Thổ Phỉ Công Lược

Thổ Phỉ Công Lược - Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???




Sáng sớm hôm sau, mọi người đến tiền thính ăn điểm tâm, lại chậm chạp không thấy Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên, Thượng Vân Trạch vừa mới chuẩn bị gọi hạ nhân đi mời, Lục Truy liền ho khan hai tiếng nói: "Không sao, không cần chờ." Đêm qua nháo ra trận trận như vậy, chỉ e là mặt trời phải lên cao mới có thể tỉnh.

Thượng Vân Trạch cảm thấy nhất thời sáng tỏ, thật sự là cực kì ăn ý.

"Tối qua đại nhân nhất định là đi dạo chợ đêm rất lâu." Mộc Thanh Sơn nghiêm túc gắp màn thầu, thuận tiện bình tĩnh cho ra kết luận. Trở về thì liền ngủ, còn ngủ cho đến bây giờ, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, có thể thấy được quả thật phi thường mệt.

"Khụ." Lục Truy bình tĩnh cúi đầu ăn mì.

Lúc trước đại nhân chọn trúng sư gia này, nhất định là bởi vì đủ ngốc.

Bởi vì tối qua đổ mưa, cho nên tuy nói là thời tiết giữa hè, nhưng sáng sớm vẫn như trước hơi se se lạnh. Triệu Việt nhẹ nhàng xốc chăn lên, muốn che đi cánh tay của hắn.

Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt, ngốc hồ hồ nhìn hắn một lúc: "Sớm."

"Sớm." Triệu Việt thích nhất bộ dáng của hắn vừa tỉnh ngủ, dáng vẻ này ngày thường không nhìn thấy được, hai má cũng đỏ bừng.

Ôn Liễu Niên vùi mặt vào trong lòng hắn, lại lưu luyến không rời cọ cọ, dùng sức lười biếng duỗi eo.

Trên đầu vai trắng nõn, còn lưu lại dấu vết ái muội đêm qua, Triệu Việt vươn tay ôm cả người hắn, lại cúi đầu hôn xuống.

Thế là hai người vốn dĩ định rời giường, thì lại trì hoãn một trận, thẳng đến một đầu khác Mộc Thanh Sơn ăn xong điểm tâm lại uống hai bình trà, bị Thượng Vân Trạch kéo vào trong viện đi ba bốn vòng, rồi trở về rửa mặt đổi xiêm y, tay trong tay ra cửa.

"Đại nhân, Triệu đại đương gia." Quản sự đúng lúc đi ngang qua tiểu viện, sau khi nhìn thấy hai người thì cười cười tiến vào chào hỏi, "Vừa dậy a."

"Sớm." Ôn Liễu Niên hoạt động gân cốt một chút.

"Đêm qua ngủ có ngon không?" Quản sự cực kỳ nhiệt tình.

Ôn Liễu Niên nói: "Rất ngon." Là thật sự rất ngon, ngoại trừ thắt lưng hơi đau một chút.

"Dùng 'tiêu túy' đi?" Quản sự mi phi sắc vũ, "Dược kia nhưng hiệu nghiệm, tức phụ ta mỗi khi đến hiệu thuốc bắc đều phải mua một ít về, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

Ôn Liễu Niên: ...

Chuyện này cũng muốn nói ra sao?

Triệu Việt ho khan hai tiếng, thật không hổ là Vương Thành, dân chúng mở miệng nói chuyện so với thành Thương Mang không phải cùng một cấp bậc.

"Nương ta cũng thích." Quản sự tiếp tục lải nhải.

"A?" Ôn Liễu Niên hơi giật mình, "Lệnh đường?"

"Đúng vậy, khi nương ta ngủ không được, thì phải cầm lên ngửi." Quản sự trả lời.

Triệu Việt cảm thấy chính mình sắp nghe không nổi nữa, vừa định kéo Ôn Liễu Niên cáo từ, liền nghe quản sự lại bồi thêm một câu: "Bên trong bỏ thêm không ít thảo dược, còn có chu sa cùng thạch hổ phách, đều là dược an thần thượng hạng."...An thần?" Ôn Liễu Niên đáy mắt hiếm khi mờ mịt.

Triệu Việt nói: "Tiêu túy là dược an thần?"

"Đúng vậy." Quản sự càng kinh ngạc, "Các nơi trên khắp toàn quốc ta đều có, chẳng lẽ nhị vị lúc trước chưa thấy qua?"

"Tất nhiên là thấy qua !" Ôn Liễu Niên nắm ống tay áo Triệu Việt.

"Cũng đúng, đây chính là phương thức do Diệp tiểu vương gia tự tay phối, đương kim vạn tuế gia ngự bút ban cho tên thuốc, nghe nói ở Nam Dương bán rất chạy." Quản sự nói, "Vậy ta đi xuống chuẩn bị điểm tâm cho nhị vị, muốn ăn ở trong sân à?"

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Đa tạ."

"Đại nhân khách khí, phàm là bằng hữu bảo chủ, tất nhiên phải hảo hảo chiêu đãi." Quản sự cười tươi như hoa, xoay người đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

Thật sự là rất hiếu khách, lại thật sự dạng miệng.

Ôn Liễu Niên có chút oán niệm, phàm là dược an thần, vì sao phải đặt một cái tên làm người ta hiểu lầm như thế?

Đương nhiên, trong đó là có một câu chuyện sâu xa. Thời điểm đương kim Thánh Thượng Sở Uyên đăng cơ chỉ có mười chín tuổi, ở Đông Bắc tuyết nguyên có tiền triều lòng muông dạ thú, thủ lĩnh bộ lạc Tây Bắc bút lực mạnh mẽ chực chờ như hổ rình mồi, xuống chút nữa còn có Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt không biết là địch hay là bạn, họa ngoại xâm tầng tầng bấp bênh, lại thêm quốc nội khô hạn hồng lạo luân phiên đến, mỗi ngày vừa khởi triều là một đám lão thần giống như là đang cãi nhau, hạ triều cũng không thể sống yên ổn, cơ hồ cả ngày đều ở Ngự Thư phòng đợi cho đến nửa đêm mới có thể trở về tẩm cung.

Cuối cùng sau khi bình định họa ngoại xâm, ngay sau đó lại là một khắc cũng không ngừng quét sạch triều cương, đem đại quyền triệt để nắm ở trong tay, mới có thanh bình thịnh thế như bây giờ, chỉ là lại mắc một căn bệnh -- Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền bắt đầu loạn thành một đống, ngay cả một lát cũng không thể ngủ yên. Sau khi Diệp tiểu vương gia biết được, liền cố ý giúp Sở Uyên phối bình dược này, nghe nói hiệu quả vô cùng tốt.

"Tên gọi là gì?" Sở Uyên cầm lọ thuốc hỏi.

"Không có tên." Diệp Cẩn thu thập đồ vật, "Làm riêng cho ngươi."

"Đặt một cái tên đi." Sở Uyên ngồi ở bên cạnh hắn.

Diệp Cẩn bĩu môi, có lệ nói: "Tiêu túy."

...

Thế là ngày hôm sau, Hoàng Thượng tự tay viết tên thuốc liền được làm thành bảng hiệu, chói lọi treo ở trên cửa lớn hiệu thuốc bắc đệ nhất kinh thành -- Thuốc hay như thế, cũng nên để cho dân chúng dùng, kiên quyết không có đạo lý giữ riêng cho mình.

Sau khi Diệp Cẩn nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, tên thuốc cũng không thể sửa đổi, đành phải xắn tay áo đập Sở Uyên một trận, sau đó liền nổi giận đùng đùng cưỡi lừa nhỏ trở về Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam.

Mà chính là cái tên tùy tiện đặt ra này, quả thật đem Ôn đại nhân cấp vào trong hố.

Ngửi một chút dược an thần, cũng có thể ngửi ra tác dụng xuân dược a...Ôn Liễu Niên lỗ tai đỏ bừng, phía sau lưng bỏ bừng, toàn thân đều đỏ bừng, ngồi ở bên cạnh bàn cầm đũa, không nói một tiếng chờ cơm.

Triệu Việt giúp hắn rót ly trà.

Ôn Liễu Niên oán niệm nhìn hắn: "Ngươi đang cười cái gì?"

Triệu Việt tay dừng một chút: "Ta đang cười sao?"

Ôn Liễu Niên nhả ra một chữ "Ừ".

Vẻ mặt thật sự rất khiến người ta thích, Triệu Việt cuối cùng cũng nhịn không được, hung hăng ôm người vào trong lòng.

Ôn Liễu Niên kiên quyết nhắm mắt, đánh chết cũng không muốn mở.

"Ta thích ngươi tối qua." Triệu Việt cắn lỗ tai hắn nói nhỏ.

"Bình thường thì không thích sao?" Ôn Liễu Niên híp mắt lại nhìn hắn.

"Bình thường cũng thích, nhưng tối qua là thích nhất." Triệu Việt bám trụ phía sau lưng hắn, vừa định hôn xuống, bên ngoài liền truyền đến một tiếng 'Ai nha'.

Ôn Liễu Niên nhanh chóng đứng lên.

"Đang êm đẹp, sao cũng có thể từ té từ trên bậc thang xuống." Thượng Vân Trạch thả người trong lòng xuống đất, "May mắn có ta ở phía sau, không thì lại ngã nhào rồi."

Mộc Thanh Sơn giơ ngón tay 'Xuỵt' một tiếng.

Thượng Vân Trạch: ...

Lục Truy rất hiểu: "Đại đương gia cùng đại nhân... Đúng không?"

Mộc Thanh Sơn liều mạng gật đầu.

Thượng Vân Trạch: ...

Lục Truy xoa xoa huyệt Thái Dương, tối qua vừa cơm nước xong liền bắt đầu, đến bây giờ sắp ăn cơm trưa mà còn chưa kết thúc thì cũng thôi đi, cư nhiên còn ở trong sân?!

"Chúng ta đi mau." Mộc Thanh Sơn kéo Thượng Vân Trạch chạy đi.

"Không cần." Thượng Vân Trạch đứng tại chỗ.

"Mọi người sớm a." Ôn Liễu Niên đứng ở cửa, vẻ mặt tràn ngập bình tĩnh chào hỏi.

"Có chuyện tìm đại nhân." Thượng Vân Trạch đem tiểu ngốc tử đang trốn ở sau lưng mình bắt lại.

Mộc Thanh Sơn vẻ mặt vô tội, ta không phải cố ý muốn xông vào !

"Vào đây ngồi đi." Ôn Liễu Niên nghiêng người tránh ra một con đường.

Quả nhiên không hổ là Tri phủ đại nhân, gặp chuyện chính là vô cùng bình tĩnh.

Lục Truy một bên đi vào bên trong, một bên đưa mắt phức tạp nhìn Triệu Việt.

Cứ tiếp tục như vậy, có vẻ không ổn đâu.

Triệu Việt đặt Tế Nguyệt đao lên bàn.

Đợi sau khi nói chuyện xong, nhất định phải tìm cơ hội đánh nhau một trận.

"Thượng bảo chủ có chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Đêm qua khi chúng ta đến Phiêu Hương viện, gặp được một vị khách rất kỳ quái." Thượng Vân Trạch nói.

"... Thanh lâu?" Ôn Liễu Niên kinh nghi, sao lại còn mang sư gia đến nơi này."Không phải thanh lâu, là phường ca múa." Mộc Thanh Sơn đem chuyện đêm qua đại khái nói một lần, lại từ trong tay áo lấy ra một chồng khúc phổ kia, "Cảm thấy có chút quái dị, liền đến nói cho đại nhân một câu."

"Thật sự là rất kỳ quái." Ôn Liễu Niên tiếp nhận khúc phổ, nhìn từng tờ từng tờ, thuận miệng hỏi: "Còn có manh mối về vị khách kia không?"

"Đã để người đi thăm dò, tạm thời còn chưa có tin tức." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá nhìn khúc phổ xướng này, hẳn là mang từ Giang Nam đến đây, ta đoán là vì tưởng nhớ chuyện xưa, hoặc là vì tìm người, không tiện công khai, liền nghĩ một biện pháp như vậy."

"Nhìn giai điệu tựa hồ có chút quen thuộc." Ôn Liễu Niên nói, "Ở đây có đàn cổ không?"

"Đại nhân còn hiểu âm luật?" Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn.

Ôn Liễu Niên nói: "Biết chút chút."

Trong phường gấm vóc vừa vặn có tú nương chuyên đánh đàn, Thượng Vân Trạch rất nhanh kêu người mượn đàn cổ lại đây.

Ôn Liễu Niên thử gãy một điệu nhạc, dư vị thanh nhã, giống như mặt hồ phẳng lặng giữa núi.

Lục Truy nhìn Triệu Việt chậc chậc: "Cũng không biết kiếp trước rốt cuộc ngươi tích bao nhiêu đức." Cầm, kỳ, thi, họa, kinh, sử, tử, tập cái gì cũng tinh thông, rốt cuộc là người toàn diện như thế nào, mới có sinh ra được một người tài giỏi như thế.

Triệu Việt ôm đao tựa trên cây, không chớp mắt theo dõi Ôn Liễu Niên, cũng lười so đo với Lục Truy.

Tiếng đàn róc rách trút xuống phát ra âm thanh, giống như gió xuân tháng ba kéo dài đến nơi xa xăm, dưới ánh sao tựa hồ có thể nhìn thấy Tô Đê Xuân Hiểu Tây Hồ Tàn Nguyệt, cửu khúc hành lang gấp khúc lưu chuyển dưới gợn sóng, hương trà trong bôi bạch ngọc chìm nổi, sương mù trắng lượn lờ bốc lên, choáng ra một mảnh mưa bụi Giang Nam.

Kết thúc một khúc, ngoài tường vây có người đội mũ trùm, xoay người bước nhanh ra khỏi ngõ hẻm.

"Đại nhân khiêm tốn." Thượng Vân Trạch vỗ tay cười nói, "Ví như nói chỉ am hiểu chút chút, chỉ sợ trên đời cũng không có người dám nói tinh thông."

Triệu Việt rất muốn hỏi, rốt cuộc hắn có bao nhiêu chuyện mà chính mình không biết.

Lục Truy ở bên cạnh đá hắn một cái.

Ánh mắt cũng không biết thu liễm chút, so với Trương mặt rỗ ở bên trong thành Thương Mang mỗi ngày nằm mơ cưới vợ không khác gì nhau.

Ôn Liễu Niên nhíu mày, như là không nghe được người còn lại nói chuyện, một lúc lâu sau sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lập tức đứng lên.

"Làm sao vậy?" Người còn lại bị hoảng sợ.

"Hình như ta biết khúc nhạc này xuất xứ từ đâu." Ôn Liễu Niên nhìn hướng Triệu Việt.

"Ở đâu?" Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên do dự một chút, nói: "Như là khúc phổ của Bạch Hà năm đó."

Nghe hắn nói xong câu đó, tất cả mọi người sửng sốt, đang êm đẹp, cư nhiên lại có liên quan đến vụ án hai mười năm trước chưa giải quyết?Lúc trước nghe vài hương dã kia đồn, đã từng nhắc tới một đoạn, sau khi Bạch Hà từ Giang Nam chuyển đến Vương Thành, tuy là ngày ngày cười nói vui vẻ tiếp đón khách, vào ban đêm nhưng cũng khó tránh khỏi tưởng niệm cố hương, thế là ngay lúc ấy lấy vài đoạn xướng quảng truyền từ Giang Nam, lấy đến tự mình biên soạn lại một lần nữa, cùng ca kỹ một đường ở trong Bách Hoa uyển đàn hát, dẫn tới vô số Vương Tôn công tử tranh nhau cổ động, có một đoạn thời gian rất là thịnh hành.

"Xác định chính là khúc phổ này?" Thượng Vân Trạch cầm lên lật vài tờ.

"Không xác định, nhưng tám phần là nó." Ôn Liễu Niên nói, "Ba khúc phổ này đích xác gặp không ít ở Giang Nam, khi còn nhỏ nghĩa phụ mang ta ra ngoài chèo thuyền du hồ, Thải Liên nữ thường xuyên sẽ xướng, kiên quyết sẽ không nhớ lầm."

"Vị khách tối qua kia, sẽ không là Đại Minh vương đi?" Mộc Thanh Sơn mở to hai mắt.

Triệu Việt nháy mắt tâm treo ngược.

"Nhìn niên kỉ không sai biệt lắm, cũng đích xác nói là từ phía Đông đến, bất quá nhưng lại không chú ý." Thượng Vân Trạch nói, "Bây giờ người còn đang ở Vương Thành, rất dễ dàng tìm được."

"Đi tìm thử xem?" Lục Truy thử nhìn về phía Triệu Việt.

Triệu Việt khẽ nhíu mày.

"Cũng không cần gấp gáp làm quyết định, có thể suy nghĩ một chút nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá phải chú ý an toàn."

Triệu Việt gật đầu: "Ừm."

Từ khi biết được thân thế của chính mình có khả năng có chân tướng khác, kỳ thật liền mơ mơ hồ hồ nghĩ tới, có lẽ Đại Minh Vương năm đó còn đang ở trên thế gian này, có lẽ sẽ có một ngày gặp được, nhưng không dự đoán được sẽ bất ngờ không kịp phòng bị như thế.

Ôn Liễu Niên trong lòng lại có suy nghĩ khác, nhìn khúc phổ hẳn là người cũ năm đó, nhưng gióng trống khua chiêng như thế, tựa hồ không quá giống tác phong ẩn nấp Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn trong lời đồn -- Rốt cuộc là vì sao?

Bất quá còn chưa chờ hắn nghĩ rõ ràng, quản gia liền đến thông truyền, nói là người quan phủ đến đây, muốn gặp Ôn đại nhân.

"Hiện tại có người quan phủ tới?" Ôn Liễu Niên sửng sốt, còn tưởng rằng sẽ qua hơn mười ngày.

"Ôn đại nhân." Hướng Liệt đang ở tiền thính uống trà, sau khi nhìn thấy hắn cười đứng lên, "Đã lâu không gặp."

"Hướng thống lĩnh." Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn, "Sao ngươi lại đến đây."

"Tất nhiên là phụng mệnh Hoàng Thượng." Hướng Liệt nói, "Tuyên đại nhân lập tức tiến cung."

Bình thường quan viên cho dù bị điều nhiệm hồi kinh, chỉ sợ cũng không giống như lần này, nhảy qua lưu trình Hộ bộ, từ hộ vệ bên cạnh Sở Uyên tự mình đến nhà mời. Lục Truy ở ngoài phòng vỗ vỗ bả vai Triệu Việt, Hoàng Thượng muốn cướp người với ngươi.

Hoàng mệnh tất nhiên không thể chậm trễ, Ôn Liễu Niên thay một bộ y phục khác, cùng Hướng Liệt một đường vội vã ra cửa, kiệu từ sớm đã dừng ở trên đường, ánh vàng chói lọi, vừa thấy liền biết là từ trong cung ra, dân chúng ven đường sau khi nhìn thấy khó tránh khỏi bàn tán, từ sớm đã nghe nói Hoàng Thượng điều nhiệm trọng thần trở về, hiện tại xem ra quả thực chính xác -- Cỗ kiệu này thế nhưng chỉ có lúc chúc thọ Thái phó năm đó, mới có vinh hạnh ngồi qua một lần."Nhìn thấy trận này, sợ là ngươi phải ở lại Vương Thành rồi." Lục Truy nhìn về phía Triệu Việt, "Ta sẽ chăm nom Triêu Mộ nhai thật tốt, đại đương gia cứ an tâm ở đây ở rể đi."

Triệu Việt một chưởng đánh hắn, xoay người bước nhanh trở về.

"Không đi theo à, nhìn ánh mắt ngươi rõ ràng đang luyến tiếc." Lục Truy sợ cho thiên hạ không loạn.

Triệu Việt thả người nhảy lên đầu tường, bỏ hắn lại phía sau.

Ngoại trừ luyến tiếc, còn có không yên lòng, nhưng cũng biết cấm địa hoàng cung, nếu là tự mình đi theo, chỉ sợ mang lại cho hắn thêm càng nhiều phiền toái.

Lục Truy chậc chậc, lấy ngón tay cọ cọ Hồng giáp lang: "Cha ngươi, hắn quả nhiên là hiền lương thục đức."

Hồng giáp lang lắc lắc xúc tu, đói bụng, muốn ăn trùng.

Kiệu vàng một đường vào cửa cung, bởi đi nhanh cho nên có chút xóc nảy, giữa Ôn Liễu Niên lại ăn hơi nhiều, vì thế cho nên trong dạ dày có chút khó chịu, sắc mặt cũng trắng bệch.

"Đến." Hướng Liệt tự mình xốc màn xe lên, "Đại nhân mời xuống kiệu."

Ôn Liễu Niên cơ hồ là muốn lăn ra ngoài.

"Đại nhân cẩn thận !" Hướng Liệt bị hoảng sợ, vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn.

"Đa tạ Hướng thống lĩnh." Ôn Liễu Niên hai chân không có lực.

"Đại nhân làm sao thế?" Hướng Liệt giúp hắn thuận khí.

"Không sao, ta đứng một chút là ổn rồi." Ôn Liễu Niên đỡ thắt lưng thở hổn hển.

Hướng Liệt: ...

Vì sao nhìn qua giống như là trong bụng có.

"Lần tới ta sẽ kêu người khiên kiệu đi chậm một chút." Hướng Liệt có chút băn khoăn, chỉ sốt ruột đuổi thời gian, lại quên đối phương là thư sinh yếu ớt.

"Được rồi." Ôn Liễu Niên chỉnh lại y phục, lại thở phào một cái, "Ta không sao."

"Đại nhân thật sự không cần nghỉ ngơi thêm một lát sao?" Hướng Liệt nói, "Có thể uống ly trà trước."

"Vẫn là đến gặp Hoàng Thượng đi." Ôn Liễu Niên nói.

"Cũng được." Hướng Liệt gật đầu, dẫn hắn một đường đến Ngự Thư phòng.

"Ôn đại nhân tới a." Tứ Hỉ công công đang đứng ở bên ngoài, sau khi thấy hai người thì cười nói, "Mời vào a, Hoàng Thượng đang đợi."

"Đa tạ công công." Ôn Liễu Niên sửa sang lại ống tay áo, đẩy cửa bước vào Ngự Thư phòng.

Sở Uyên trên người mặc một bộ long bào vàng óng, đang đứng ở trong phòng chờ hắn.

"Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên khom người hành lễ, lại bị giữ chặt một phen: "Ái khanh không cần đa lễ, ngồi đi."

"Đa tạ Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên bước chân vẫn như trước rất suy yếu, cũng thật sự không đứng được lâu.

"Thân thể không thoải mái?" Sở Uyên khẽ nhíu mày, "Sao sắc mặt lại khó coi như thế."

"Không có việc gì." Ôn Liễu Niên khoát tay, vẻ mặt đau khổ nói, "Chỉ là kiệu đi quá nhanh, cho nên có chút choáng, nghỉ một lúc là ổn thôi."Sở Uyên bật cười, để cho Tứ Hỉ giúp hắn đem một đĩa ô mai đến đây: "Xem ra lúc ở thành Vân Lam, Tần cung chủ cũng không dạy cho ngươi công phu quyền cước gì."

Ôn Liễu Niên buông chén trà trong tay: "Lúc thi đình Thái Phó cũng nói, hạ quan là mọt sách." Phàm là mọt sách, vậy xương cốt thân thể tất nhiên không có bao nhiêu rắn chắc, choáng một chút cũng là chuyện bình thường.

"Ngươi không phải là mọt sách, mà là đệ nhất tài tử Đại Sở ta." Sau khi Sở Uyên ngồi trở lại án, "Đầu tiên là thành Vân Lam rồi tới thành Thương Mang, ở đó đợi cũng đủ lâu rồi, lần này trở về, trẫm cũng không tính toán thả ngươi đi."

Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, lúc trước rõ ràng nói là mười năm, còn tưởng là sẽ được trở về thành Thương Mang.

"Xem thử chuyện này, phải xử lý thế nào." Sở Uyên đưa cho hắn một quyển tấu chương.

Ôn Liễu Niên nhận đến trong tay quét hai mắt, nói là Đường châu năm nay bởi vì mùa xuân gặp hạn hán, cho nên chết không ít hoa màu, dẫn đến dân chúng ăn không đủ no, khẩn cầu triều đình phân phối lương thực cứu trợ cấp, ngôn từ khẩn thiết lưu loát, viết có thể có ba bốn trang.

"Đường châu năm nay đích xác ít mưa." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng cũng không đến mức dân chúng lầm than như thế."

"Cách Giang Nam cũng không xa lắm." Sở Uyên nói, "Năm rồi đều là thu hoạch được mùa lớn, năm nay mới hạn một hồi, sổ con khóc than liền đã đưa lên, chiếu chương trình này, chỉ sợ dân chúng ở Tây Bắc đã sớm chết đói ba bốn lần."

Ôn Liễu Niên trầm mặc không nói.

"Ngươi thấy gì cứ việc nói thẳng." Sở Uyên nói, "Không cần cố kỵ gì hết, trẫm chỉ là muốn nghe một chút."

"Vâng." Ôn Liễu Niên nói, "Đường châu tuy không phải nơi chủ yếu sản sinh gạo, nhưng cũng được xưng với cá gạo phì nhiêu, cho dù là năm nay trời hạn hán, trong nhà dân chúng không có lương thực, nhưng địa phương có không ít chỗ buôn bán gạo, những người làm ăn buôn bán tất nhiên không muốn để hàng tồn." Quan địa phương không có khả năng không rõ điểm này, sở dĩ đưa sổ con tới khóc than, cũng là muốn đoán xem khi nào thì triều đình mới điều lương thực đến, trước đó liền nhanh chóng nâng giá gạo lên mà thôi, nghiệp quan cấu kết trung gian kiếm lời nhét túi riêng, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, cho dù là triều đình có lòng muốn tra, chờ một tầng một tầng truyền xuống, đối phương cũng có biện pháp ứng đối.

Cái gọi là trời cao hoàng đế xa, đại để chính là ý tứ này.

"Cho nên thì sao?" Sở Uyên cười cười, "Phải làm thế nào?"

"Hắn muốn gạo, cấp gạo cho hắn là được." Ôn Liễu Niên nói, "Tích trữ hàng đơn giản là vì muốn vơ vét của cải, nếu triều đình thật sự vận chuyển qua rất nhiều lương thực, chỉ sợ bọn họ tăng hàng giá cao cũng không có ai muốn mua."

"Nói thì thoải mái, nhất thời nửa khắc, trẫm phải đi đâu phân phối lương thực?" Sở Uyên nhướn mày.

"Nói muốn điều lương, cùng thật sự điều lương là hai việc khác nhau." Ôn Liễu Niên nói, "Sau khi nhận được thánh chỉ, chỉ sợ không đợi Hoàng Thượng trù lương, quan viên Đường châu sẽ cùng phú hộ địa phương cùng nhau mở thương phóng lương." Chung quy gạo không thể so với vàng bạc, để lâu sẽ có côn trùng sinh trưởng, thế nhưng cái gì cũng không có, để lâu những thứ này ở trong kho hàng, chi bằng sớm bán đi.

Sở Uyên cười to: "Quả thật là Thám Hoa trẫm khâm điểm năm đó."

Ôn Liễu Niên ở trong lòng thầm nghĩ, bảng nhãn đệ tứ khâm điểm năm rồi bởi vì tham hủ nên bị cách chức lưu đày, như thế nào không thấy nói.

"Ái khanh muốn đảm nhiệm chức vụ ở đâu?" Sở Uyên đột nhiên hỏi.

Ôn Liễu Niên giật mình, còn có thể tự mình chọn a.

"Trước theo Thái Phó, thế nào?" Sở Uyên nói, "Vị trí Thừa tướng, trước ta giúp ái khanh giữ hai năm."

Ôn Liễu Niên choáng đầu hoa mắt.

Đây đây đây có thể quá tùy tiện rồi không.

"Ái khanh nếu là không lên tiếng, ta coi như ngươi đáp ứng." Sở Uyên cong khóe miệng nhìn hắn.

Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên: "Hạ quan -- "

"Đừng quỳ." Sở Uyên tiến lên kéo hắn đi ra ngoài, "Ăn cơm trước, sau đó ta còn có không ít chuyện muốn thương nghị cùng ái khanh."

Ôn Liễu Niên sốt ruột nói: "Hạ quan -- "

"Có tôm nướng cùng vịt áp chảo ái khanh thích nhất " Sở Uyên lại lần nữa cắt ngang lời hắn.

Ôn Liễu Niên: ...

Thế nhưng thế nhưng, chuyện này cứ quyết định như vậy sao? Còn chưa về nhà thương lượng với nam nhân của ta.

Sở Uyên ngày thường cực kỳ tiết kiệm, lúc này vì chiêu đãi Ôn Liễu Niên, cũng hiếm khi phá lệ một lần, hải sâm cá muối yến xào bong bóng cá, chiên xào phanh tạc bày đầy một bàn, bên trong còn có một con vịt nướng vàng óng ánh xốp giòn sáng bóng -- Năm đó nhìn thấy người kia làm một nửa bài thi, chỉ có thể hình dung hai chữ 'Kinh diễm', thế là đặc biệt tuyên người tiến cung, hỏi lý do, lúc ấy Ôn Liễu Niên chỉ có mười sáu tuổi đang gãi gãi mặt, vô tội nói: "Bởi vì ăn nhiều vịt nướng." Sốt ruột đi nhà xí.

Lúc ấy bá quan văn võ trên triều cười vang, sau đó là tràng chiến miệng lưỡi sắc bén lấy một địch mười, Ôn Liễu Niên vẻ mặt bình tĩnh, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh, vừa sáng tạo lại vừa nhanh nhẹn, nói có sách, mách có chứng đem miệng bách quan đều chặn lại, cuối cùng cười tủm tỉm nói một câu 'đa tạ', cả người đều là vầng sáng nho nhã.

Sở Uyên tự mình giúp hắn chia thức ăn, Ôn Liễu Niên thụ sủng nhược kinh, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Nhìn tư thế này, quả thật là đi không được rồi.

Còn nghĩ muốn đến khe suối núi Thương Mang ăn cá.

"Ái khanh năm nay cũng hai mươi ba rồi." Sở Uyên nói, "Nhưng có nhìn trúng cô nương nào không?"

Ôn Liễu Niên tay run lên, nửa miếng măng cũng rớt ở trên bàn.

Chuyện này cũng muốn quản sao?!