Hạo Phong bị đè vào tường, tay cậu nắm dọc theo vạt áo của anh để tránh mình trượt xuống, chân run run rẩy rẩy không còn sức lực. Chỉ có thể bấu víu lấy anh.
Tu Kiệt ra sức đè tay lên gáy cậu ấn sâu xuống, nụ hôn chẳng khác gì muốn đem cả người cậu nuốt vào.
“Ưm…” Cậu khó thở rên nhẹ một tiếng mới may mắn được anh buông tha cho.
Tu Kiệt cũng hơi thở dốc, mặt anh đỏ, đây là lần đầu tiên cậu thấy mặt anh đỏ như vậy.
Thấy cậu đang chú ý đến gương mặt mình mãi. Anh không biết bây giờ mình đã ra thành bởi dạng gì, chỉ là cảm thấy cả người đang rất hưng phấn, muốn ôm lấy cậu, yêu lấy cậu, xoa xoa, hôn, nắn, bóp cậu cho thỏa thích.
“Em đừng nhìn…” Anh nghiêng đầu cố dùng bóng tối che lấy gương mặt mình. Giọng thật sự rất khàn, khàn tới mức rều rào giống như ông già.
Hạo Phong cười lên. Đặt tay lên cổ anh xoa xoa nhẹ nhàng, bàn tay mơn trớn trên yết hầu của anh.
“Dễ thương lắm” Cậu nói.
“Dễ thương gì chứ?”
“Thật mà”
Tu Kiệt không muốn nghe thêm cậu nói thêm bất cứ cái gì nữa. Anh nắm lấy lổ tai thỏ đã lộ ra của cậu, bóp qua bóp lại.
“Có ghét bị nắm không?”
“Hả?”
“Anh nghe nói không nên chạm vào tai thỏ”
Hạo Phong lắc đầu.
“Đó là thỏ bình thường, em bất thường, sẽ không sao đâu, còn rất thoải mái”
Tu Kiệt khẽ cười.
“Thoải mái thế nào? Thế này có thoải mái không?”
Anh miết lên vành tai cậu, khẽ day day.
Hạo Phong bị chạm như thế, cả người run lên. Cậu rụt tai mình lại, thu người ra sau.
Tu Kiệt bất ngờ.
“Sao vậy? Anh làm em đau rồi?”
Hạo Phong lắc đầu, cậu…cậu cương.
Anh nhìn thấy, khẽ cười.
“Đang ở trường đấy”
“Tại ai chứ!!!”
…
11:30
Tu Kiệt bây giờ mới về đến nhà.
Lăng Minh tối nay không có nhà, đèn đuối tối thui cả.
Tu Kiệt không vội bật đèn, anh ngồi lên bệ cửa sổ, mượn ánh trăng mà mở bức thư trên tay ra.
Nhìn vào lời chào, anh không nhịn được bật cười lên.
//Xin chào bạn học Lăng Tu Kiệt, mình là Hạo Phong, bạn cùng lớp với bạn//
Nét chữ của cậu rất tròn, chắc là đã cố gắng o thật là đẹp nên từng nét từng nét đều đều nhau cả, tròn giống như quả bóng nhỏ.
Dựa vào cửa sổ, ánh mắt say mê nhìn ngắm từng chữ của cậu, anh thật sự không thể tưởng tượng được nếu như cậu trực tiếp nói với anh mấy lời này thì thế nào nhỉ?
Đỏ mặt, ngại ngùng?
Quá đáng yêu để anh có thể tự mình tưởng tượng.
Đọc tiếp nội dung, Tu Kiệt thật sự chẳng giống người được nhận thư tình, ngược lại, càng giống với đang đọc thư gửi từ người vợ nhỏ hơn.
//Lăng Tu Kiệt, hôm nay tớ muốn viết thư tình gửi cho cậu, muốn nói rằng tớ thích cậu…//
//Lúc trước thấy cậu đứng dưới sân trường nắng như vậy mà vẫn cố, thật sự rất đẹp trai, mồ hôi chảy cũng đẹp nữa…//
//Không biết cậu còn nhớ không, lúc cậu vừa bước lên bục giảng nhận chức lớp trưởng đầu năm lớp 10, thật sự rất tuyệt, cậu giống một cậu nhóc nhỏ mà tớ từng gặp, thật sự rất đáng yêu…//
//Sau này cậu đến gần tớ, dùng mấy thủ đoạn nhỏ đáng yêu trêu tớ, thật sự rất dễ thương…//
//Tớ thích giọng cậu, thích cậu cậu nhìn tớ, đôi mắt cậu rất đẹp, lông mi cũng dài…//
//Tớ thích mỗi khi cậu nắm tay tớ, tay cậu rất to, thích cậu gọi tớ là Phong Hạo Hạo, thích tới lui trên đường vắng với cậu, thích cách cậu rũ mắt chỉ bài cho tớ, thích cậu đứng giữa đám đông nhưng đôi mắt không rời khỏi tớ…//
//Thích nụ cười, thích sự dịu dàng, thích cậu mỗi khi trời lạnh lại đòi ôm, thích cậu đỏ mặt nhưng lại giấu giếm, thích cách cậu quay đầu chờ tới mỗi khi bước về lớp…//
//Lăng Tu Kiệt, tớ thích cậu, bạn trai như tớ rất tốt, tớ thích trà sữa nhưng cậu muốn thì tớ có thể nhường, nhà tớ rất giàu, cậu muốn mua gì cũng được, lổ tai thỏ ở đây chờ cậu nắm, lò sưởi nhỏ cho cậu, cậu muốn tớ đi đông tớ tuyệt đối không đi tây…//
//Cảm ơn vì cậu đã đến, cảm ơn vì lần đó đã quyết định dạy nhảy cho tớ…//
//Làm người yêu tớ nhé!//
Tu Kiệt cảm thấy mắt mình hơi nóng, cảm giác như bị cậu làm cho cảm động đến phát khóc.
Cậu không miêu tả gì nhiều, mỗi lời đều ngắn gọn nhưng tuyệt đối không qua loa.
Có cảm giác cậu đã đặc biệt cậu đã sử dụng hết công suất não dể viết ra bức thư này.
Tu Kiệt không nhịn được nữa.
Anh mở điện thoại, gọi cho cậu.
Chuông điện thoại reo lên. Trái tim anh đập mạnh.
Hạo Phong bắt máy.
Cậu nhìn màn hình video call tối thui, đột nhiên có cảm giác lo lắng.
“Sao vậy? Chuyện gì thế? Sao lại không bật đèn hẳn hoi thế kia”
Tu Kiệt: “Phong Hạo Hạo, anh đây chấp nhận làm người yêu em, sau này…sau này mãi mãi thích em…Thư tình của em, anh chấp nhận…”
Hạo Phong đột ngột được tỏ tình cắt mặt nóng lên, đến khi nghe thấy hai chữ thư tình mới bàng hoàng.
“Là anh lấy của em á?”
Tu Kiệt không lên tiếng.
Hạo Phong ngại ngùng.
“Đã đọc hết rồi sao?” Cậu co quắp đầu ngón chân hỏi.
“Đọc hết rồi” Anh đáp
Tu Kiệt cười lên.
“Anh rất thích, sẽ cất nó thật kĩ càng, anh yêu em”