Thổ Phỉ Công Lược

Thổ Phỉ Công Lược - Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!




Bởi vì bị thương rất nghiêm trọng, cho nên ngũ quan thoạt nhìn càng dữ tợn hơn, Chu Đỉnh Thiên bắt đầu suy xét, có nên tìm mảnh vải che mặt người này đi hay không, để tránh dọa đến con nuôi bảo bối nhà mình.

Ôn Liễu Niên ngược lại là không quan tâm, còn cố ý để sát vào nhìn nhìn.

Chu Đỉnh Thiên: ...

Sao lá gan lại càng lúc càng lớn.

"Quả nhiên là ngươi." Nửa buổi sau, Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, vẻ mặt như có chút suy nghĩ.

Một lời vừa nói ra, người còn lại ban đầu còn có chút buồn bực, nhưng về sau rất nhanh hiểu kịp dụng ý của hắn -- Tám phần là đang nói lời khách sáo để lừa gạt.

Đối phương quả nhiên nhấc mí mắt lên, dùng ánh mắt đục ngầu quét nhìn hắn.

"Bộ dạng giống như gặp quỷ này, e là ngay cả Vân Đoạn Hồn năm đó một phần vạn cũng không bì kịp." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng là xứng đáng chờ ở trong núi Thương Mang, đạp lên cà kheo khoác mảnh vải đen, giả thần giả quỷ lừa gạt người trong núi."

"Ngươi câm miệng !" Thanh âm đối phương khàn khàn, hai mắt trừng lớn tựa hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, "Vân Đoạn Hồn, một đám người các ngươi chỉ biết Vân Đoạn Hồn ! Hắn ở đâu, ở đâu?!"

Mọi người trong phòng lập tức trầm mặc, một chiêu này thật sự đúng là lần nào cũng trúng...

"Hắn ở đâu, thì có liên quan gì đến ngươi?" Ôn Liễu Niên nhướng nhướng chân mày, "Chỉ là một tên tù nhân, còn thật sự nghĩ mình có tư cách ra điều kiện."

"Ta biết là hắn nhất định chưa chết !" Đối phương rít gào, lại quay đầu nhìn về phía Triệu Việt, "Nếu sớm biết ngươi chính là con hắn, lúc trước khi còn ở núi Thương Mang, ta đã làm thịt ngươi !"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, bốn người còn lại cũng là có chút kinh hãi. Lúc trước tuy nói cũng có dự cảm, nhưng chung quy phần lớn cũng chỉ là suy đoán, hiện tại xem ra, thật sự có kì sự?

"Đáng tiếc ngươi biết rõ đã quá muộn." Triệu Việt cũng không có quá nhiều phản ứng, ngữ khí lạnh nhạt nói, "Lúc trước Mục gia trang mảy may không thể đụng được ta, nay ngươi cũng không đụng được."

"Phi, hai tên phế vật kia !" Nói, gương mặt xấu xí lại dữ tợn hơn vài phần, "Còn tưởng Thanh Cầu tinh mắt, không nghĩ tới thủ hạ dưới tay cư nhiên yếu đuối vô dụng như thế, bản thân không chỉ tang mệnh, còn liên lụy ta tổn thất hơn mười con chim báo tang !"

"Thanh Cầu mắt kém, nhưng tốt xấu gì người ta cũng có tòa đảo ở Đông Hải, hành tung bất định xuất quỷ nhập thần, cũng là giống Giáo phái. Trái lại, ngươi ngược lại là cả ngày trốn trong nấm mồ ở núi hoang, còn đem bộ dáng của mình biến thành nửa người nửa quỷ, rốt cục thì có gì tư cách gì mà nói người khác là phế vật." Ôn Liễu Niên lắc đầu, sắc bén đưa ra kết luận, "Tóm lại bất luận là Vân Đoạn Hồn hay là Thanh Cầu, cũng mạnh hơn ngươi."

Lục Truy thầm nghĩ, quả thật là người đọc sách a, quả nhiên đanh đá... Tương lai sau khi thành thân, nếu là cặp tình nhân này giận dỗi, đoán chừng đại đương gia chỉ có thể tức ngực sống qua ngày."Ngươi gặp Thanh Cầu rồi?!" Đối phương trừng to mắt.

"Có liên quan gì đến ngươi không?" Ôn Liễu Niên bình tĩnh hỏi lại.

"Ngươi rốt cục là người của ai, hoàng đế, Vân Đoạn Hồn, hay là Thanh Cầu?!" Đối phương dĩ nhiên bị hắn làm rối đến bắt đầu hỗn loạn. Theo đạo lý mệnh quan triều đình hẳn là người của Sở Uyên, nhưng bên cạnh hắn lại là Triệu Việt, là nhi tử Vân Đoạn Hồn, hơn nữa hiện tại nghe qua tựa hồ còn có qua lại với Thanh Cầu, ba tầng thân phận cộng lại, không khỏi cũng quá quỷ dị đi.

Ôn Liễu Niên vẫn như trước nói: "Liên quan gì đến ngươi."

"Ngươi rốt cục muốn làm gì?" Nam tử áo choàng cảnh giác hỏi.

Ôn Liễu Niên chậm rãi nói: "Ly Giao a..."

"Ly Giao đã sớm chết ! Ta không phải là hắn !" Nam tử áo choàng càng lộ ra nóng nảy, "Vân Đoạn Hồn liên thủ với Thanh Cầu, phải chăng là? Bọn họ cùng nhau bày mưu hãm hại ta !"

Ôn Liễu Niên nói: "Ngươi ngược lại là rất thông minh."

Xích sắt bị lôi kéo đến cơ hồ biến hình, hiển nhiên đối phương đã phẫn nộ đến cực điểm, Ôn Liễu Niên yên lặng lùi về phía sau một bước -- Cho dù tránh không được, bị nước bọt phun trúng cũng không tốt, rất buồn nôn.

Chu Đỉnh Thiên lúc này ngược lại là cảm khái ngàn vạn lần, lúc trước khi nhóc con này nhậm chức, người trong nhà là dù có thế nào cũng không an tâm, đều cảm thấy là từ nhỏ đến lớn đã quen được nuông chiều, đi ra ngoài tám phần sẽ bị người khác khi dễ. Kết quả hiện tại xem cách thẩm án này, lo lắng lúc trước hẳn là vô ích, dự tính đều là hắn khi dễ người khác, một khi dùng đầu óc, người bình thường thật sự là rất khó mà theo kịp. Những lý do thoái thác vừa rồi nhìn qua cũng là có lý, nhưng cũng là có thể lý giải ra hai loại hoặc là càng nhiều ý tứ, nếu trong lòng có quỷ, tám phần sẽ không tự giác tự động chui vào bẫy của hắn.

Lục Truy gập lại quạt trong tay, quả nhiên là Ly Giao...

"Vân Đoạn Hồn chưa chết, bọn họ hiện tại đang ở đâu?" Thanh âm Ly Giao khàn khàn.

"Ta không biết." Ôn Liễu Niên dứt khoát lưu loát lắc đầu.

"Ngươi không biết?" Nam tử áo choàng bật cười ha hả, "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Lục Truy trong lòng âm thầm đồng tình, cảnh giới lừa gạt cao nhất, chỉ sợ sẽ là ngươi nói thật, đối phương còn nhất định không chịu tin.

"Bất quá ngươi có phải thật sự là nhi tử của Vân Đoạn Hồn hay không, hiện tại cũng nói không rõ." Thấy Ôn Liễu Niên tựa hồ không tính toán nói chuyện, Ly Giao lại nhìn về phía Triệu Việt, cay nghiệt âm trầm nói, "Chung quy lúc trước nương ngươi lẳng lơ như vậy, gặp một người thì ngủ với một người, chỉ e là từ Thiên Tử cho đến quần thần trong triều đều đã mây mưa qua một lượt hết rồi, một đôi tay ngọc ngàn người chẩm, nói không chính xác là khi nào thì có ngươi, a a a ha ha..."

Tiếng cười tựa như vang vọng từ địa phủ, trên tay Triệu Việt nổi đầy gân xanh, đáy mắt chợt lóe một tia sát khí."Thế nào, tức giận sao?" Ly Giao nói tiếp, "Vân Đoạn Hồn có từng nói với ngươi, yêu nương ngươi không? Năm đó từ hai bên bờ sông Tần Hoài trải dài cho đến trên dưới Vương Thành, ai mà không nghe qua tên Bạch Hà trong Bách Hoa uyển, biết bao nhiêu vương tôn công tử vì cầu muốn thấy mặt, cầm vàng bạc châu báu đến cửa đánh nhau, trường hợp đó, chậc chậc."

Chu Đỉnh Thiên vỗ vỗ bả vai Triệu Việt, "Ra ngoài trước đi."

Triệu Việt gật đầu, xoay người không nói một lời rời khỏi địa lao -- Đối phương hiển nhiên biết rất nhiều chuyện năm đó, nếu muốn đào được nhiều manh mối hơn, hiện tại chỉ có thể nhẫn, tóm lại tương lai có chính là cơ hội tính sổ.

"Nói đi, sao lại không nói nữa?" Ôn Liễu Niên lạnh lùng nhìn hắn, "Ngoại trừ châm chọc xuất thân người khác, ngươi còn có bản lĩnh khác không?"

"Ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết, thật sự là đáng buồn." Ly Giao còn đang hô to đến nơi không có một bóng người.

"Ngươi ngược lại là biết cha ruột của mình là ai, kết quả thì sao?" Ôn Liễu Niên nói, "Người không ra người quỷ không ra quỷ, thân hình gù cả ngày đạp lên hai cái chân giả, dung nhan tiều tụy một khắc cũng không dám lột mặt nạ ra, võ công cũng không được tốt lắm, dưỡng độc trùng cũng có thể chết hơn phân nửa, nghe qua ngược lại là rất có thể làm rạng rỡ tổ tông."

"Ngươi !" Ly Giao giận dữ.

"Ta cũng không có tâm tình nói lời vô nghĩa với ngươi." Ôn Liễu Niên nói, "Tóm lại rơi vào trong tay ta, ngươi cũng đừng hòng chạy, nơi này không phải địa lao phủ nha, ta cũng chưa từng tính toán áp giải ngươi đến Vương Thành, nói vậy đủ hiểu chưa?"

"Gọi Vân Đoạn Hồn đến gặp ta !" Hai mắt Ly Giao gần như vỡ toang, đã xem hắn là tâm phúc của Vân Đại Minh vương, "Năm đó ta vì hắn vào sinh ra tử, bây giờ hắn lại đối xử với ta như thế?! Ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ, để cho ngươi tới quyết định sống chết của ta?"

"Không ai cảm thấy hứng thú với sống chết của ngươi." Ôn Liễu Niên nói, "Về phần ngươi có thể gặp lại người hay không, cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định."

"Các ngươi rốt cục muốn làm gì?" Ly Giao há mồm thở dốc.

Ôn Liễu Niên nói: "Nếu ngươi chịu an phận thủ thường một chút, cũng sẽ không rơi vào kết cục hôm nay."

"An phận thủ thường? Ta phi !" Ly Giao hung hăng nói, "Năm đó Thanh Cầu bày mưu hãm hại ta, lúc Vân Đoạn Hồn hạ lệnh cách chức quan của ta, sao không thấy ai nhắc ta an phận thủ thường? Ngụy quân tử mở miệng là nói đầy đạo đức nhân nghĩa, một người huynh đệ thay hắn chinh chiến nhiều năm, chẳng lẽ còn kém xa một đám kỹ nữ hát rong ?!"

"Trà lâu Thanh Hoan không phải là chốn thanh lâu kĩ viện, mà là nơi phong nhã." Ôn Liễu Niên nói, "Tới cửa uống say muốn vũ nhục cô nương nhà người ta, sau khi bị đuổi ra ngoài thì ghi hận trong lòng, nửa đêm phái người phóng hỏa thiêu chết hai mươi người còn lại, ngươi chết cũng chưa hết tội." Tối qua xem sách thì phát hiện trên đó có ghi lại chuyện này, không dự kiến được cư nhiên là thật."Cũng đã ra ngoài bán, còn giả vờ nữ tử đàng hoàng làm gì." Ly Giao hung hăng mắng một hơi, "Nếu nói giết người, trên chiến trường tay ai mà không nhuộm đầy máu, nam nhân có thể giết, nữ nhân thì không thể sao? Muốn đem tất cả chiến công chiếm làm của riêng, thì tìm cớ muốn chém đầu ta, hành vi này ngược lại là có thể cao hơn ta vài phần?"

"Ngươi thật sự là không có thuốc cứu chữa." Ôn Liễu Niên lắc đầu, trong lòng ghét bỏ không muốn nhiều lời, xoay người rời khỏi địa lao.

"Sao rồi?" Triệu Việt đang ở lối ra chờ hắn.

"Mang ta ra ngoài." Ôn Liễu Niên nhíu mày nói, "Đầu hơi choáng."

Triệu Việt đánh ngang ôm lấy hắn, mang theo ra bậc thang.

Trong viện ánh nắng tươi sáng, tức giận tích tụ trong lòng cuối cùng cũng tan một chút.

"Không thoải mái?" Triệu Việt lo lắng nhìn hắn.

"Bên trong rất khó chịu." Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, "Hóng gió thì không sao nữa."

"Không cần vì loại chuyện này mà phiền lòng." Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn, "Không đáng."

"Ừm." Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn, "Cụ thể sự tình là cái dạng gì, ta đại khái còn phải sửa sang lại, Ly Giao làm người âm hiểm ngoan độc, lời nói cũng không chắc là thật, ngươi không cần để trong lòng."

Triệu Việt gật đầu: "Ừ."

Gió lạnh nghênh diện thổi tới, Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, yên lặng bị hắn ôm vào trong ngực.

Chu Đỉnh Thiên cùng Lục Truy ngồi xổm trên bậc thang ở lối ra địa lao, đều cảm thấy tâm tình rất phức tạp.

Rốt cục khi nào mới có thể ôm xong, chúng ta còn đang chờ ra ngoài.

"Mang ngươi trở về phòng ngủ?" Một lát sau, Triệu Việt thấp giọng hỏi, "Ngủ một trận."

"Không muốn ngủ." Ôn Liễu Niên ánh mắt cũng không muốn mở, "Ở bên ngoài hóng gió rất thoải mái."

Triệu Việt nói, "Vậy chúng ta trở về phủ nha hóng gió."

"Vì sao?" Ôn Liễu Niên khó hiểu.

Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu.

Ôn Liễu Niên vẻ mặt lập tức cứng đờ, dè dè dặt dặt buông người ra, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nhìn qua.

"Khụ khụ." Chu Đỉnh Thiên cùng Lục Truy một trước một sau, bình tĩnh bước ra.

Ôn Liễu Niên nói: "Nghĩa phụ."

"Ừ." Chu chưởng môn phơi bày ra đầy đủ uy nghiêm phụ bối, một đường rời khỏi tiểu viện.

Lục Truy theo sát phía sau, để tránh đi quá chậm lại vô tội bị liên lụy.

Lúc thân thiết tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ đến người khác chứ, mùi trong địa lao rất khó ngửi a !

Ôn Liễu Niên gãi gãi lỗ tai, sau đó nhìn Triệu Việt: "Lần tới đừng ở bên ngoài." Bởi vì có nghĩa phụ ở đây.

Triệu đại đương gia nói: "Được."

Ôn Liễu Niên nắm tay hắn, một đường lắc lư trở về phủ nha.Đợi đến sau khi nghĩa phụ đi, ở bên ngoài cũng không muộn.

Hai người vừa mới trở về phủ nha không lâu, liền có nha dịch đến báo tin, nói vừa rồi Hướng Liệt đã gia tăng số lượng nhân mã, vây kín cửa thành canh gác nghiêm ngặt, đang kiểm tra từng người ra vào thành, hình như là xảy ra chuyện lớn gì rồi.

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên rất là kinh ngạc.

Mộc Thanh Sơn ở bên cạnh nghĩ, đại nhân nếu là đi diễn kịch, cũng là một tay lão luyện.

"Đúng vậy." Nha dịch gật đầu.

"Bản quan phải đến đó xem thử." Ôn Liễu Niên thay quan phục, mang theo người một đường chạy tới, kết quả vừa chạy ra ngoài liền đụng phải Hướng Liệt.

"Hướng thống lĩnh." Ôn Liễu Niên thấy mặt liền hỏi, "Tình hình chiến đấu thế nào?"

"Người của ta thu được toàn thắng." Hướng Liệt nói.

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên tươi cười đầy mặt nói, "Vậy thật là đáng chúc mừng."

"Đại nhân khoan hãy chúc mừng, việc này chưa xong." Hướng Liệt rất đau đầu.

"Vì sao?" Ôn Liễu Niên nghi hoặc.

Hướng Liệt nói: "Bang chủ Hổ Đầu bang chạy rồi."

Ôn Liễu Niên nhíu mày: "Cư nhiên còn có loại sự tình này?"

Triệu Việt đứng ở bên cạnh hắn, cảm thấy đừng nói là Hướng Liệt, ngay cả chính mình e là cũng không nhìn ra manh mối.

"Nói chính xác hơn cũng không phải là chạy, mà là bị người khác thừa dịp hỗn loạn bắt đi, sống chết thế nào bây giờ còn chưa thể biết được." Hướng Liệt bất đắc dĩ nói, "Ta đuổi theo hơn mười dặm sơn đạo, cũng không thấy một bóng người."

"Hướng thống lĩnh có biết, rốt cục là bị ai bắt đi không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Hướng Liệt nói: "Nghe nói tên là Tiền Mãn Thương, vì báo thù giúp huynh đệ."

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Đại khái là hiệp sĩ giang hồ, Hổ Đầu bang này là môn phái hạ cấp, kết thù gây oán cũng không hề kỳ quái."

Lời tuy nói như vậy, nhưng dù sao cũng là phản tặc, lại không thấy được thi thể, cũng thật sự khiến người ta đau đầu a...Hướng Liệt xoa ấn huyệt thái dương, cảm thấy rất muốn thở dài.

Rất vất vả đem chuyện này gác qua một bên, thời gian cũng không sai biệt lắm hẳn là nên dùng cơm chiều, Ôn Liễu Niên ngồi ở thư phòng nói: "Không đói bụng."

"Rõ ràng bụng vẫn đang kêu rột rột." Triệu Việt nói: "Không muốn ăn ở phủ nha, ta mang ngươi ra bên ngoài?"

"Không muốn ăn." Ôn Liễu Niên vẫn y như trước lắc đầu, thứ nhất gương mặt của Ly Giao thật sự khiến người ta ăn không ngon, thứ hai manh mối nhận được hôm nay nhiều nhưng rất lộn xộn, hơn nữa lúc trước nhìn thấy được một tin đồn trong sách, muốn nối cùng một chỗ cũng thật sự hao phí tinh lực một phen, cho dù đầu óc thông minh, nghĩ đến cũng khó tránh khỏi đau đầu, càng không thèm ăn.

"Trương tẩu vừa mới làm thịt kho tàu." Triệu Việt ôm hắn ngồi lên trên đùi mình.

"Không ăn." Ôn Liễu Niên cằm đặt ở đầu vai hắn."Cơm trộn thịt bằm thì sao?" Triệu Việt hỏi.

"Cũng không ăn." Ôn Liễu Niên nhíu mày.

"Thịt bò ?"

"Không ăn !"

Triệu Việt trong lòng thở dài, đưa tay vỗ nhẹ lên trên lưng hắn.

Ôn Liễu Niên ngơ ngẩn cả người, nhìn thấy ngoài cửa sổ sao đã mọc đầy trời, vì thế đột nhiên hồi thần, "Ngươi đi ăn chút gì đó trước đi, rồi ngủ sớm một chút, trở về phòng trước không cần chờ ta."

"Ngươi muốn làm gì?" Triệu Việt nhíu mày.

"Hỏi được cái gì, cũng phải viết xuống hết." Ôn Liễu Niên đổ chút nước vào trong nghiên mực, "Còn có một vài ý tưởng thượng vàng hạ cám, cũng phải thuận tiện nhớ kỹ."

Triệu Việt còn muốn nói gì đó, nhưng bị hắn bịt miệng một phen: "Đừng ồn !"

Vạn nhất suy nghĩ rối loạn, lại phải lý nửa ngày.

Ngoài cửa, Chu Đỉnh Thiên đang đi tới, sau khi nhìn thấy Triệu Việt bước ra thì hỏi: "Buổi tối sao không thấy ngươi với Tiểu Liễu tử đến ăn cơm?"

"Suy nghĩ chút chuyện hôm nay của Ly Giao." Triệu Việt nhìn thoáng qua thư phòng, "Không cho người khác quấy rầy, ta đến phòng bếp làm chút gì đó cho hắn ăn."

"Ngươi là bị đuổi ra ngoài?" Chu Đỉnh Thiên sáng tỏ.

Triệu Việt gật đầu.

"Chuyện nấu cơm giao cho đầu bếp đi." Chu Đỉnh Thiên nói, "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Triệu Việt đáp ứng, hai người cũng không đi xa, liền ở một chỗ cách vách thư phòng trong tiểu viện, trên mái hiên treo vài cái đèn lồng, bị gió thổi qua thì đung đưa, phản chiếu vầng sáng loang lỗ trải dài khắp viện, trên bầu trời từng trận sao lóng lánh, rất có không khí điềm tĩnh buổi đêm hè.

Chu Đỉnh Thiên nói: "Đáng tiếc không có rượu."

"Ta ngược lại là có một vò." Triệu Việt nói, "Nếu tiền bối không chê, ta có thể đi lấy đến."

Dịch rượu trong veo được rót vào bát, thoáng chốc khắp viện đều là mùi rượu, Chu Đỉnh Thiên hít sâu một hơi: "Đây là rượu gì?" Chính mình lang bạt giang hồ nhiều năm, coi như là uống cạn rượu ngon trên thiên hạ, từ quán rượu bên đường cho đến rượu quý hiếm, nhưng vẫn chưa từng gặp qua loại rượu mùi hương nồng đậm cam thuần này.

Triệu Việt nói: "Là Vong Xuyên."

"Rượu tiên lưu linh ủ?" Chu Đỉnh Thiên nghe vậy sắc mặt tối sầm, "Tiểu Liễu tử tặng cho ngươi?"

"Sao tiền bối biết được?" Triệu Việt có chút ngoài ý muốn.

Chu Đỉnh Thiên tâm tình vô cùng phức tạp, trong Truy Ảnh cung có ba đàn rượu Vong Xuyên, là chuyện toàn giang hồ đều biết, chính mình xem rượu như mạng, cũng là chuyện toàn giang hồ đều biết. Thằng nhóc con sau khi lấy được cư nhiên không đưa cho nghĩa phụ?!

Sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị nó làm tức chết a.

Triệu Việt ho khan, sớm biết như thế thì đã không lấy ra.Sau khi uống xong nửa vò rượu, Chu Đỉnh Thiên nói: "Đối với chuyện hôm nay, ngươi thấy thế nào?"

"Từ khi ta ra đời thì vẫn chưa gặp qua mẫu thân." Triệu Việt ngửa đầu uống cạn một chén rượu, "Phụ thân ta tên là Triệu Mãn Giang, là thương nhân, có chút công phu quyền cước, đối xử với ta rất tốt."

"Nếu lời Ly Giao nói là thật, ngươi thật sự là nhi tử Vân Đoạn Hồn, thì nghĩ thế nào?" Chu Đỉnh Thiên nhìn hắn.

"Lúc trước ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này." Triệu Việt nói, "Hiện tại cũng không dự tính suy nghĩ cẩn thận."

"Vì sao?" Chu Đỉnh Thiên hỏi.

"Cho dù thật sự là được nhận nuôi, ân dưỡng dục hơn hai mươi năm nặng như núi Thái Sơn, ta tất nhiên phải thay phụ thân tự tay giết Mục Vạn Lôi." Triệu Việt nói, "Về phần những vị phụ bối rốt cục có ân oán gì, cha mẹ ruột ta rốt cục là ai, ta hoàn toàn không biết gì cả, cũng không ai tới tìm ta, cần gì phải chú ý chuyện này?"

"Nếu ngươi có thể nghĩ như vậy, thì không thể tốt hơn." Chu Đỉnh Thiên lại rót cho hắn một chén rượu.

"Ta biết tiền bối đang lo lắng điều gì." Triệu Việt nói, "Nếu đã là người yêu, ta tất nhiên sẽ liều mình bảo vệ hắn, càng sẽ không để cho nhược điểm của hắn bị người ngoài nắm trong tay."

Chu Đỉnh Thiên nói, "Không sợ có một ngày, Vân Đoạn Hồn thật sự phái người đến tìm ngươi?"

"Vậy thì sao." Triệu Việt cười cười, "Chuyện ta không muốn làm, ai cũng không thể ép buộc ta làm."

Chu Đỉnh Thiên gật đầu, vươn tay vỗ vai hắn

Đã nửa đêm, có người ở ngoài thư phòng nhẹ nhàng gõ cửa, Ôn Liễu Niên dùng sức duỗi eo, lắc lắc đầu đi mở cửa.

"Đại nhân." Đại thẩm phòng bếp bưng hộp đồ ăn, "Ăn vài thứ đi, Triệu công tử cố ý dặn dò, làm canh đậu hủ gạch cua ngươi thích ăn."

"Hắn đâu rồi?" Ôn Liễu Niên trong lòng buồn bực.

Đại thẩm phòng bếp nói: "Tựa hồ đang ở cách vách uống rượu với Chu chưởng môn."

Ôn Liễu Niên: ...

Cùng nhau uống rượu?

Lòng tràn đầy nghi hoặc đi bộ đến cách vách, chỉ thấy hai người còn đang rót rượu cụng ly, nhìn qua cũng có chút say lờ đờ.

"Không được uống !" Ôn Liễu Niên chống nạnh giận.

"Tiểu Liễu tử a." Chu Đỉnh Thiên mắt say lờ đờ mông lung, "Đến đây, làm vài bài thơ cho nghĩa phụ nghe."

"Làm thơ cái gì !" Ôn Liễu Niên lớn tiếng nói, "Người đâu !"

"Đại nhân." Gia đinh nghe tiếng chạy vào.

"Đưa nghĩa phụ trở về." Ôn Liễu Niên nói, "Để cho Mộ Bạch hảo hảo chiếu cố hắn."

"Vâng !" Gia đinh lao lực nâng Chu Đỉnh Thiên dậy, thật sự rất nặng.

"Làm vài bài đối a !" Chu Đỉnh Thiên còn đang lải nhải.

"Viết thư méc can nương nghĩa phụ lại trộm uống say !" Ôn Liễu Niên đau đầu.Triệu Việt ngồi ở bên cạnh bàn nhìn hắn.

"Nhìn cái gì !" Ôn Liễu Niên nói, "Cũng muốn ta làm thơ cho ngươi sao?"

Triệu Việt thò tay ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu dùng sức cọ cọ.

"Không cần nháo !" Ôn Liễu Niên vỗ đầu hắn, "Theo ta trở về phòng !"

"Không về." Thanh âm Triệu Việt khàn khàn, hiển nhiên thần chí cũng có chút không rõ.

Ôn Liễu Niên tổn hao hết sức chín trâu hai hổ, mới kéo được người về phòng ngủ, quả thực muốn thở hồng hộc.

Tương lai sau khi thành thân nếu là còn dám uống rượu như thế, nhất định sẽ cho ngươi đến phòng củi ngủ !

Hạ nhân mang nước ấm tiến vào, Ôn Liễu Niên giúp hắn rửa mặt cởi áo, sau đó liền nhét lung tung vào ổ chăn, dự tính sáng mai lại tính sổ.

Triệu Việt ngủ thật sự sâu.

Ôn Liễu Niên lắc đầu, lại không yên lòng để hắn ở đây một mình, vì thế đơn giản đi vòng trở về thư phòng đem một ít hồ sơ qua đây, thuận tiện cũng mang hộp đồ ăn qua, dự tính ăn tạm lót dạ trước lại đem chuyện còn lại xử lý xong.

Bên trong canh đậu hủ gạch cua bỏ thêm chân giò hun khói cùng thanh duẩn ti, hương vị rất ngon. Ôn Liễu Niên tựa vào đầu giường một bên tự mình ăn, một bên đút cho Triệu Việt.

Chưa ăn cơm mà dám uống rượu, sáng mai hẳn là sẽ đau dạ dày.

Đêm nay, ánh nến trong phòng ngủ tắt rất trễ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Mộ Bạch đang suy nghĩ phải làm món gì để giải rượu, liền thấy Chu Đỉnh Thiên một bên mặc y phục, một bên lo lắng không yên từ phòng ngủ chạy ra ngoài, nhất thời bị giật nảy mình: "Phụ thân, người làm sao vậy?"

"Tối qua ta uống say?" Chu Đỉnh Thiên hỏi.

Chu Mộ Bạch gật đầu: "Là uống say không sai, thế nhưng mẫu thân lại không có ở đây." Có gì đáng phải khẩn trương.

"Nga..." Chu Đỉnh Thiên ngồi trở lại bên cạnh bàn đá, rõ ràng thở phào một hơi, "Nương ngươi không ở đây a."

Chu Mộ Bạch: ...

"Không đúng, tiểu tử họ Triệu kia cũng uống say !" Chu Đỉnh Thiên lại nhớ tới một sự kiện, "Tối qua hắn ngủ gian phòng nào?"

Chu Mộ Bạch dừng một chút: "Ta không biết." Chuyện này cũng muốn hỏi?

"Ta đi xem." Chu Đỉnh Thiên đứng lên.

Chu Mộ Bạch nói: "Hai người bọn hắn cũng sắp thành thân, người cũng đừng phí tâm nữa."

Lời còn chưa nói xong, Chu Đỉnh Thiên đã rời khỏi cửa viện.

Chu Mộ Bạch lắc đầu, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.

Vốn dĩ nghĩ rằng chính mình mới là người không bỏ xuống được nhất, không nghĩ tới cư nhiên còn có phụ thân.

...

Chu Đỉnh Thiên vừa mới xông vào, liền thấy hạ nhân đang dọn dẹp ở trong phòng, nói là đại nhân từ sớm đã đến thư phòng.

"Chu tiền bối." Triệu Việt cùng những người còn lại đều đang ở trong viện.

"Sao tất cả đều đứng ở đây vậy?" Chu Đỉnh Thiên buồn bực.

"Đại nhân nói, ai cũng không được quấy rầy hắn." Ám vệ nói, "Ngay cả điểm tâm cũng chỉ ăn vài cái bánh bao, cũng không đến nhà ăn."

"Không ăn không ngủ, là muốn thành tiên sao." Chu Đỉnh Thiên nghe vậy rất bất mãn, thổi thổi râu liền đẩy cửa bước vào thư phòng.

Người còn lại ở trong lòng yên lặng vỗ tay, quả thực vẫn là gừng càng già càng cay, chúng ta cũng không dám tiến vào, ngay cả Triệu đại đương gia cũng không dám tiến vào !

Sau đó không đợi mọi người tán thưởng xong, Chu Đỉnh Thiên vẻ mặt bình tĩnh bước ra, phía trên đầu có vết mực....Tức thì trong viện an tĩnh một mảnh, cư nhiên thật sự đúng là bị đại nhân đánh chạy ra ngoài a.

May mắn vừa rồi không có xông vào.

"Nhìn cái gì !" Chu Đỉnh Thiên trừng mắt.

Không thấy không thấy ! Ám vệ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cảm khái đám mây kia thật sự là phi thường trắng nõn, khó trách nhìn một chút thì có thể viết thành một bài thơ tứ ngôn(*)

Chu Đỉnh Thiên chỉnh lại y phục, vẻ mặt tràn ngập uy nghiêm lướt qua mọi người.

Thằng nhóc con gần đây thật sự là càng ngày càng xấc xược.

...

Tức chết ta.

***

(*) Thơ Tứ Ngôn: Thơ tứ ngôn là loại thơ có thể gọi là đơn giản nhất bởi vì luật bằng trắc chỉ được áp dụng cho chữ thứ 2 và chữ thứ 4 trong câu mà thôi.

Nếu chữ thứ 2 là bằng thì chữ thứ 4 là trắc và ngược lại nếu chữ thứ 2 là trắc thì chữ thư 4 là bằng.

Cách gieo vần của thể thơ này cũng được chia làm hai loại thường được gọi là cách gieo vần tiếp, và cách gieo vần tréo. Tuy nhiên vẫn còn một cách gieo vần nữa, cách này ít ai dùng đến, là cách gieo vần ba tiếng.

Cách gieo vần tiếp x B x T (v1) x B x T (v1) x T x B (v2) x T x B (v2)

Cách gieo vần tréo x B x T (v1) x T x B (v2) x B x T (v1) x T x B (v2)

Cách gieo vần ba tiếng x B x T (v1) x T x B (v1) x B x T (tự do) x T x B (v2)