính là hành động của cậu buộc cô phải tỏ thái độ.

Mộc Tử Đình nhún vai, thở ra một hơi. Cô điềm tĩnh kéo ghế tựa ra, xoay một vòng vừa vặn đối mắt với Cloudy. Nhẹ giọng nói.

" Cloudy, chuyện chỉ có như vậy! Tôi đánh mất đao diệt quỷ! Chỉ có thế!"

" Cô không hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề lúc này là gì sao? Anvil?"

Cloudy nhảy dựng lên, giọng nói rít qua kẽ răng không còn trong trẻo như bình thường nữa. Cậu vươn bàn tay nhỏ. Điểm điểm lên ấn kí con át quỷ màu vàng kim. Cố gắng lay động cô.

" Anvil, cô sẽ chết? Sẽ chết đấy! Cô không biết sao? Nếu quá thời hạn mà cô không vào được Cấm Địa, ấn kí này sẽ nổ ra và cô sẽ biến mất vĩnh viễn. Vĩnh viễn đấy! Cô hiểu không?"

Mộc Tử Đình đẩy tay Cloudy ra, ép buộc cậu ngồi đàng hoàng trên ghế. Cô đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp, chậm rãi bước đi ra ngoài. Cuối cùng cũng dừng lại, đứng yên trước cửa sổ nhìn màn đêm tịch tiêu, không một tia sáng.

Một hồi lâu, Mộc Tử Đình quay lưng lại. Đôi mắt nâng lên nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của Cloudy vẫn mở to nhìn cô. Giọng nói cũng tự giác mềm đi.

" Tôi biết! Cloudy ạ!"

Cô ngừng lại một lát, trầm ngâm rồi lại nói.

" Lúc đó quá nguy hiểm. Cậu biết mà! Quỷ không những ăn oán khí của con người. Thức ăn nó thèm khát nhất là linh hồn của Thợ Săn Quỷ. Con quỷ ấy đã định cắn tôi! Tôi thật không còn cách nào khác!"

" Đáng ra cô nên dùng cung tên! Anvil! Hầu như tất cả Thợ Săn Quỷ trên đại lục đều dùng cung tên. Nhưng vì sao cô lại dùng đao! Nó chuẩn xác hơn, chỉ là quá nguy hiểm! Không, Anvil, đáng ra cô nên gọi tôi dậy! Tôi sẽ cắn chết nó! Cô đã để mất thanh đao, đó là chìa khoá duy nhất để mở cửa Cấm Địa!"

Mộc Tử Đình lẳng lặng nghe Cloudy buộc tội. Cô cũng không phản bác một câu nào. Nói cho cùng, cô đánh mất đao diệt quỷ là sự thật.

Việc này quá nghiêm trọng, Cloudy làm sao có thể không tức giận? Ngay cả cô, mặc dù bên ngoài điềm tĩnh. Nhưng thật ra, bên trong cô đã không nhịn được run rẩy.

Mộc Tử Đình nghểnh cổ nhìn ra ngoài đêm. Tuyết trắng xoá, nhưng trong bóng đêm lại không hề nổi bật. Trong đầu lại chợt nhớ đến một kí ức rất xưa. Cũng là vào một ngày tuyết rơi dày như thế này.

Mộc Tử Đình đã từng suýt chết một lần rồi! Là bị quỷ cắn.

Hôm đó tuyết rơi rất lớn, cũng là ngày sau khi cô thức tỉnh bản năng Thợ Săn Quỷ và trở lại trường. Buổi học hôm đó rất bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra so với trước đây khi cô chưa phải là Thợ Săn Quỷ cả.

Nhưng, chuyện xảy ra chính là vào lúc Mộc Tử Đình đi từ trường về nhà. Không giống như các bạn nhỏ cùng tuổi được cha mẹ đưa đón, cô lại tự mình đi bộ trở về nhà.

Mộc Tử Đình mặc áo bông ấm áp, trùm kín đầu. Giày bốt da thật dày, cô bước từng bước trên tuyết, cũng không cảm thấy có bao nhiêu lạnh giá.

Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ. Con hẻm này là hẻm cụt, về cơ bản thì không có người ở. Thế nhưng, Mộc Tử Đình lại nghe được tiếng gầm rú đáng sợ phát ra từ bên trong.

Mộc Tử Đình nhíu mày, đem thân hình nhỏ bé dựa vào bức tường phủ rêu xanh rờn. Đôi mắt lại cực kì tĩnh lặng. Vành tai được che khuất trong áo bông vô cùng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Mộc Tử Đình lần bước vào trong hẻm. Cô đi rất nhẹ, từng bước lại từng bước đi vào bên trong. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy quỷ. Con quỷ thật xấu, đen thui, mắt trũng sâu, gầy và một vài chỗ còn chưa rõ ràng hình dạng, vẫn còn phả ra hơi khói nhàn nhạt.

Đây là quỷ cấp hai!

Lần đầu tiên Mộc Tử Đình thức tỉnh là Thợ Săn Quỷ trên cấp một, gần bằng cấp hai. Nhưng cái gần bằng đó vĩnh viễn không thể thành số hai.

Cô năm tám tuổi có đầu óc rất thông minh. Có lẽ một phần là do huyết thống phần đông không thuộc về con người. Cô nhạy cảm nhận ra mình đánh không lại con quỷ xấu xí trước mặt và nghĩ muốn bỏ đi.

Thế nhưng, con quỷ xấu xí đó lại nhìn thấy Mộc Tử Đình. Nó nhận ra cô là một Thợ Săn Quỷ vừa thức tỉnh, non nớt và ngon miệng. Khi đó, cô quả thật chưa biết cách che giấu đi khí tức Thợ Săn Quỷ để tránh thu hút sự chú ý của quỷ.

Con quỷ xấu xí gầm lên, mạnh mẽ tấn công về phía Mộc Tử Đình. Con quỷ mạnh hơn cô, tốc độ cũng nhanh hơn. Nên hầu hết đều là cô chật vật né tránh, còn con quỷ lì lợm không muốn buông tha.

Giằng co với nhau lâu như vậy, Mộc Tử Đình chỉ là một đứa bé. Cô kiệt sức và bị con quỷ cắn vào bả vai.

Bị quỷ cắn không dễ chịu, rất đau. Mộc Tử Đình Cảm giác linh hồn trong cơ thể chấn động, muốn tan ra thành chất lỏng, dẫn từ miệng vết thương vào người con quỷ xấu xí. Lúc đó, cô đã nghĩ cô chết thật, nhưng cha lại đến.

Sau khi Thợ Săn Quỷ đời tiếp theo thức tỉnh bản năng. Thợ Săn Quỷ đời trước sẽ dần dần mất đi linh lực. Khi đó, cha Mộc Tử Đình chỉ còn một nửa linh lực của Thợ Săn Quỷ. Nhưng ông lại dùng một nửa linh lực đó để đánh bại con quỷ và mở cửa Cấm Địa, đem toàn bộ linh lực truyền lại cho cô để bổ sung phần linh lực bị hao tổn khi bị con quỷ xấu xí cắn.

Cũng chính vì điều này, ông đã vĩnh viễn biến mất!

Mộc Tử Đình rùng mình một cái, đồng tử theo bản năng cũng co rụt lại. Cô từ từ quay đầu, nhìn vào Cloudy, nhẹ giọng nói.

" Cloudy, đêm nay, tôi nhất định đến bệnh viện. Mang thanh đao về!"