Thỏ Con, Em Rơi Vào Tay Sói Rồi!

Chương 27: Người cũ




Bác sĩ tới kiểm tra cũng khá bất ngờ với ý chí của anh.

Họ nhắc nhở cô cho anh ăn uống đầy đủ, tập thể dục nhẹ nhàng thường xuyên và làm theo những chỉ dẫn của bác sĩ, sức khoẻ sẽ ngày một cải thiện.

Ông Tống nghe tin cũng bán tín bán nghi chạy đến bệnh viện. Cho đến khi tận mắt thấy thằng con trai bằng xương bằng thịt của mình thì mới chịu bỏ cái bộ mặt căng thẳng thường thấy đó xuống.

- Bố!

Ông mỉm cười gật đầu rồi hỏi anh còn thấy đau chỗ nào không. Sau khi xác nhận xong liền quay qua cảm ơn Nhu Ái đã ngày ngày chăm sóc anh.

- Bố, nhưng mà... cô ấy là ai?

Từng câu từng chữ anh vừa thốt ra như cứa vào tâm can cô, đau không thể tả được.

Từ lúc tỉnh dậy cô đã thấy ánh mắt anh nhìn cô có phần kì lạ, không ngờ phán đoán của cô vậy mà lại đúng.

Nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của ông Tống cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh giải thích.

- Anh ấy có lẽ là mất trí nhớ tạm thời, nhưng anh ấy... chỉ quên cháu thôi ạ, bác đừng lo.

Một người trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường làm sao không thể nhận ra sự cô độc, tủi thân trong giọng nói của cô. Nhưng ông cũng chỉ biết an ủi vài lời.

- A Nam, đây là thanh mai trúc mã của con, con quên rồi sao?

Tống Hoài Nam vẫn giữ bộ mặt ngờ nghệch đó, xem ra là đã quên cô triệt để rồi.



Nhu Ái cũng chỉ nói vài lời rồi xin phép ra về, cô sợ ở lại thì sẽ không thể kìm nén nổi nữa.

...

Đến trước cửa nhà cô vô thức nhìn sang căn nhà đối diện.

Từng có một chàng trai luôn đứng chờ ở đây chỉ để đưa cô tới trường học. Nhưng chàng trai ấy giờ đến tên cô cũng quên luôn rồi.

Nhìn cái chìa khoá trong tay, cô bất giác tiến lại mở căn nhà đó ra.

Chìa khoá này là anh đưa cho cô giữ, đề phòng lỡ cô có sợ ma hay có chuyện gấp gì thì cứ thoải mái mở cửa, anh hoàn toàn tin cô không một chút nghi ngờ.

Nhu Ái đi thẳng đến bộ ghế sofa - nơi bắt đầu câu chuyện mới giữa anh và cô rồi mệt mỏi nằm xuống.

Nhìn lên phía tủ tivi có vài bức ảnh được lồng khung, xếp rất ngay ngắn.

Trừ một tấm gia đình anh ra thì toàn bộ đều là ảnh của anh và cô từ bé tới giờ.

Cô vừa nhìn vừa đau lòng rơi nước mắt, khóc đến khi mệt lả rồi thiếp đi lúc nào không hay biết.

...

Bệnh viện X

Ông Tống ngồi cạnh trò chuyện cùng anh. Ông vẫn không thể hiểu sao anh có thể quên được Nhu Ái.

Khi xưa dù có giỏi thế nào cũng không muốn đi du học, một mực muốn được học cùng trường với Nhu Ái, cái gì cũng Nhu Ái mà giờ bị bệnh một trận lại quên mỗi cô.



Quá là kì lạ rồi!

Bỗng có người gõ cửa.

- Ai đấy? Vào đi! - Ông Tống

Bước vào là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Nước da trắng, thân hình đồng hồ cát thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới bộ váy ôm người màu xanh ngọc kia, dù vậy nhưng cũng không hề dung tục một tí nào.

Mái tóc ngắn cắt ngang vai hiện đại, lớp makeup nâu sắc sảo trông rất tây. Trông giống như một đại minh tinh nổi tiếng.

- Kỳ Kỳ?

Cô gái nhìn thấy anh như thấy vàng, đôi mắt hồ ly quyến rũ sáng lên trông thấy.

Cô là Khang Ninh Kỳ, "xem như" là người yêu cũ của anh khi anh đi du học ở Mỹ.

Nói là "xem như" là vì mối quan hệ chỉ diễn ra trong 2 tuần nhưng cũng chỉ có 1 buổi hẹn hò ra hồn.

Lúc anh mới qua Mỹ vì quá cô đơn và nhớ Nhu Ái nên đành chọn cách thử tìm một người khác thay thế vị trí đó của cô.

Nhưng dần anh nhận ra vị trí đó không một ai có thể thay thế được, hơn nữa làm như vậy cũng gây tổn thương cho cả 2 người.

Khanh Ninh Kỳ vui vẻ đồng ý chia tay, đồng thời cũng đề nghị làm bạn.