Thổ Phỉ Công Lược

Thổ Phỉ Công Lược - Chương 158: Đón năm mới!!!




"Hành động." Đoạn Bạch Nguyệt trầm giọng nói.

Vô Ảnh nhét hết kẹo đậu phộng trong tay vào miệng, rút ra hai thanh đoản đao liền xông ra ngoài.

Loại chuyện đánh nhau này, nhất định phải xông vào đầu tiên mới đã nghiện !

Trên mặt biển tối đen một mảnh, thủ lĩnh quân địch cũng không có khả năng sẽ nhìn thấy Thẩm Thiên Phong, đợi đến khi cảm nhận được, thì trên cổ đã là một trận ý lạnh. Máu bắn tung tóe lên màn trời, phó thống lĩnh đứng ở một bên chỉ cảm thấy có vài giọt nước rơi lên trên mặt, khi nhìn lại, một cái đầu ầm ầm rớt xuống boong tàu, người bên cạnh đã sớm thành cái xác không đầu.

"Giết người a !" Có binh sĩ kinh hô lên tiếng, lảo đảo bò lết chạy ra phía sau. Trên thuyền lập tức loạn thành một đống, người phía sau không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ loáng thoáng nghe được thủ lĩnh đã rơi đầu, lại thấy tất cả mọi người đang chạy, cũng liền chạy đi giương buồm lên rút lui về phía đá ngầm. Vô Ảnh nhìn đúng thời cơ, thả người nhảy lên trên boong tàu, đạp một cước lên ngực người chạy đầu tiên trở về, vì lực té quá mạnh cho nên khiến con thuyền lắc lư, cơ hồ muốn lật xuống biển.

Đoạn Bạch Nguyệt và Thượng Vân Trạch đều là cao thủ, đối phó đám ô hợp này tất nhiên là không thành vấn đề, kiếm phong dài ba thước dưới ánh trăng băng lãnh như tuyết. Còn chưa đến một nén nhang, hạm đội đã là một đống hỗn độn, xa xa vẫn như trước vang lên tiếng hô của Sở quân, mà bóng đen bên cạnh quỷ dị giống như sát thần, sợ hãi phô thiên cái địa thổi quét đến, không ai biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết là ngay sau đó có lẽ sẽ lập tức toi mạng.

Vô Ảnh miệng ngậm đoản kiếm, giống như linh miêu lặng lẽ không một tiếng động trèo lên cột buồm, chém đứt đầu dây thừng phía trên xuống, rồi sau đó liền xoay người nhảy đến phía sau khoang thuyền, cột chặt chẽ hai chiếc chiến hạm vào nhau. Thượng Vân Trạch như là hiểu được ý của hắn, hai người phối hợp với nhau, không lâu sau liền buộc tất cả các con thuyền lại với nhau. Người phía trên còn đang ra sức chém giết, không có thống lĩnh không có tháp nhìn xa, thì cũng không ai cảm thấy được rốt cuộc phát sinh chuyện gì.

Buộc xong một cái nút chết cuối cùng, Thượng Vân Trạch trao đổi một ánh mắt với Vô Ảnh, hô lớn một tiếng, thì thả người nhảy vào mặt biển mờ mịt. Thẩm Thiên Phong và Đoạn Bạch Nguyệt nhận được ám hiệu, sau đó giơ kiếm chém chết một tên trước mặt, cũng mượn lực nhảy lên cột buồm, bỗng nhiên biến mất ở trước mặt mọi người.

Tiếng nổ mạnh cực lớn liên tiếp truyền đến, ánh lửa cơ hồ chiếu sáng lên nửa vùng, mặc dù là cách xa nhau vài dặm, Diệp Cẩn vẫn cảm thấy lỗ tai bị chấn đến mức ong ong.

"Này..." Sở Thừa đại kinh thất sắc.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Diệp Cẩn nói. Tuy giọng nói thì bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn là không tự giác xoắn xuýt, chỉ mong người có thể nhanh chóng bình an trở về.

"Đã sớm nói, Thẩm minh chủ thần công cái thế." Ôn Liễu Niên cũng ở một bên nói, "Giải quyết đám tôm tép này, chỉ cần dùng một ngón tay.""Ngưỡng mộ đại danh minh chủ đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền." Sở Hằng theo khách sáo, giữa mày lại có một tia ưu sầu chợt lóe qua. Chuyện đã tới nước này, trong lòng biết rõ đội quân này e là lành ít giữ nhiều, cũng chỉ có thể cầu đừng có ai sống sót, tốt nhất là bị thiêu chết rồi chôn vào trong biển sâu, chính mình mới có thể bình yên vô sự.

"Thẩm minh chủ trở lại !" Người đứng đầu Sở quân nhìn thấy, kinh hỉ gọi ra tiếng.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng Diệp Cẩn cuối cùng cũng thả lỏng.

Thẩm Thiên Phong nhảy lên đài nhìn xa, tùy tay ném thủ cấp quân địch xuống.

Ôn Liễu Niên bận rộn tránh né không ngừng, ngàn vạn lần đừng ném trúng ta nha.

Mắt thấy một cái đầu nghênh diện bay tới, Sở Thừa đành phải vươn tay chụp lấy, trong lòng thầm nói xui xẻo.

"Ngươi không sao chứ?" Thấy trên người hắn dính máu, Diệp Cẩn vội vàng lôi kéo kiểm tra.

"Ta không sao, là của người khác." Thẩm Thiên Phong nói, "Vừa vặn nhìn thấy kho thuốc nổ, một lần bớt việc."

Diệp Cẩn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn lửa cháy hừng hực bên phía mặt biển kia đã dần dần suy yếu, chỉ để lại sương khói dày đặc thổi cũng không tan, cùng với từng đợt mùi dầu hỏa.

"Thẩm minh chủ vất vả." Sở Hằng tiến lên nói, "Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, dễ dàng đại thắng trở về, lấy thủ cấp quân địch giống như lấy đồ trong túi, thật sự làm ta mở rộng tầm mắt."

"Vương gia quá khen, chỉ là một đám ô hợp mà thôi." Thẩm Thiên Phong lau tay, "Không tốn bao nhiêu sức lực, nhiều thêm tám mười tên cũng không thành vấn đề."

Sở Hằng theo cười làm lành, trên mặt có chút lo lắng. Chính mình đánh mấy tháng trời cũng không thể lấy được thủ cấp quân địch, Thẩm Thiên Phong vừa ra tay thì nơi này đã long trời lở đất, nếu tin tức truyền lại Vương Thành, đừng nói vở kịch ra sức diễn lúc trước, chỉ sợ sẽ còn bị phạt.

Trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, vụ làm ăn lỗ vốn này, vừa nghĩ tới cũng không muốn làm.

"Vương gia đừng lo lắng." Giống như là nhìn ra được tâm sự của hắn, Diệp Cẩn nói, "Lúc trước khi Sở quân tấn công bộ tộc Mạc Bắc, cũng là bị mê trận nhốt ở bên trong không thể công ra ngoài, cuối cùng là Thiếu Vũ lẻ loi một mình phá trận pháp. Hơn hai mươi năm Vương gia chưa từng trở về nhà, vẫn đóng giữ ở mờ mịt Đông Hải, trong lòng Hoàng thượng sẽ hiểu thôi."

"Đa tạ Cốc chủ." Sở Hằng hơi cúi đầu - Sau khi gọi cháu ngoại trai vài lần thì bị trừng mắt, hắn rất thức thời sửa lại cách xưng hô.

"Trở về trước đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Đợi đến hừng đông, lại phái người đến thu dọn tàn cục."

Sở Hằng gật đầu, lệnh Sở Thừa dắt một đội ngũ đến ba đầu ngọn sóng trước - Ít nhất cũng phải bảo đảm không có ai sống sót mới an tâm.

Trong nhà bên kia, ám vệ đang dè dặt cẩn thận lật tới lật lui củ khoai lang, sau khi thổi nguội thì tách mở đưa cho Mộc Thanh Sơn: "Sư gia.""Không ăn." Mộc Thanh Sơn lắc đầu.

"Thượng bảo chủ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Ám vệ ngồi ở bên cạnh hắn.

"Ta biết." Mộc Thanh Sơn rầu rĩ nói, nhưng vẫn là lo lắng.

Ám vệ cũng không khuyên nữa, thản nhiên ăn khoai lang.

Từng đợt hương thơm ngọt lịm bay vào trong mũi, Mộc Thanh Sơn rốt cuộc nhịn không được, vươn tay bẻ một khối ăn.

Vì thế chờ đến khi mọi người trở về, đưa mắt liền nhìn thấy Mộc Thanh Sơn ngồi xổm bên cạnh bếp lò, đang cầm gậy nhỏ ngóng trông khều khều đám tro, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thượng Vân Trạch cười thành tiếng.

"Ngươi về rồi !" Mộc Thanh Sơn nghe được động tĩnh, vội vàng bỏ lại gậy nhỏ chạy tới.

"Ban ngày không chịu hảo hảo ăn cơm, nửa đêm ngược lại là có khẩu vị." Thượng Vân Trạch giúp hắn lau đi vết tro đen dính trên chóp mũi.

"Không bị thương chứ?" Mộc Thanh Sơn sốt ruột hỏi.

"Không có." Thượng Vân Trạch vỗ vỗ sau lưng hắn, "Mọi chuyện đều giống như kế hoạch lúc trước, toàn bộ đội tàu của quân địch đều bị nổ tung, bắt được vài người, đều ở chỗ Đoạn vương, lưu trữ tỉnh lại thẩm."

"Lần này bảo chủ vất vả rồi." Ôn Liễu Niên cảm kích nói, "Mau trở về nghỉ ngơi đi."

Thượng Vân Trạch gật đầu, cùng Mộc Thanh Sơn một đường trở về phòng ngủ.

"Hắt xì !" Vô Ảnh nhảy mũi, ánh mắt không nhịn được liếc về phía bếp lò.

Ôn Liễu Niên khều ra một củ khoai lang đưa cho hắn.

"Không ngọt bằng khoai lang ta trồng trên đảo." Vô Ảnh cắn một ngụm, "Nướng lên cũng không khô giống vậy."

"Vậy trả đây." Ôn Liễu Niên vươn tay.

"Không !" Vô Ảnh bảo vệ đồ ăn.

Ôn Liễu Niên bĩu môi, ngồi ở bên cạnh bếp lò ôm đầu gối hỏi: "Lạc Anh đảo cách nơi này xa không?"

"Xa." Vô Ảnh nói, "Cho dù là ngồi thuyền nhanh nhất, cũng phải mất hơn một tháng mới đến, nếu là gặp phải thời tiết xấu, thì càng nói không chính xác."

Ôn Liễu Niên thở dài.

"Lần này thiếu gia lên đảo là vì bế quan luyện công, cho dù đại nhân đến cũng không gặp được." Vô Ảnh khoanh chân ngồi ở đối diện hắn.

"Ta biết." Ôn Liễu Niên vẽ vòng tròn trên mặt đất, "Phải chờ hai năm."

"Vậy tại sao lại không chờ ở Vương Thành?" Vô Ảnh hỏi tới cùng.

"Ở Đông Hải cũng gần hơn một chút so với ở Vương Thành." Tuy rằng dù ở đâu cũng không gặp được. Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, lại nói: "Ít nhất có thể nhìn thấy phiến hải."

Vô Ảnh lắc đầu: "Ta không hiểu." Có thể nhìn thấy phiến hải thì sao? Đường xá vẫn xa như thường.

"Kỳ thật ta cũng không hiểu, nhưng cảm thấy ở đây, thì an tâm hơn so với ở Vương Thành." Ôn Liễu Niên cười cười, "Tiểu công tử cũng vất vả rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."Vô Ảnh ăn hết củ khoai lang, lười biếng duỗi lưng đi trở về. Ôn Liễu Niên tắt lò lửa, cũng xoay người trở về phòng ngủ - Bận rộn nhiều ngày như vậy, hiện tại cuối cùng là thả tâm, mới cảm thấy thật sự có chút mệt.

Vẫn là phải hảo hảo ngủ một giấc mới được.

Mặt trời chói lọi treo ở trên trời, sáng sớm cả tòa thành trấn đều huyên náo lên, người thì bán điểm tâm người thì đi đẩy hàng, khắp nơi đều là tiếng người ồn ào, phố xá sầm uất dán một tờ cáo thị, tú tài biết chữ hai tay giấu ở trong ống tay áo, lớn tiếng đọc nội dung phía trên cho mọi người nghe.

"Hải tặc ngoài ba đầu ngọn sóng kia thật sự bị đánh lùi?"

"Nghe nói tối qua Thẩm minh chủ lẻ loi một mình xâm nhập quân địch, chỉ một kiếm liền lấy thủ cấp của hơn mười người a."

"Đúng đó, ngay cả đội tàu phía sau cũng bị nổ tung, sáng nay có vài hậu sinh lớn gan lái thuyền rời bến, nói là phía bên ba đầu ngọn sóng kia đều là người của Sở Vương gia, còn bóng dáng quân địch một tên cũng không có, trên mặt biển đều là mảnh gỗ cột buồm vỡ nát, có thể thấy được là đã trải qua một hồi ác chiến kịch liệt."

"Vậy bây giờ muốn đến phía Đông đánh cá, thì không cần phải lo lắng đề phòng nữa rồi a."

Tương lai sắp bình yên, dân chúng vui đến không tự kìm chế được, trong lòng tất nhiên là cảm kích Thẩm Thiên Phong, vì thế lập tức chọn cá khô và món ngon nhất ở trong nhà, một đường đưa đến Ôn phủ. Lúc đầu, ám vệ còn từ chối, về sau thấy dân chúng đến càng lúc càng nhiều, đơn giản dứt khoát nhận hết toàn bộ, sau đó thì đổi thành bạc cho mọi người, lại mời đến hơn vị đầu bếp, đem vài nguyên liệu nấu ăn kia nấu thành món ngon mỹ vị, mở một bữa tiệc vô cùng náo nhiệt trong thành. Dân chúng mười dặm gần xa nghe tin đều chạy tới, tiếng hoan hô cười nói cơ hồ vang đến tận trời, nửa đêm lại đốt lửa trại, mấy bé gái vây quanh vừa múa vừa hát, ai cũng không nỡ ngủ.

"Đây mới là cuộc sống con dân Đại Sở nên trải qua." Ôn Liễu Niên ngồi ở trên đài cao, cười tủm tỉm nhìn xa xa, "Bầu không khí lúc trước âm u như vậy, còn ra bộ dáng gì."

"Phụ tử Sở gia lại không nghĩ như vậy." Thượng Vân Trạch nói, "Dân chúng càng ngu muội chất phác, thì càng có lợi cho hắn."

"Đó là lúc trước." Ôn Liễu Niên kiên định nói, "Về sau dân chúng trong thành Đại Côn, chỉ biết cuộc sống một ngày so với một ngày càng tốt hơn."

Thượng Vân Trạch gật đầu, đưa vò rượu qua: "Ta kính đại nhân một ly."

Ôn Liễu Niên cũng không từ chối, ngửa đầu uống cạn một ngụm.

Bên trong có pha vài phần hào khí.

Chính là có chút cay.

Thượng Vân Trạch cười to, thò tay vỗ lưng giúp hắn.

Xa xa, thoang thoảng mùi hương của rượu, bài ca đánh cá vang du dương.

Sau khi xảy ra trận chiến này, động tác lén lút của Sở Hằng và Sở Thừa cuối cùng cũng thu liễm một chút - Chung quy lúc trước chỉ biết là công phu Thẩm Thiên Phong cao, nhưng không đoán được sẽ cao đến quỷ thần khó lường như thế, hơn nữa Diệp Cẩn nhìn qua cũng không dễ đối phó, suy trước tính sau, rốt cuộc vẫn là cảm thấy không cần chủ động ra tay thì tốt hơn. Tóm lại đã đợi mười mấy năm, cũng không để ý nhiều thêm một năm rưỡi nữaĐoạn Bạch Nguyệt cũng trở về thành Mộc Dương, tiếp tục... Tế tổ.

"Diệp cốc chủ." Giữa trưa ngày hôm nay, Ôn Liễu Niên tìm cơ hội sáp đến gần, "Có thể hỏi một vấn đề không?"

"Vấn đề gì?" Diệp Cẩn lấy năm con Hồng giáp lang ra xếp một hàng, phơi nắng.

"Ta cảm thấy Tây Nam vương cũng không tệ lắm." Ôn Liễu Niên nói, "Vì sao cốc chủ tựa hồ rất có thành kiến với hắn?"

"Ta có sao?" Diệp Cẩn nghi hoặc.

Tất cả mọi người tại hiện trường đồng loạt gật đầu.

Đâu chỉ là có.

Là phi thường có.

Diệp Cẩn: "..."

Ôn Liễu Niên còn đang nhìn hắn đợi đáp án.

Diệp Cẩn bình tĩnh nói: "Bởi vì bộ dạng hắn rất đáng khinh."

Ám vệ cảm thấy rất là lo lắng, đã nói thẩm mỹ của Cốc chủ rất khác người a, lúc trước thì thích người mặt mày dữ tợn toàn thân đầy lông, còn muốn nuôi tang hầu gấu bắc cực, bây giờ còn nói Tây Nam vương đáng khinh, đáng khinh chỗ nào, rõ ràng là rất anh tuấn nha, lại cao, không biết có bao nhiêu cô nương đang xếp hàng chờ gả.

"Tóm lại về sau đừng nhắc tới hắn nữa." Diệp Cẩn căm giận bóp nát một con trùng.

Ôn Liễu Niên nhanh chóng né ra: "Được được được, không nhắc tới nữa là được."

Diệp Cẩn bưng rổ nhỏ, ngạo kiều sải bước vào phòng, lưu lại Ôn đại nhân ở trong viện suy nghĩ nát óc vẫn không ra.

Chẳng lẽ thật sự là thiếu tiền không chịu trả.

Đám hải tặc làm loạn ngoài ba đầu ngọn sóng đã bị diệt trừ, thành Đại Côn cũng chưa bao giờ yên bình như thế. Triều đình dựa theo lệ thường, mỗi cuối năm đều sẽ phân phối bạc đến đây, lúc này rốt cuộc không bị sung đến trong quân đội, mà là phát toàn bộ cho dân chúng.

"Chỉ e quan binh nơi này sẽ ghi hận đại nhân." Mộc Thanh Sơn lo lắng.

"Ghi hận thì sao?" Ôn Liễu Niên nhìn xa xăm thản nhiên nói, "Thói quen của Sở Hằng đã khiến bọn có nảy ra tật xấu, bản quan đang giúp bọn họ sửa từng chút một mà thôi."

Mộc Thanh Sơn chớp chớp mắt, cảm thấy giọng điệu khi đại nhân mới nói câu đó... Thật sự rất uy phong a.

Sở Miễn vẫn như trước đều đặn chạy đến Ôn phủ, chạy đến Sở Hằng cũng có chút sốt ruột, liền kêu quản gia đem người đuổi về nông thôn để lão gia nghiêm ngặt trông coi, đỡ phải chạy đến ngột ngạt. Một đêm trước khi đi, Sở Miễn cơ hồ khóc muốn mù mắt, cuối cùng vẫn là Ôn Liễu Niên đem sách quý của mình cho hắn vài cuốn, mới miễn cưỡng đem người dỗ nín.

"Đại nhân phải chờ ta trở lại a." Thẳng đến khi ngồi trên xe ngựa, Sỡ Miễn vẫn còn đang lưu luyến không rời phất tay, "Cùng nhau đến thư viện Vương Thành."

Ôn Liễu Niên gật đầu, nhìn theo hắn một đường ra khỏi thành.

"Nhìn không ra, nhị đệ này của ta thế nhưng có thể khiến đại nhân thích như vậy." Sở Thừa đứng bên cạnh nhàn nhạt nói.

"Tiểu thiếu gia phẩm hạnh chất phác, đổi lại là người khác cũng sẽ thích." Ôn Liễu Niên liếc mắt nhìn hắn một cái, "Lời này của thế tử là có ý gì?"

"Đại nhân nghĩ nhiều." Sở Thừa cười cười, "Nhị đệ này của ta vẫn luôn uất ức, hiện giờ có thể gặp được sao Văn Khúc, ta làm ca ca cao hứng dùm hắn còn không kịp."

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Nếu nói đến văn chương, tiểu thiếu gia xác thật mạnh hơn thế tử một chút."

Nụ cười của Sở thừa cương cứng trên mặt.

Ôn Liễu Niên cũng lười tiếp tục để ý đến hắn, xoay người trở về nhà.

Từng ngày từng ngày trôi qua, không khí trong thành cũng càng ngày càng đậm. Hôm giao thừa, sáng sớm mọi người đã bắt đầu bận việc, Diệp Cẩn theo Thẩm Thiên Phong cùng nhau ra ngoài, phát một mớ hồng bao cho tiểu oa nhi trong thành, lúc trở về thì thấy Mộc Thanh Sơn đang viết câu đối xuân, Thượng Vân Trạch ở bên cạnh đang bôi hồ, còn Vô Ảnh thì cùng một đám ám vệ cười cười nháo nháo, khiến cả hậu viện gà bay chó sủa.

"Đi ra ngoài mà đánh nhau !" Ôn đại nhân cầm muôi xới cơm lao ra khỏi phòng bếp, trên mặt có vài phần sát khí.

"Đại nhân cứu ta !" Vô Ảnh nhanh chóng trốn đến sau lưng hắn.

Ám vệ xắn tay áo xông lên, ngay cả Ôn Liễu Niên cũng bị vác trên vai bay vòng vòng, Ôn đại nhân khóc không ra nước mắt tuyệt vọng kêu: "Trong nồi còn có canh !"

"Đến giúp đỡ đi." Diệp Cẩn ôm bụng, cười đủ mới đẩy đẩy Thẩm Thiên Phong, "Đại nhân là người đọc sách, nếu cứ bị vác như vậy nữa thì sẽ bị đau lưng."

"Không đến lượt ta ra tay rồi." Thẩm Thiên Phong đút cho hắn một khối điểm tâm, "A, có người đến."

"Sao?" Diệp Cẩn nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức kinh hỉ: "Đại đương gia trở lại?"

Triệu Việt phóng người lướt qua đầu tường, kéo người vào trong lòng mình một phen.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Ôn Liễu Niên ngây ngốc há to miệng.

"Choáng rồi?" Triệu Việt nhìn hắn cười, vươn tay nhéo mũi hắn.

Ôn Liễu Niên bây giờ mới kịp phản ứng, ôm hắn một phen, cao hứng đến sắp khóc: "Sao ngươi lại trở về."

"Muốn về đón năm mới với ngươi." Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

Người còn lại trong lòng hiểu mà không nói đi ra ngoài, chung quy là cửu biệt(*) gặp lại, cảnh tượng kế tiếp cũng không quá thích hợp để người khác nhìn...

(*) cửu biệt: xa cách lâu ngày.