Anh lấy một cái khăn rồi lau khô bồn rửa tay, sau đó thả cậu vào trong đó.
Hạo Phong đứng trong bồn rửa tay trắng tinh thì cảm thấy rất mới lạ. Chạy lòng vòng xung quanh xem xét.
Nhưng chỉ tiếc. Chưa kịp chạy hết bồn rửa đã bị Tu Kiệt nắm lại.
Anh dây nước rửa tay trên đầu ngón tay của mình lên chân trước của cậu. Tu Kiệt đem bốn cái chân của cậu rửa ráy cẩn thận. Đến khi mà đệm thịt hồng mềm mại không dính một hạt bụi nào mới hài lòng đem cậu đi ăn.
Hạo Phong tò mò nhìn cái tô vốn chỉ lớn bằng bàn tay mình khi ở hình dáng con người. Nay lại lớn hơn cả cái đầu mình khi ở hình dáng một con thỏ.
Waooo!
Thú vị!!!
“Rơi cả đầu vào đó bây giờ”
Tu Kiệt nắm lấy người cậu kéo vẻ sau một chút. Sợ cậu nhún đầu vào cái bát canh.
“Ăn cơm của người…sẽ không đau bụng chứ?”
Tu Kiệt ngập ngừng. Cơ quan tiêu hoá của thỏ không hợp để ăn mấy loại thức ăn này.
Hạo Phong nghe anh nói. Sợ anh sẽ không cho mình ăn nữa nên gật đầu liên tục. Tỏ ý rằng bản thân ăn được.
Thật ra thì cậu cũng muốn ăn lá cây. Nhưng đồ ăn trước mặt lại hấp dẫn cậu hơn. Chắc là ăn vào sẽ không sao.
Tu Kiệt hơi lo lắng nói.
“Ăn ít một tí trước. Không bị gì thì ăn thêm”
Đầu thỏ nghe vậy thì gật xuống liên tục như giả tổ.
Anh lấy một cái chén nhỏ từ trong tủ ra.
Để một ít cơm trắng vào đó.
“Muốn ăn gì?” Anh hỏi cậu.
Hạo Phong lập tức phóng đến món sườn xào chua ngọt đằng trước. Phấn khích dùng chân trước vỗ vỗ vào nó, kêu “kỷ kỷ” vài tiếng. Đôi mắt màu đỏ sáng quắc lên, rõ ràng là rất hưng phấn.
Tu Kiệt mỉm cười nhẹ. Cẩn thận xé từng thớ thịt ra thằng miếng nhỏ vừa miệng thỏ con rồi để vào chén của cậu.
Hạo Phong ăn ngấu nghiến, ăn đến độ hai chân trước thọc cả vào chén cơm, chân sau toan cũng muốn lao vào, chỉ tiếc là không vừa
Tu Kiệt nhìn mà không nhịn cười. Đợi cậu ăn đến hạt cơm cuối cùng mới dùng tay bế cậu ra ngoài.
“Bẩn hết rồi đây này”
Hạo Phong ngược lại không quan tâm cho lắm. Chỉ thấy chưa đã thèm chút nào. Hướng về bát canh mà chỉ chỉ. Tỏ ý rằng mình muốn ăn tiếp nữa, vẫn chưa no.
Tu Kiệt nhíu mày lại, tay luồng xuống dưới bụng của cậu, khẽ chạm vào.
Hạo Phong bị chạm vào giống như là điện giật tè tè. Cả người ngây ngốc, tứ chi cũng cứng ngắc.
Anh chạm vào xong, khẽ xoa xoa.
Cái bụng tròn này mềm mại hơn anh tưởng nhiều. Bây giờ nó hơi cứng, chắc chắn là ăn quá nhiều. Anh nghe nói thỏ không nên ăn quá nhiều. Có thể gây ứ đọng, khó chịu.
“Bụng bự lắm rồi, không được ăn nữa”
Câu nói này của anh là cậu hoàn hồn. Tỉnh táo lại liền thấy mình bị anh bế lên, anh đang đi đâu đó mà cậu không rõ, vòng vo lên cầu thang. Chắc là lên phòng của anh. Lúc nảy cũng là lên cầu thang.
Cậu khó hiểu. Đồ ăn vẫn còn kia. Không định dọn sao?
Vỗ vỗ tay của của anh. Chỉ về phía bàn anh tỏ ý của mình. Chỉ là người ta không hiểu. Còn vỗ vỗ ngược lại lên đầu cậu.
“Đã ăn rất nhiều rồi, cậu ăn nữa bụng sẽ bể cho coi”
Hạo Phong: “…”
Anh bạn à, tôi không có ý này đâu…
Tu Kiệt đúng là vào phòng của mình thật. Anh thả cậu lên bàn học của mình. Lục lọi trong tủ tìm gì đó mà cậu không rõ lắm.
Nhưng không biết có phải vì biến thành nguyên thân hay không. Cậu cảm thấy rất tin tưởng Tu Kiệt, tin đến là vô điều kiện. Cậu nghĩ, dù anh có quăng cậu lên thớt. Cậu cũng sẽ tưởng anh định hướng dẫn cậu cách nấu ăn phiên bản gần.
Tò mò nhìn xung quanh, bàn của Tu Kiệt rất gọn gàng, tủ sách phía trên đặt rất nhiều sách, nhưng sách tiếng anh chiếm đa số.
Nhìn cái cách này…lớp trưởng mình không giỏi được mới là lạ.
“Nhìn gì đó?” Tu Kiệt lấy được cái khăn mùi xoa mà mình muốn, quay đầu lại thì chính là thỏ trắng nhà anh đang đứng hai chân, ngó đầu nhìn tủ sách.
“Kỷ!” Hạo Phong theo bản năng trả lời, nghe thấy tiếng mới nhớ bản thân vẫn là một con thỏ.
Tu Kiệt nhìn cậu, cười rồi lắc đầu.
“Đi tắm thôi”
“Kỷ?”
Hạo Phong nghe anh nói như vậy. Liền cúi cái đầu nhỏ nhìn xuống cơ thể của mình.
Cơ thể lông trắng xù dính một vài vệt vàng vàng không rõ. Trên chân còn có hạt cơm đã khô. Cả người bẩn bẩn bần bần. Khó trách chi người ta lại lập tức hối hả đưa mình đi tắm.
Làn da dưới lớp lông dày của cậu lại đỏ lên.
A!!!
Ngượng quá đi mất.
Tu Kiệt xả nước rồi đến bế cậu vào bồn tắm.
Hạo Phong cảm nhận được nước thấm cả lông của mình, cả người chìm xuống, tuy nhiên cậu lại không muốn bơi lên, cảm giác chìm trong nước bây giờ thoải mái hơn bao giờ hết.
Tu Kiệt nắm lấy cậu, kéo người lên, lấy ra một cái phao vịt vàng mini không biết lấy đâu ra để cậu bám vào
Hạo Phong đối mắt với cái phao: “…”
Lớp trưởng…gu của ông cũng thật là mặn mà ghê nha~