Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

Chương 41




Điện thoại trong túi quần của anh run lên. Tu Kiệt vốn định không để ý nhưng con thỏ dưới hộc bàn lại không ngừng khều khều nhắc nhở anh.

Nhẹ nhàng lấy điện thoại ra lúc thầy giáo quay đầu lên bảng viết bài. Anh mở máy, đối diện với anh chính là một tin nhắn đến từ số điện thoại.

Anh tiện tay mở lên, trước mắt chính là một hàng dài tin nhắn màu xanh lè chíu cho anh đến chói mắt.

Đến từ…số điện thoại của ba Hạo.

Hạo Phong dưới gầm bàn thích thú nhìn học sinh giỏi đang chơi điện thoại trong giờ học. Chưa bao giờ cậu muốn thầy giáo quay đầu xuống nhìn đến như vậy.

Mau, mau bắt lớp trưởng đi thầy!

Tu Kiệt lại không biết cậu đang nghĩ nhiều như vậy. Anh nhíu mày lại nhìn tin nhắn mà ba Hạo gửi đến.

079*******: //Chú sẽ nói thầy rõ ràng, cái thằng nhóc kia! Cháu không được phép làm gì con của chú đâu đấy nhé!//

079*******: //Chuyện biến về nguyên hình, không cần lo lắng, chỉ là kì…”tìm bạn đời” của nó đến rồi. Vốn là phải rơi vào đầu Xuân 17 tuổi nhưng mà chắc là định dưỡng quá tốt nên đến sớm một chút, không có chuyện gì cả. Quan trọng hơn hết vào kì “tìm bạn đời” Hạo Hạo sẽ rất cáu gắt, thích cắn đồ, sẽ…ừm…tìm bạn đời để giải quyết, thích đánh dấu lãnh địa của mình, chú sẽ gửi cho con một phương thuốc”

079*******: //Hình ảnh//

079*******: //Cháu mua cái đó cho nó uống, tiền chú sẽ gửi lại sau, nhường…con của chú cho cháu…chăm sóc nó thật tốt//

Tu Kiệt nhìn vào cái ảnh mà Tử Chân gửi cho anh.

“Thuốc ngăn ngừa thỏ con phát tình! Đã mua một lần sẽ còn mua nữa!”

Lăng Tu Kiệt: “…”

Nguyễn Nguyễn ngó nghiêng mãi, dưới đùi của cô cũng là một cái điện thoại, trên đó đang hiển thị trang chủ của một nhóm chat.

Nguyễn Đại Tiểu Thư: //Chết tiệt! Không nhìn nhầm chứ? Lớp trưởng của chúng ta đang chơi điện thoại trong giờ học kìa!!//

Nguyễn Đại Tiểu Thư: //Hình ảnh//



Trong ảnh chính là Tu Kiệt đang cầm điện thoại chơi, nhìn cách anh cầm điện thoại bằng hai tay như vậy cũng đủ hiểu anh tập trung vào nó đến mức nào.

Nguyễn Ngọc cũng vừa lúc đang xem điện thoại, cô đang ăn dưa trong nhóm chat bình thường của mình thì lại thấy nhóm chat “những cô nàng thích đu cp” nhảy lên một tin nhắn mới.

Nhóm chat này có không làm quản trị, nhưng cũng lại có một vị trí không hề nhỏ, rất có tiếng nói.

Lập tức, cô bấm vào mà không cần suy nghĩ.

Nguyễn Ngọc xem tấm ảnh. Nhưng bất ngờ lại không chú ý đến màn hình điện thối xem anh đang coi gì mà chăm chú như vậy. Lại đi xem thật kĩ vào hộc bàn của anh.

Hai cái chân trắng trắng thò ra tạo một cái bóng bí ẩn.

Đậu xanh không ngon: //Trong hộc bàn của lớp trưởng có cái gì vậy mọi người?//

Tin nhắn này của cô lập tức thu hút sự chú ý của Nguyễn Nguyễn. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Ngọc.

Nguyễn Nguyễn cũng lập tức chỉ cho cô, kêu cô nhìn thật kĩ.

Tất cả đều là giao tiếp bằng ánh mắt.

Quá đáng sợ.

Khương Duy Tiêu không hiểu hai người này đang làm gì. Chỉ là thấy rất bí ẩn.

Nguyễn Nguyễn banh mắt nhìn vào hộc bàn của lớp trưởng. Vốn rằng có thể giơ điện thoại lên phóng to để nhìn. Nhưng bây giờ cô mà nhìn một cái, thầy giáo dạy hoá trên bảng cũng sẽ lập tức “nhìn” cô một trận.

Cô thấy anh buông điện thoại, cất vào túi. Sau thò tay vào cặp. Sau đó lại lấy ra cái gì đó xanh xanh không rõ. Để vào trong hộc bàn.

Lập tức có một cục bánh bao trắng thì mặt ra. Ngoạm hết cỏ trong tay của anh. Đôi mắt đỏ lòng lanh, nhìn như hết sức là hài lòng.

Một con thỏ.

Nguyễn Đại Tiểu Thư: //Lớp trưởng bỏ thỏ vào bên trong hộc bàn!!!//

Nguyễn Nguyễn: “Ui da! Ai ném cái gì vậy hả?”



“Là thầy đó”

Nguyễn Nguyễn: “…”

Thầy giáo dạy hoá với cái đầu bóng lưỡng nắm lấy điện thoại của cô vuốt một cái, mất tiêu.

“Tôi tịch thu, hết tiết 5 lên văn phòng gặp cô Trang lấy lại”

Nguyễn Nguyễn: “Thầy ơi! Không thể nào! Em không thể nào sống qua giờ ra chơi nếu như thiếu nó”

“Vậy thì em chết chung với nó luôn nhé? Cùng nó đi lên văn phòng cô Trang ở?”

Nguyễn Nguyễn: “Em suy nghĩ lại rồi thầy, chúng ta vẫn nên cần hoà nhập với cuộc sống thực, không nên quá ảo mạng”

“Tốt, được rồi, Tu Kiệt lên giải câu trên bảng đi, sau đó chúng ta cùng nói về vấn đề hoà nhập vào cuộc sống”

Tu Kiệt đột ngột bị điểm danh khiến Hạo Phong cực kỳ lo lắng.

Hồi nảy anh chẳng nghe giảng câu nào cả. Đều bấm điện thoại.

Không phải là sẽ không giải được đâu ha…

Anh víu víu lấy áo anh, nhưng anh đã đứng lên rồi, chỉ vào được một ít vào quần.

Nhưng anh vẫn chú ý đến. Phải nói là anh không bao giờ không chú ý đến cậu.

Tu Kiệt nhẹ nắm lấy bàn chân trước nhỏ của cậu rồi bước lên bảng. Không cầm gì hết.

Anh giải lưu loát cắt một bảng. Khiến thầy giáo dạy hoá gật gật gù gù khen ngợi.

Hạo Phong: “…”

Hình như bản thân cậu đã quên mất Tu Kiệt chính là một học sinh giỏi chính hiệu. Không cần nghe giảng vẫn có thể hiểu bài.