Thỏ Con, Em Rơi Vào Tay Sói Rồi!

Chương 10: Nói dối!




Nhu Ái bị hôn đến đầu óc quay cuồng. Mãi đến khi thấy cô sắp tắt thở đến nơi, mặt mày đỏ hết cả Tống Hoài Nam mới chịu buông tha cho đôi môi đáng thương của cô.

Anh di chuyển xuống vùng cổ tiếp tục cắn mút, đi đến đâu là để lại dấu hôn đỏ chót đến đấy.

Bỗng anh đứng dậy, nhẹ nhàng bế xốc cô lên, để hai chân cô vòng qua hông, tiếp tục dò tìm cái lưỡi ấm nóng của cô mà chơi đùa.

Anh từ từ mở cửa phòng, bế cô đặt xuống giường rồi cởi áo của mình ra, để lộ một cơ thể vô cùng hoãn mĩ với từng bó cơ săn chắc.

Nhu Ái nhìn cơ thể anh chằm chằm, không hề có ý định dời mắt. Thân hình này cũng quá là vừa mắt cô rồi a~ Liền nhoẻn miệng cười ngốc, mắt híp lại tạo thành hai vầng trăng khuyết.

- Giờ đến lượt em!

Nói rồi Tống Hoài Nam tiến tới, thuần thục cởi áo cô ra, sau đó là đến chiếc áo con màu trắng.

Tất cả đều vô cùng thuần thục, cô thầm nghĩ rằng chắc là lịch sử tình trường của anh vô cùng đặc sắc.

Áo trong được cởi ra làm cô dễ thở hơn nhiều. Hai b*u ng*c to tròn như được giải thoát. Ánh mắt Tống Hoài Nam hiện lên một tia hoang dã, đè cô xuống ngậm lấy một bên đồi núi.

- Lâm Chí Vĩ đã làm thế này với em chưa?

Nhu Ái đang đắm chìm vào sự hoan lạc Tống Hoài Nam mang tới. Cô cố gắng kìm nén tiếng rên của mình, dùng hết lí trí cuối cùng trả lời anh.

- Vẫn..vẫn chưa~

Tuy đã thành công kìm nén nhưng giọng nói ngọt ngào này qua tai anh liền trở thành một giọng điệu vô cùng nũng nịu.



- Nói dối!

Nói xong anh liền đưa tay xuống, kéo miếng vải hình tam giác kia sang một bên, nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào thăm dò h*a huy*t bên trong.

Nơi riêng tư bị chạm vào làm cô cong cả người lên. Ánh mắt liền ngay lập tức ngập nước.

- Hoài Nam, đừng~

Nghe cô gọi tên mình càng làm anh thêm hưng phấn. Ngón tay tăng tốc độ, kịch liệt ra vào nơi thầm kín của cô.

Tống Hoài Nam với tay mở hộc tủ bên cạnh, dùng miệng xé vỏ ra rồi đeo vào *** *** **** của mình.

Nhu Ái thấy cậu nhỏ của anh đã khiếp vía, nhìn kích cỡ còn muốn bỏ trốn hơn.

- Không được, kh..không vừa đâu...

Nghe cô nói vậy anh liền cảm thấy tự hào. Anh vuốt tóc cô, đặt một nụ hôn lên trán để trấn an rồi cầm côn th*t đặt trước h*a huy*t, một đường đẩy vào.

Người cô như bị xé ra làm hai. Cô cảm giác như chỗ đó sắp hỏng đến nơi rồi. Thật sự là rất đau!

Một dòng máu đỏ tràn ra, đem theo cả sự sửng sốt của Tống Hoài Nam thấm đẫm lên chiếc ga giường màu trắng.

Cô còn trong trắng sao? Không lẽ cô ở bên Lâm Chí Vĩ 5 năm mà không có chuyện gì xảy ra? Vậy mà ban nãy anh cứ vậy đã đi vào trong cô, chắc hẳn là rất đau...

- Xin lỗi...

Anh vừa nói vừa hôn cô.



Mặt cô lúc này không còn một giọt máu, đau đến mặt trắng bệch hết cả. Cô nắm tay lại đấm vào ngực Tống Hoài Nam bày tỏ sự trách móc nhưng đối với anh nó còn nhẹ hơn cả mèo cào.

- Tống Hoài Nam đáng ghét~ Mau... mau rút ra!

- Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng, thả lỏng ra là sẽ không đau nữa!

Lừa người!

Cô nghe vậy liền cố gắng thả lỏng, Tống Hoài Nam nhẹ nhàng rút ra, cô cũng thở phào một hơi.

Chưa thoải mái được giây nào thì anh lại đâm vô thật mạnh, làm cho đầu óc cô trống rỗng, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Được đà tiến tới, anh lặp lại cả chục lần như vậy.

Nhu Ái đau đến chết đi sống lại. Những âm thanh ám muội vang lên trong căn phòng khiến cô ngượng chín mặt. Hơi thở vô cùng khó khăn.

Anh chuyển động trong người cô cả nửa tiếng mới chịu dừng.

Cô kiệt sức thiếp đi.

Anh nằm xuống kế bên cô, nhớ đến mảng máu thấm ra ga giường hồi nãy trong lòng liền cảm thấy vui sướng. Không khỏi có cảm giác thành tựu.

Anh là người đầu tiên của cô! Từ nay về sau, Hạ Nhu Ái sẽ là của anh, không ai được phép mang cô ấy đi, ai dám làm vậy anh sẽ xử người đó ngay lập tức .

Nghĩ rồi anh cũng ôm cô chìm vào giấc ngủ.