Thịt Thiên Nga

Chương 3: Thịt thiên nga 3




Edit: Mạn Già La

Biện pháp giúp omega giải tỏa kỳ phát tình, trong tình huống thuốc ức chế cũng không làm nên trò trống gì, cũng chỉ còn lại một loại biện pháp.

Đó là phải tìm một người đàn ông khỏe mạnh.

Loại quan hệ này giữa hai người bắt đầu từ khi mười tám tuổi.

Sau khi giới tính thứ hai phát triển càng ngày càng thành thục, thì ý chí cũng ngày càng khó chiến thắng bản năng, năm lớp 12 có một lần anh phải nghỉ học vì kỳ phát tình kéo dài suốt một tuần.

Tạ Hàm tới tìm anh, beta không cảm nhận được tin tức tố cuồng cuộn của omega, nên mới có thể bình tĩnh ở trong phòng anh, nói với anh đang trốn trong chăn: “Vậy để tôi giúp cậu nhé.”

Anh nghe thấy tiếng động, ló đầu ra khỏi chăn, liền nhìn thấy Tạ Hàm đoan chính quỳ ngồi trước đầu giường anh, sống lưng thẳng tắp, tay đưa ra một tờ giấy kết quả kiểm tra ở bệnh viện, nghiêm túc nói: “Tinh dịch tôi không có t*ng trùng, nếu tôi giúp cậu, cậu sẽ không mang thai. Lỡ như thuốc ức chế vô dụng, cậu có thể dùng tôi để giải quyết kỳ phát tình.”

Thẩm Văn Quân đồng ý.

Hai người giữ kín không nói ra, nhưng thỉnh thoảng có những tiếp xúc thân mật trên mức bạn bè.

Không tính là người yêu, chỉ đơn giản là xuất phát từ tình nghĩa trúc mã giúp anh giải quyết rắc rối.

Mọi việc coi như việc công xử theo phép công, ngoại trừ chỉ một lần ra vào, sẽ không có động tác dư thừa nào khác. Thẩm Văn Quân sẽ tự thuyết phục mình, này nên xem như một loại trị liệu y học, phải nhìn nhận từ góc độ khoa học.

Phải nhìn nhận từ góc độ khoa học.

Mặc dù đã tiếp xúc qua vô số lần, nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy ngượng, dùng hai tay che mặt, vẫn luôn chờ đến khi kết thúc.

Tạ Hàm như không có việc gì, hỏi Thẩm Văn Quân: “Thoải mái chút nào chưa?”

Thẩm Văn Quân gật gật đầu, anh lấy khăn giấy lau sạch rồi ngồi trở lại ghế phó lái.

Chỉ có trừ phi bất đắc dĩ lắm thì Thẩm Văn Quân mới có tìm Tạ Hàm, anh có chút không biết đối mặt với bạn tốt của mình thế nào. Thẩm Văn Quân trời sinh tính cao ngạo, ghét nhất lộ điểm xấu trước mặt người khác, ngay cả là ở trước mặt bạn tốt, anh cũng không muốn Tạ Hàm cảm thấy anh là loại người dâm đãng.

Dù cho hiện tại mỗi tế bào trong người như còn đang điên cuồng kêu gào, anh cảm thấy mình nếu có thể nhẫn nại, thì không nên phóng túng chính mình.

Thẩm Văn Quân mặc quần vào, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta đi thôi.”

Tạ Hàm lái xe ra khỏi gara ngầm.

Điều hòa trong xe khiến cơ thể anh chậm rãi hạ nhiệt, Thẩm Văn Quân vờ như không có việc gì hỏi: “Cậu chuyển công tác xuống à?”

Tạ Hàm nói: “Ừm, tuần sau tôi sẽ chuyển đến cục cảnh sát khu 6. Giờ đang rãnh. Mấy ngày nay dùng một nửa ngày nghỉ tích cóp lúc trước để đi tìm phòng trọ đây.”

Tạ Hàm là một cảnh sát.

Trong các cơ quan thực thi pháp luật, cảnh sát hầu hết đều do beta đảm nhiệm.

Những người này sẽ không bị tin tức tố quấy nhiễu, có thể lý trí bình tĩnh phá án.

Từng người bọn họ đã leo lên ở cương vị tương ứng, hiện giờ đều là người xuất sắc trong đó.

Hai người bởi vì khu trực thuộc khác nhau, nên không thế nào gần nhau được.

Hiện giờ rốt cuộc có thể hội hợp.

Thẩm Văn Quân rất vui vẻ: “Tìm phòng trọ? Đừng tìm nữa, cứ đến ở cùng tôi đi.”

Cậu biết mình đang nói gì không? Hai người mới vừa làm xong liền nói loại lời này, làm hắn suy nghĩ bậy bạ. Tạ Hàm bối rối nghĩ, nói: “Ừm, vậy tôi sẽ tìm nhà gần nhà cậu.”

Thẩm Văn Quân: “Tìm làm gì cho mệt, cứ ở nhà tôi đi, dù sao phòng trống rất nhiều, tùy cậu chọn.”

Thẩm Văn Quân nhìn thoáng qua đồng hồ: “Vừa lúc chiều nay tôi không có việc gì, cùng cậu chuyển nhà vậy.”

Tạ Hàm nghĩ đến hộp nhẫn trong túi quần mình, thuận nước đẩy thuyền đồng ý: “Được. Tôi sẽ đóng tiền nhà.”

Thẩm Văn Quân nói: “Chúng ta làm bạn nhiều năm vậy rồi, cần tiền thuê làm gì chứ?”

Thẩm Văn Quân là người nóng tính, cùng ngày đã giúp Tạ Hàm dọn nhà xong.

Do vì Tạ Hàm sống đơn giản, hành lý hầu như chẳng có gì.

Thẩm Văn Quân sống trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, căn hộ rộng 300m², là ba mẹ mua cho anh.

Ba anh là ông chủ công ty lớn, trong nhà không thiếu tiền, phía trên còn có ba người anh trai, tất cả đều là Alpha, chỉ có đứa út anh là Omega.

Buổi tối, hai người ở nhà ăn cơm.

Thẩm Văn Quân nhận điện thoại của mẹ, cãi nhau với mẹ trước mặt Tạ Hàm:

“Con không muốn về.”

“Mình con ăn sinh nhật là được rồi, con trở về mẹ chắc chắn sẽ an bài cho con đi xem mắt, con không muốn đâu.”

“Lần trước mẹ cũng gạt con nói không xem mắt còn gì.”

“Con đối những Alpha phế vật đó không có hứng thú.”

“Tại sao nhất định phải kết hôn? Dù phải kết hôn, thì con cũng muốn tự tìm.”

“Sống cô độc quãng đời còn lại thì có sao đâu? Sống một mình hết đời khỏe thân biết bao!”

“Con không đáng thương, có Tạ Hàm cùng con ăn sinh nhật rồi, dù sao con cũng sẽ không về.”

Thẩm Văn Quân nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.

Tạ Hàm do dự nói: “Mẹ cậu lại khóc à?”

Thẩm Văn Quân rất có hiếu nói: “Bà ấy giả bộ khóc thôi, chiêu cũ rồi.”

Sau đó tâm trạng của Thẩm Văn Quân vẫn luôn rất tệ, mặc dù Tạ Hàm đại khái đã biết đáp án, nhưng vẫn thử thăm dò hỏi anh: “Tiểu Quân, bây giờ cậu có tương đối vừa ý alpha nào chưa?”

Chắc chắn không có, nếu có rồi thì sẽ không tới phiên mình hỗ trợ giải quyết kỳ phát tình.

Quả nhiên, Thẩm Văn Quân không kiên nhẫn nói: “Không có.”

Tạ Hàm lại sờ sờ hộp nhẫn trong túi.

Hắn muốn cầu hôn Thẩm Văn Quân vào ngày sinh nhật của anh, cho dù không chắc Thẩm Văn Quân có đồng ý hay không, hắn cũng không nhịn nổi nữa, hắn thích Thẩm Văn Quân mười lăm năm rồi.

Phải có một kết quả.

Dường như Thẩm Văn Quân nhớ đến điều gì, nhíu mày càng chặt, bất chợt nói: “Nhưng hình như tôi gặp được alpha thiên mệnh của mình rồi.”

Tạ Hàm hỏi: “Cái gì?”

Thẩm Văn Quân vô cùng buồn bực vô cùng khuất nhục nói: “Là loại alpha có độ xứng đôi rất cao ấy, đặc biệt thơm, vừa ngửi thấy thôi đã có cảm giác, rất khác biệt với các alpha khác. Là tên nhóc choai choai mới mười chín tuổi, đặc biệt ngốc.”

“Tôi rất tức giận.”

“Không hiểu sao lại gặp chuyện như vậy?”

Thẩm Văn Quân không đến trường học, tự nhiên cũng không gặp Đằng Duệ.

Anh vùi đầu vào công việc, muốn quên đi sự thất vọng về alpha thiên mệnh, dù độ phù hợp cao thì sao? Anh không thể chấp nhận người yêu của mình là tên kém như vậy.

Chớp mắt đã đến sinh nhật của anh, hôm nay Thẩm Văn Quân xin phép cấp trên không ở lại tăng ca.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn về sớm cùng bạn ăn sinh nhật.”

“Tiểu Thẩm, sinh nhật vui vẻ!”

Thẩm Văn Quân ra khỏi văn phòng, anh nhăn mày, lại ngửi thấy mùi hương tin tức tố quá đỗi mê người kia.

Từ đâu ra vậy?

Thẩm Văn Quân lần theo mùi hương trở về phòng làm việc của mình.

Anh vừa vào cửa, Đằng Duệ vốn dĩ đang ngồi trên ghế thư ký nhìn thấy anh, lập tức hốt hoảng đứng dậy, chân va vào góc bàn, lại sơ ý làm đổ hồ sơ vụ án, hồ sơ vụ án rơi xuống còn suýt chút nữa làm rớt máy tính, cậu ta luống cuống tay chân đỡ lấy.

Lúc này, mặt Đằng Duệ đã đỏ au, cảm thấy mình so với lần trước gặp mặt gọn gàng, sạch sẽ hơn rất nhiều, một chút cũng không loạn, cậu ta còn dùng xịt thơm miệng nữa, thậm chí trong túi còn nhét cả chục ‘áo mưa’.

Nhưng khi mở miệng, vẫn cắn trúng đầu lưỡi, “Chào, thầy, thầy Thẩm, em là Đằng, Đằng Duệ, em là thư, thư ký viên mới tới.”

Thẩm Văn Quân không nể mặt cậu ta: “Cậu nhát gan nói lắp như vậy sau này làm sao thẩm vấn phạm nhân? Cậu vẫn nên đổi nghề đi.”

Đằng Duệ dưới đáy lòng rơi lệ đầy mặt nói: “Em, em, em không có nói, nói, nói lắp.”

Thẩm Văn Quân cười.