Sau tiết thể dục là tiết học cuối cùng, tiết học toán vui vẻ cho các bạn học sinh “khuây khỏa” được bắt đầu bằng một bài kiểm tra 15 phút.
Tu Kiệt chẳng bận tâm gì. Anh thong dong lướt bút, giống như một nhà nho thực thụ. Vừa gia giáo lại bình tĩnh.
Ngược lại. Bên cạnh lại có một cái đầu không ngừng vò tóc.
Kiểm tra toán là kiểm ra hình học. Kiểm tra cái mà cậu không giỏi nhất.
Anh liếc nhìn một chút.
Thỏ trắng này không biết làm, nhưng lại chẳng cầu xin sự giúp đỡ của anh. Rất trung thực. Nhưng mà tóc sắp bị vò đến trụi rồi.
Tu Kiệt nhìn, cả người lâng lâng lên, anh bỏ bút, chuyên chú nhìn cậu, vì anh biết, nhưng lúc tập trung như thế này cậu sẽ không quan tâm đến động tĩnh đừng quanh đâu.
Anh tỉ mỉ nhìn người. Từ trên xuống dưới, từ dưới lại lên trên. Bất ngờ, anh thấy một tấm vải trắng lộ ra từ cặp của cậu.
Tu Kiệt nheo mắt lại. Anh cố gắng nhìn nó.
Tấm vải trắng chỉ nhìn được một góc, kĩ càng sẽ thấy thêm một vài điểm đỏ, điểm đỏ đó chính là chỉ thêu. Thêu một cái tên.
Kiệt…
Tu Kiệt giật mình, cả người hưng phấn đến phát điên.
Chiếc áo mất tích trong tủ của anh là do cậu lấy đi. Chính Hạo Phong lấy nó.
Và chắc chắn chẳng một người bình thường không có vấn đề gù lại đi lấy áo đồng phục của bạn cùng bàn cả.
“Tu Kiệt!”
Giáo viên toán học là một giáo viên nam có giọng nói rất lớn. Bây giờ cái giọng ấy lại oang oang lên tên của một người.
Các bạn học khác lập tức ngẩng đầu lên nhiều chuyện.
Anh cũng cảm thấy ánh mắt của mình không đúng. Lập tức thu lại nó, nhẹ giọng nói xin lỗi giáo viên rồi nộp bài lên.
Hạo Phong tất nhiên của nghe thấy thầy giáo gọi tên bạn cùng bàn. Thấy anh nộp bài, liền tò mò quên cả bàn làm của mình mà hỏi.
“Ông làm cái gì hả?”
Tu Kiệt nhìn cậu. Thầm trả lời.
Nhìn cậu đó.
“Lơ là một chút, hôm nay tâm trạng tôi không tốt”
Hạo Phong: “…”
Vấn đề của học bán thật là khó hiểu nha.
“Lo làm bài của cậu, hình vẽ nhớ phải gạch đứt khúc” Ở dưới bàn, chân của anh khẽ đá cậu một cái, nhắc nhở.
Hạo Phong lập tức sửa lại. Cậu hăng say làm bài đến độ các bạn học khác đều ngạc nhiên.
Cằm của Tân Nhiên cũng sắp rớt ra ngoài.
…
Trở về nhà. Tử Chân đang chải lông tai cho mình. Ông ngồi trên sô pha chờ đợi cậu về nhà.
Dù sao cũng rất cận Tết rồi. Ông muốn có khoảng thời gian riêng dành cho mảnh ghép cuộc đời của mình. Hai người cũng đã lên kế hoạch phải đi những đâu, bây giờ chỉ là thuận tiện thông báo cho cậu. Dù sao thì cậu cũng lớn rồi. Không cần mình phải lo lắng nữa.
Mới ngày nào vẫn chỉ là một đứa trẻ cỡ này này…
“Em làm sao vậy hả?” Hạo Hiên vừa nấu ăn xong, đi ra phòng khác liền bắt gặp chồng mình đang long lanh ánh mắt như đang xúc động. Ánh máy nhìn xa xăm thì lập tức lo lắng.
“Không sao, không sao, anh nấu ăn rồi hả?”
“Đã nấu rồi”
Hạo Hiên ngồi lên sô pha, ôm người thương của mình vào lòng, khẽ ngửi mùi hương của Tử Chân.
“Thưa ba, thưa cha con mới đi học về”
Hạo Phong lững thững bước vào nhà. Bắt gặp cảnh phu phu ân ái đến gần như là quen thuộc, cậu không còn thiết phải nổi giận nữa.
“Hạo Phong, lại đây cha biểu”
Hạo Hiên lấy lại sự uy nghiêm của chủ gia đình, gọi cậu lại.
Hạo Phong nghe thì lập tức quay đầu lại. Đáp mình lên ghế sô pha gần đó.
“Sao vậy con? Mệt lắm hả? Thôi mình đừng đi nữa nha anh”
Tử Chân thương con, lập tức đáp lại bên cạnh cậu. Cẩn thận lấy khăn giấy thấm từng giọt mồ hôi đổ ra trên trán cậu.
Tử Chân còn chưa bao giờ thân thiết với ông như vậy!!!
“Hạo Phong! Con ngồi dậy cho ba”
“Dạ”
Cậu ngồi dậy, cẩn thận đỡ Tử Chân lên ngồi bên cạnh mình, khẽ dựa người vào lòng của ông chờ đợi cha mình nói chuyện.
“Ngày mai cha và ba con đi công tác, con ở nhà một tuần nhớ coi chừng nhà, đừng có đi lung tung, la cà, có biết chưa?”
Hạo Phong nghe thấy cái từ công tác này, lập tức quay đầu nhìn ba mình.
Thấy trong mắt Tử Chân nhìn mình đầy vẻ áy náy, cậu lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Cha muốn đi chơi với ba bỏ con ở nhà một mình chứ gì?! Sao cha kì vậy! Cha có thể nói thẳng mà”
“Cái thằng này! Ai nói chứ? Còn dám cãi cha nữa hả?”
“Con không thích, hai người đi rồi ai nấu cơm cho con đây?”
“Con lớn như vậy còn chưa nấu được cơm sao? Hay là không biết ra ngoài ăn cơm?”
“Nói nhỏ với con thôi ông” Tử Chân ở một bên khuyên nhủ.
“Nó lớn từng đó. Em có thấy thằng con trai nào từng này tuổi đến nồi cơm còn chưa đụng vào chưa?” Hạo Hiên nhẹ nhàng nói với Tử Chân.
Hạo Phong cảm nhận sâu sắc sự phân biệt đối xử. Cậu bĩu môi. Nhưng lại nhìn Tử Chân ở một bên. Cậu thấy thương ông nhiều. Không biết sao ông có thể chịu được Hạo Hiên nữa.
“Cha…muốn đi thì cứ đi, nhưng đừng có nói dối con nữa, con không thích, con cũng thương hai người mà”
Hạo Hiên dừng lại, đến khi ông nhận ra con trai mình vừa nói gì thì cậu đã phi lên lầu.
Con mình…lớn thật rồi.
Ông âm thầm lau đi giọt nước mắt vô hình.