“Đi đâu vậy?” Tu Kiệt vừa bị giáo viên đoàn túm lại, bây giờ mới vào lớp. Thấy không khí căng thẳng chỗ bàn của mình thì tiến tới hỏi cậu.
Khương Duy Tiêu chào Tu Kiệt một cái rồi tiếp tục dỏng tai lên nghe.
“Là chuyện Thanh Dương” Cậu nhíu mày nhìn anh.
Tu Kiệt nhìn Tân Nhiên, cũng hiểu được đôi chút.
Hôm qua tới bây giờ anh và cậu vẫn nghĩ rằng Tân Nhiên với Thanh Dương là người yêu của nhau, bây giờ cậu lại nhìn thấy Tân Nhiên hoảng loạn như vậy mới ngờ ngợ có thể là không phải.
Chắc là…cưỡng gian?
“Cậu xin nghĩ giúp tui, tui chạy qua tiệm net tìm nó” Cậu nói với anh.
Tu Kiệt hơi lo.
“Cần đi chung không?”
Hạo Phong lắc đầu.
Anh cũng hiểu. Dù sao này cũng là chuyện của nhóm bạn thân, anh vẫn chưa được tính là thân lắm, nhúng tay vào chỉ có thêm phiền.
“Tao đi với mày” Tân Nhiên lập tức đứng lên đi theo.
Khương Duy Tiêu: “Ủa đi đâu vậy ạ? Đi đâu vậy bây?”
…
Thanh Dương tối qua sau khi đưa được Tân Nhiên về nhà thì lại chẳng muốn trở về nhà cho lắm.
Cậu chàng lang thang lang thang, cuối cùng vì quá buồn ngủ mà ghé vào tiệm net xin chỗ.
Đến khi sáng thức dậy mà cả người vẫn còn ong ong. Nhớ lại tất cả chuyện của ngày hôm qua thì mặt biến sắc.
Bây giờ cảm xúc hổn loạn quá nên không dám bắt máy Tân Nhiên.
Cậu chàng nhắm mắt một lát.
“Mày làm tao sợ hết hồn, mẹ nó sao rồi? Còn sống chứ?” Hạo Phong chạy bạt mạng tới. Bây giờ vẫn còn thở như trâu. Ghé vào ghế Thanh Dương mà dựa.
Thanh Dương nghe thấy tiếng của Hạo Phong liền bật dậy, ôm lấy cậu.
Cậu ngơ ngác cả người.
“Tởm quá…” Cậu hơi kì thị, nhưng lại thấy ánh mắt ngấn lệ của bạn, lại miễn cưỡng ôm lấy cổ nó vỗ vỗ
“Thôi thôi, không sao không sao”
Ướt chừng khoảng 10 phút sau. Khi mà Thanh Dương kể hết chuyện của mình cho cậu nghe, Hạo Phong cố làm ra vết mặt ngạc nhiên lắm nhưng cậu lại không thể, bởi vì chuyện này cậu đã biết rồi.
“Mẹ nó Tân Nhiên…Nó, nó, chết tiệt!” Thanh Dương vò đầu. Đầu tóc hôm qua giờ không chải rối đanh lên.
Hạo Phong cũng không biết phải làm thế nào.
Tiến thoái lưỡng nan.
“Mày không thích Tân Nhiên hả?” Không hiểu trời đất gì mà cậu thốt ra câu hỏi này.
Thanh Dương trợn mắt nhìn cậu.
“Mày nói gì vậy! Hai thằng con trai mà thích nhau làm sao có thể?!!”
“Sao không thể? Mày…hazzz” Cậu cũng không biết nên nói thế nào cho phải nữa.
“Về nhà trước đi đã” Cậu khuyên.
Thanh Dương gật đầu, đứng dậy.
Tân Nhiên đứng ngoài cửa nghe hết tất cả, cậu ta mím chặt môi, khó chịu trong lòng giống như là cơn sóng liên tục đánh vào trái tim, đau đến khó thở. Cả người lạnh lẽo như ngâm vào hầm băng.
Cậu ta và Thanh Dương biết nhau từ nhỏ, hai gia đình rất gần nhau nên quen biết rất dễ dàng.
Thanh Giang lúc nhỏ là một đứa trẻ nghịch ngợm, Tân Nhiên thì có phần yên tĩnh hơn.
Nhưng đời xô sóng đẩy. Rất nhanh Tân Nhiên bị đồng hoá theo nhóm “Những chàng trai thiếu đứng đắn”.
Tân Nhiên thích Thanh Dương, phải bắt đầu nói từ mùa hè năm lớp 8.
Lúc đó trời nóng đổ lửa, cả 3 đưa rủ nhau đi hồ bơi chơi. Đột nhiên thì Hạo Phong không đi được, vé thì lại đã đặt sẵn, hai người chỉ còn cách tiếp tục đi.
Dù sao thì chơi hai đứa vẫn vui.
Tân Nhiên lúc đó 14 tuổi, vừa bước vào giai đoạn bắt đầu rung động, nói cho chuẩn chính là biết yêu.
Người ở hồ bơi đông khủng khiếp. Nhưng mà nhà lại chẳng có gì ngoài tiền. Tân Nhiên liền thuê luôn một cái hồ bơi ở sân sau để chơi.
Nước bắn tung toé. Qua hạt nước lấp lánh, cơ thể non nớt của Thanh Dương được che bởi cộc một chiếc quần bơi.
Thật sự lúc đó Tân Nhiên bị tiếng tim mình đập đến đau hết cả đầu óc.
Từ ngày đó, cậu ta bắt đầu biết thích là thế nào, biết yêu ra sao. Thậm chí còn ngụy trang rất giỏi việc mình và Thanh Dương chỉ là bạn. Mỗi lần nghe Thanh Dương thốt ra bạn chí cốt gì gì đó mà tim cậu ta lại đau.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh, Tân Nhiên cố gắng lau mặt, giống như rửa trôi hết sự đau khổ trên mặt mình.
…
“Sao rồi?” Tu Kiệt nhìn cậu, anh hỏi.
“Tui không biết nữa, rối quá, chắc phải để hai người họ tự mà hàn gắn thôi” Cậu đáp.
Hai người đang ghé vào siêu thị gần trường mua ít đồ.
“Ăn khoai tây không?” Anh hỏi cậu.
“Không ăn đâu” Cậu đáp.
“Thế phô mai thì sao?”
“Không có hứng ăn, cậu đừng hỏi nữa”
“Vậy ăn…”
“Cậu đừng nói nữa!!!”
Cậu tức giận quay đầu lại quát vào mặt anh.
Tu Kiệt thuận thế cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.
Hạo Phong nhớ người.
Cậu nhìn chằm chằm vào anh. Thấy anh cười.
“Xin lỗi cậu” Hạo Phong nói.
“Không sao, đừng nghĩ nữa” Anh dùng đầu mình chạm vào dầu cậu, trấn an.
Hạo Phong cảm thấy được xoa dịu cực kỳ. Cậu nhìn anh, cười tà mị, ngẫm một chút rồi nói.
“Không ăn gì hết, chỉ muốn ăn dưa leo thương hiệu nhà họ Lăng thôi, có được không?”
Tu Kiệt ngạc nhiên nhìn cậu. Cảm thấy máu cả người đều sôi lên