Rất nhanh liền tới hội xuân.
Sân trường được các em học sinh lớp 10 trang trí hoành tráng với những bông hoa. Một vài quầy bán hàng của anh chị lớp 12 thu hút không ít khách. Trông rất náo nhiệt.
“Lại đây nào! Xiên bẩn không bẩn không lấy tiền!” Hoa Chi thoả sức chào hàng. Bởi vì cô biết sớm thôi ngày mình được đứng nói chuyện ngoài sân trường không còn nhiều. Dù sao cũng sắp thi đại học rồi.
Tuấn Thanh đứng bên cạnh nhìn, mỉm cười nhẹ.
…
Hạo Phong đang chuẩn bị dưới khán đài. Lớp cậu vẫn còn qua rất nhiều lớp khác mới đến lượt nhưng mà trang phục được cả lớp chọn là áo dài cách Tân được thêm rất nhiều tua rua, trông đẹp nhưng rất rườm rà, vậy nên cần phải chuẩn bị sớm.
Tu Kiệt mặc một bộ áo dài màu đen, tua rua xung quanh thì màu trắng. Cậu thì ngược lại, áo dài màu trắng còn tua rua thì màu đen. Đứng cạnh nhựa quả thực là đẹp đến bức chết người ta.
“Hạo Phong! Cậu quay đầu qua đây coi! Tu Kiệt nữa! Ông cười cái coi!!!” Nguyễn Nguyễn cầm máy ảnh mà bất mãn không muốn nói với hai người này.
Các bạn khác cũng nhao nhao nhào vô chụp hình chung, quả thực là một cảnh tượng náo nhiệt.
Hạo Phong vui vẻ chạy qua chỗ Thanh Dương.
“Mày nhìn tao xem đẹp không hả?”
Thanh Dương bất mãn gật đầu, lại nhìn trang phục của mình, là một bộ đồ bà ba đen bình thường đến không có gì bình thường hơn.
Biết vậy thì mình đi hát được rồi! Gia nhập vào đội múa nhìn quê chết được.
Tân Nhiên bên cạnh vuốt nhẹ lên eo cậu ta.
Thanh Dương: “Muốn chết hả?”
Tân Nhiên: “Chết dưới tay cậu, tôi tình nguyện”
Thanh Dương: “aggg!! Mẹ nó!!”
Người ta tình tứ mình không tiện làm phiền. Hạo Phong liền lẻn về chỗ của Tu Kiệt.
“Nào, nhìn” Tu Kiệt giơ điện thoại lên với cậu.
Hạo Phong lập tức ôm lấy eo anh.
Trong màn hình, lổ tai chàng trai mặc áo đen hơi đỏ lên, nụ cười trên môi thì phá lệ vui vẻ. Còn chàng trai mặc áo trắng thì thân thiết ôm eo người bên cạnh, nụ cười tràn đầy nhựa sống.
Chụp xong thì cậu lập tức chạy đi giao du với lớp khác. Dù sao thì cậu cũng là bộ trưởng bộ ngoại giao khá nổi tiếng trong trường.
Tu Kiệt nhìn cậu đi chỉ biết bật cười. Anh nghĩ một chút rồi gõ gõ lên vai Nguyễn Nguyễn.
“Có chuyện muốn nhờ bà” Anh nói.
“Chuyện gì?” Thái độ của anh quá nghiêm túc lang cô cũng hơi căng thẳng theo.
Tu Kiệt hạ thấp giọng xuống nói một chút. Nguyễn Nguyễn cũng kề sát tai lại gần lắng nghe.
Sau khi cô nghe xong thì hưng phấn đến trợn mắt kích động.
“Ông cứ yên tâm! Việc đã nhờ tui thì chưa bao giờ con Nguyễn Nguyễn này không làm được!”
Tu Kiệt nhìn cô như vậy thì gật đầu. Còn mình thì chuẩn bị đi tìm con thỏ năng động kia.
Lúc anh đi qua chỗ đựng hành lí thì thấy trong cặp cậu có một góc giấy xanh lồi ra.
Hơi tò mò, Tu Kiệt bước tới, lấy nó ra.
Một phong thư màu xanh thơm nhàn nhạt mùi bạc hà đối diện với anh.
//Gửi bạn học Lăng Tu Kiệt// Bên người thư vọng vẹn vài chữ.
Tu Kiệt không nhịn được mà mỉm cười.
Thật là đáng yêu.
Đáng yêu quá.
Thật sự không ngăn được bàn tay mình. Tu Kiệt mở nó ra.
Anh thề, anh chỉ đọc một chút thôi rồi đóng lại ngay! Thề!
…
Hạo Phong đứng dưới cánh gà, hứng khởi cầm đàn guitar.
Bài hát được chọn để bát hôm nay là bài nụ cười 18 20 được hát nhẹ nhàng.
Mấy ngày tập cậu thực sự đã được chiêm ngưỡng cái gì là đa tài.
Tu Kiệt không những hát hay mà lúc nào cậu đánh sai nhịp cũng đều nhào vô cầm tay cậu chỉ cậu đáng từng đoạn một. Thật sự là quá chừng giỏi luôn.
Bạn trai mình thật giỏi.
Chỉ là cmn bạn trai đi đâu mà chậm thế không biết. Đã chuẩn bị sẵn sàng hết mà vẫn chưa thấy anh.
Đang chuẩn bị mở miệng hỏi thì anh bước tới, gương mặt hơi cúi, đôi mắt nhìn cậu tràn ngập niềm hạnh phúc.
Hạo Phong: “???”
Tu Kiệt đến gần cậu, khẽ ôm cậu.
“Ông sao vậy?” Hạo Phong khó hiểu.
“Không sao cả, chỉ là bạn trai đẹp quá, tự nhiên muốn ôm thôi” Anh đáp lời.
Hạo Phong cười lên.
Tu Kiệt không chịu nổi mà chặn môi cậu lại bằng một nụ hôn, nghe nhàng như cánh hoa đào.
Hạo Phong cảm thấy nụ hôn này hết sức quen thuộc, một khắc ấy, khiến cậu ngây ngẩn.
Lần này đổi lại là anh cười.
“Ngày tiệc giáng sinh hôm đó là tôi hôn cậu, Thỏ con”
Hạo Phong ngây ngốc người.
Chưa đợi cậu trả lời gì cả, anh tiếp tục nói.
“Hôm nay có điều bất ngờ muốn tặng cậu, đừng hoảng nhé”
Hạo Phong vẫn không trả lời, tim cậu bây giờ đập như sấm, cắt người run rẩy vì Hưng phấn. Đột nhiên cậu không muốn đi lên hát hò gì nữa, chỉ muốn tìm chỗ nào kín đáo đè anh xuống hôn môi thật là nồng nhiệt.
Tu Kiệt…Tu Kiệt…tôi thích cậu quá.
“Tiếp theo là tiết mục hát của lớp 11a5! Đại diện chính là hai bạn học sinh Lăng Tu Kiệt và Hạo Phong!!! Xin mời hai bạn!!”
Tu Kiệt cười, cốc nhẹ vào trán cậu một cái.
“Đi thôi bạn học nhỏ, đứng cùng một sân khấu với tôi nhé”