Thỏ Con, Em Rơi Vào Tay Sói Rồi!

Chương 34: Kẹo nho




Em có thể đi theo tiền bối để học hỏi không ạ?

Nhu Ái nói một cách rụt rè. Cô cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay đan chặt vào nhau vì sợ rằng anh sẽ chê cô phiền phức.

Nặc Ngôn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt mang chút nét cười. Nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ đổ xuống cô, một cảnh đẹp đến động lòng người.

- Vậy thì đừng ngồi thừ ra đó nữa, đi theo tôi.

Niềm vui đến bất chợt làm Nhu Ái xém chút nữa là kích động nhảy lên. Cô đu thần tượng thành công rồi.

Cô mau chóng đứng dậy, cầm theo cuốn sổ mà bố đã tặng trong ngày trung thu, háo hức chạy theo sau Nặc Ngôn.

Trên khuôn mặt thanh tú đáng yêu được vẽ lên một nụ cười càng làm cho người ta muốn chạy lại bẹo má một cái.

Cô theo anh vào từ phòng hồi sức tích cực cho đến phòng phẫu thuật. Cứ tưởng rằng mình chỉ việc đi xem, nào ngờ cứ một chút anh lại hỏi cô một câu hỏi chuyên môn, may mà cô nhanh nhạy nên trả lời được kha khá.

Anh cũng rất kiên nhẫn dạy bảo, những cái cô không biết anh đều giải thích một cách cặn kẽ chứ chẳng tỏ thái độ khó chịu gì.

Kể ra Trương Nặc Ngôn cũng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng như Tống Hoài Nam.



Nặc Ngôn thấy cô chăm chú học hỏi, một chút lại loay hoay cắm cúi ghi vào cuốn sổ nhỏ.

Xem ra cô khác hoàn toàn với đa số cô gái ngoài kia, thực sự muốn theo anh học tập.

Các y tá hay bác sĩ nội trú nữ lúc trước đều mượn cớ để bám theo anh. Có người còn quá đáng theo dõi anh đến tận nhà.

Khi trời cũng đã sập tối, ca làm của Nặc Ngôn cũng kết thúc, Nhu Ái lễ phép cúi đầu cảm ơn anh. Dù gì cô đi theo cũng sẽ có chút vướng víu.

- Cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ ạ, um...

Cô thò tay vào trong túi áo, lấy ra cây kẹo hôm qua bé gái kia tặng dúi vào tay anh.

- Tặng anh cái này, anh đã vất vả rồi ạ!

Nói rồi cô cúi đầu chào rồi lon ton chạy đi mất.

Nặc Ngôn cầm cây kẹo trên tay mặt cũng đơ ra. Cô gái này xem anh là trẻ nhỏ sao? Nhìn cây kẹo với anh chẳng ăn nhập một tí nào.

Nghĩ là vậy nhưng anh vẫn bóc vỏ ra bỏ kẹo vào miệng.

Kẹo này là vị nho, ngọt ngào thanh mát hệt như cô vậy. Là cái ngọt không làm cho người ta cảm thấy khó chịu một xíu nào.



Châu Hạc Hiên và Từ Chính Vũ bước vào cũng bị doạ cho giật mình.

- Gì? Cậu đang ăn kẹo đấy à? Tôi tưởng cậu chỉ biết phẫu thuật thôi đấy, thì ra cũng biết ăn.

Hạc Hiên làm điệu bộ như né tà, ám chỉ anh chắc chắn là đang bị ma nhập.

Người điềm đạm như Chính Vũ cũng phải phì cười. Nặc Ngôn cũng chẳng thèm so đo với mấy tên này, liếc mắt một cái rồi trực tiếp bỏ đi.

Hạc Hiên bị lơ cũng chả buồn tức giận, bị coi như không khí riết cũng quen, chỉ biết thầm chửi mắng anh trong lòng.

- Nghe nói hôm nay Ái Ái đi theo tên ác ma đó đấy, không biết là có bị gì không. Em ấy đáng yêu như vậy, chả lẽ cậu ta nỡ trách mắng sao?

Chính Vũ nghe vậy cũng rất bất ngờ.

Từ cái đợt bị theo dõi đến tận nhà Nặc Ngôn đã không dám tiếp xúc với con gái nữa. Không lẽ cây cổ thụ khô cằn đã nở hoa rồi sao?

- Chắc không đâu, lúc nãy thấy Ái Ái vẫn vui vẻ nói chuyện với y tá Lạp Na, con bé cũng ngoan ngoãn vậy mà!

Hạc Hiên gật đầu yên tâm. Nhu Ái bằng tuổi với em gái anh, nên anh xem cô như em gái mình vậy, anh không muốn cô phải chịu thiệt thòi gì cả.