Hạo Phong muốn chết.
Ba ngày nay cậu đều bị “giam giữ” ở nhà của Tu Kiệt. Còn tệ hơn nữa. Trong ba ngày này mặc dù cậu không cần đi học nhưng lại bị anh bắt ép phải giải không biết bao nhiêu là cái đề. Học lại không biết bao nhiêu là chương trình bị hổng.
Giật giật lổ tai thỏ. Cậu cố gắng tiếp thu những gì anh đang nói.
“Ở khoảng này, cậu phải tìm x trước, điều kiện của nó…”
“Ting tinh”
Tiếng điện thoại của cậu vang lên. Hạo Phong chộp lấy nó không suy nghĩ. Mở điện thoại ra trả lời tin nhắn.
Là tin nhắn của Thanh Miên gửi đến.
Thanh Dương có nhiều lần muốn nói thẳng với cậu nhưng lại chẳng tìm được người, nhắn tin với cậu cũng giống như muối bỏ biển, không nhận được hồi đáp.
Tu Kiệt ngừng giảng, anh nhìn vào điện thoại cậu đang cầm trên tay, giống như hận không thể đoạt lấy nó quăng vào bên trong thùng rác.
Hạo Phong nhắn xong, bỏ điện thoại, ra hiệu cho anh tiếp tục giảng bài.
Một lần như vậy thì không nói. Ba ngày cậu ở đây để vượt qua kỳ một p.hát tình (Hạo Phong vẫn chưa biết là mình p.hát tình) đều như vậy.
Anh cảm thấy rất bực bội. Và sự bực bội của anh dường như đã lên đến đỉnh điểm.
“Cậu đang rất không tôn trọng tôi” Anh nói với cậu.
“Ô. Xin lỗi” Hạo Phong đột nhiên thấy anh nghiêm túc hẳn lên, cả người giống như bị căng thẳng, ngồi thẳng lưng lên và bỏ điện thoại xuống.
Anh hài lòng đôi chút. Dù sao thì anh không thể quá giận cậu được, bản thân mình chẳng là gì của cậu thì phải làm sao đây.
“Tinh tinh”
Điện thoại lại vàng lên. Tu Kiệt liền thấy cậu bất chấp mở điện thoại dưới tầm mắt anh.
Ghen ghét đến cực điểm.
“Cậu làm vậy là có ý gì hả!!!”
Nhiều lần như vậy, sợ anh không biết là hai người không có qua lại hay sao chứ?
Hạo Phong đột ngột bị nạt một tiếng. Lớn đến mức khiến lưng cậu run rẩy, tay bất cẩn làm rơi điện thoại xuống đất.
“Sao cậu lại hét lớn như vậy?” Cậu cảm thấy rất không phục, liền mở miệng nói lại lời anh.
“Không hét lớn? Sợ tôi có hét lớn hơn cậu cũng chẳng nghe thấy”
Ghét quá…
“Tôi nghe thấy mà, cậu vô lý thật đó”
Ghen tị quá…
“Tôi nhắc cậu nhiêu lần rồi, cậu có nghe đâu”
Tôi thích cậu, chỉ để ý đến tôi thôi…
“Cậu làm sao vậy? Bệnh à?!!”
Làm ơn…thích tôi một chút thôi được không…
“Thanh Miên!! Thanh Miên!! Thanh Miên!!! Vậy cậu đến tìm con nhỏ đó mà dạy học cho cậu đi!”
Anh mở cửa, đi ra ngoài.
Tiếng đập cửa vọng vào tai cậu giống như tiếng sét.
Hạo Phong ngồi sững sờ người ra. Không thể nào hiểu được Tu Kiệt bị gì.
Cậu cảm thấy bản thân bị nạt một tiếng rất oan uổng.
Càng nghĩ lại càng tức giận.
Cậu đập bàn đứng dậy. Cũng đi ra ngoài.
…
Hứng một ít gió lạnh buổi đêm. Tâm trạng Tu Kiệt bình tĩnh lại. Anh cảm thấy cả người đều không ổn. Gấp gáp muốn quay lại xin lỗi nhưng người đã đi mất.
Không nghĩ muốn biết cậu đã trở về nhà của mình.
Anh không thể nào giữ cậu bên cạnh mình mãi…
Anh nhắm mắt lại, nằm xuống ghế sô pha.
…
Ngày hôm sau. Hạo Phong cảm thấy cơ thể mình đã đỡ hơn rất nhiều. Không còn có cảm giác nhìn cái gì cũng “hứng” lên nữa.
Cậu muốn trở lại đi học. Tuy nhiên lại không muốn gặp mặt lớp trưởng cho lắm.
Lại mở điện thoại. Trong đó vẫn còn lại lịch sử tin nhắn của cậu và Thanh Miên.
Thật ra, Hạo Phong đang muốn hỏi cô về đôi giày Nike dành cho nam mới mà cô nói đã nhìn thấy trong cửa hàng gần trường Đại Kim.
Khi nhìn thấy nó, cậu đã phải lòng nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sắp tới tết rồi. Cậu vô tình nhìn thấy sinh nhật của Tu Kiệt là vào ngày 23/12, nó là ngày âm. Cũng có nghĩa là sắp tới ngày sinh thành của anh rồi.
Cậu muốn mua đôi giày đó cho anh. Không hiểu sao lại muốn như vậy. Cảm giác Tu Kiệt hình như đã là cái gì đó quá đặc biệt trong cậu.
Hạo Phong ngu ngơ cho rằng cái này gọi là bạn thân.
Cho đến hôm qua thấy được phản ứng của anh. Cậu không hiểu tại sao anh lại phản ứng như vậy. Lúc đó cậu rất sợ hãi, Tu Kiệt trong mắt cậu giống như trở thành một người khác, trong con ngươi của anh luôn ánh lên một sự khác thường nào đó mà cậu không thể giải thích được.
Khiến cậu rất chua xót.
Hạo Phong muộn màng nhận ra rằng khi mình có thể hoá thành thỏ. Cậu dương như rất nhạy cảm với cảm xúc của những người xung quanh. Đặc biệt nhất là ở nơi Tu Kiệt.
Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của anh chỉ thông qua ánh mắt.
Cậu cũng biết anh không hề muốn lớn tiếng với mình. Nhưng một cái gì đó trong đôi mắt của anh rất lạ. Vừa tức giận lại vừa giống như cầu xin.
Tim cậu giống như bị thắt chặt lại ngay lúc đó. Cậu không thể nào lớn tiếng với anh được.
Mơ hồ cảm thấy xúc cảm mình dành cho anh rất lạ. Nhưng cậu lại không hiểu rằng nó là gì.
Khẽ thở dài.
“Tinh tinh”
Điện thoại vang lên tin nhắn nhưng không phải của Thanh Miên.
Thanh Dương: //Ra net bà Tám chơi nè! Có Tân Nhiên nữa. Jpg đầu gấu chờ đợi//