Hạo Phong ngồi ở cuối hàng lớp 11a5 cùng các bạn học cười nghiêng ngả.
Không cần biết có bị hạ hạnh kiểm hay không. Dường như, đây là lần đầu cậu thấy dáng vẻ của anh như vậy.
Vừa kiêu ngạo, lại có chút khiêm tốn. Vừa nghiêm túc, lại có hơi ngả ngóm. Một mặt khác mà cậu không thấy nữa rồi.
Tim không hiểu sao lại bắt đầu đập như sấm. Hạo Phong vịn nó lại. Cả người, cả mặt đều nóng lên khó hiểu. Có cảm giác hào quang của anh chiếu hết lên người cậu, khiến cậu nóng bừng.
Không thể ngăn mình ngước lên nhìn anh. Nhưng khi nhìn được lại ngại ngùng cúi xuống.
“Mày làm cái gì vậy? Ha ha! Mặt đỏ lên rồi này, giống như mày thích lớp trưởng lắm ấy!”
Tân Nhiên hồn nhiên nói. Cậu chàng gặm cái bánh mì rồi tiếp tục nghe Tu Kiệt đọc, vừa nghe vừa cười, còn hùa theo các bạn học vỗ tay.
Thích….
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Cậu đông cứng.
Nếu nói thật, Hạo Phong chưa từng thật sự thích ai hết. Đối với các bạn nữ hay là Thanh Miên đều chỉ đơn thuần là để ý đến mà thôi.
Cậu…có thích anh không?
Đã nghe nhiều người nói. Khi thích tim sẽ đập nhanh, sẽ ngượng ngùng, sẽ cảm giác trong tim chỉ có mình người đó.
Đều là những thứ cậu có.
Hạo Phong mỗi buổi sáng đi học, thấy anh không ở trong ghế thì có cảm giác rất kỳ, giống như thất vọng. không thấy là không chuẩn được. Cảm giác ấy khá tồi tệ, giống như đi học mà quên đánh răng hay quên lấy tiền vậy.
Đôi khi nhìn anh sẽ cảm thấy rất đẹp, tim đập nhanh, thậm chí mất khống chế lấy cái gì đó của anh làm của riêng của mình.
Thậm chí, có nhiều lúc càng khó chịu khi anh giảng bài cho bạn học khác.
Lúc nghĩ đến việc Tu Kiệt có thể rất thích Thanh Miên cậu cũng rất buồn bực. Khó chịu. Cảm giác khó nói khiến cậu bất an.
Khi Tu Kiệt nói không có. Cậu lập tức vui vẻ.
Đây là kiểu thích sao?
Cậu thích lớp trưởng sao?
Nhưng mà đều là con trai cả.
Đối với cậu thì không sao. Nhưng đối với Tu Kiệt thì sao? Anh sẽ không cảm thấy điều này ghê tởm chứ?
Con trai với con trai…làm sao anh có thể chấp nhận được?
…
“Thưa ba con mới về”
Hạo Phong về nhà, chán nản thưa một tiếng với Tử Chân rồi trèo lên lầu.
Cậu tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường một cách vô định rồi vuốt vuốt lổ tai của mình.
Trên tay phải, chính là một chiếc áo. Tên thêu trên áo là Tu Kiệt.
Đã lấy mất của người ta. Bây giờ còn không biết cách nào để trả lại nữa.
Cậu nắm chặt. Xong lại lấy lên mũi ngửi. Mùi hương trên áo đã nhat. Nói đúng hơn là mì của Tu Kiệt lưu trên đó đã gần như không còn, chỉ có phản phất mùi cỏ timothy thơm ngọt.
Hạo Phong nắm chặt. Co cuộn người lại.
Trong cơ thể dường như có cái gì đó nổi lên phản ứng.
Cậu nắm lấy quần, kéo xuống, vuốt ve nhẹ nhàng.
“Tu Kiệt…”
Cậu khẽ gọi. Nắm lấy chiếc áo càng chặt hơn. Đôi mắt chuyển sang đỏ áo giống thỏ. Phía chỗ khác chảy ra một thứ nước bí ẩn, nhớp nháp.
“Ư…a…”
Chăn dính bẩn. Hạo Phong lại không để ý tới. Cái cậu chú ý bây giờ chính là thứ nước bí ẩn chảy ra từ cửa sau kia.
Chạm vào.
Ướt.
Đã vậy còn trơn trượt.
Hạo Phong muốn thử đút tay vào đó. Nhưng được một nữa lại không làm.
Cái này để làm gì nhỉ?
Thật sự hơi hốt hoảng.
Hạo Phong nhảy bật xuống khỏi giường. Đem chăn ga đi quăng vào máy giặc. Thay một bộ đồ khác roof ngồi lên cái ghế, xoay nó đến trước máy tính.
//Thứ chảy ra ở chỗ ấy là gì?//
Cậu đỏ bừng mặt, ngại muốn chết, cái gì cũng không dám ghi rõ, chỉ ghi qua loa một chút rồi bấm tìm kiếm.
Lập tức có nhiều thông tin hiện lên. Đặc biệt chính là.
//Tiết dịch âm đ*o bình thường là một chức năng cơ thể khỏe mạnh. Đó là cách cơ thể bạn làm sạch và bảo vệ âm đ*o…/
//Đặc biệt, tiết dịch âm đ*o chảy nhiều có thể là do có sự k.ích thích t.ình dục…//
//Tiết dịch âm đ*o có chức năng làm giảm ma sát trong quan hệ tình dục…//
Hạo Phong: “…”
Cái đ*o gì thế này?
Cậu xoá hết. Sao đó bấm lại một cái khác.
//hậu môn con trai chảy nước là bị gì?//
Nhấp vào tìm kiếm.
//Bệnh phụ khoa của nam có thể xuất hiện…//
Hạo Phong: “…”
Cậu nhắm mắt, sau đó thở dài, xoá hết lịch sử tìm kiếm, đi vào phần mềm làm sạch mà làm sạch sành sanh máy tính của mình từ đầu đến chân.
Tuy nhiên, điều này không thể khiến cậu ngừng suy nghĩ lung tung được.
“Cạnh…”
Nghe tiếng cửa mở, cậu lập tức giật mình đóng máy tính lại. Tim đập nhanh như trống.
Tử Chân: “gì vậy? Con làm ba giật mình đó”
Hạo Phong: “…”
Ba cũng làm con giật mình đó!!!
“Sao ba không gõ cửa?”
Tử Chân: “Ba quên mất, ba xin lỗi”
Ông nói xong liền đi ra ngoài. Sau đó gõ cửa, rồi tự mở cửa, bước vào phòng cậu.
“Được rồi, ba có chuyện gì sao?”
Hạo Phong hỏi.
“Cũng không có gì, về nhà thấy con hơi buồn. Có sao không con?”
Tử Chân rất yêu thương Hạo Phong. Ông rất quan tâm đến cảm xúc của con mình. Sợ nó chịu thiệt thòi.
Nhất là lúc ở gần cái thằng nhóc Tu Kiệt kia!!!