Thịt Bầm! Yêu Em Nhé!

Chương 9: Hộp đồng tình yêu 1 năm và sự cố




Hôm nay có người lúc nào cũng nhínha, nhí nhảnh, miệng thì cười cười nói nói làm không khí dù ở đâu chỉ cần có mặtngười đó là sôi động hơn hẳn. Chắc các bạn cũng biết là ai rồi nhỉ? Chính là nóđó – Huỳnh Kim Anh. Ai đã khiến nó trở nên thay đổi chóng mặt vậy à? Còn aikhác nữa ngoài Trần Anh Huy?

Suốt cả đêm nó cứ trăn trở khôngsao ngủ được chỉ để làm 1 việc thôi đó là bản hợp đồng. Nó đã suy nghĩ rất kĩ lờicủa nhok Huy và xét lại bản thân mình. Nó quyết định sẽ là quản lý của anhtrong 1 năm, chỉ 1 năm thôi để anh có thể trưởng thành hơn và nó cũng vậy. Nókhông hiểu lắm con tim của mình nữa, thôi thì cứ làm như 1 nghĩa vụ mà nó vớianh đơn giả chỉ như 1 thảo thuận đi.

Sáng nhận ca xong, nó đưa cho anhbản hợp đồng:

“ Nhok! Cái này cho em. Đọc kỹ rồicho ý kiến nhé!”

-“ Hửm.. Dạ!”

Nói thật thì anh hơi bị bất ngờ,anh không ngờ rằng nó lại nghĩ ra ba cái trò hợp đồng này, nhưng nghĩ đi nghĩ lạithì thấy cũng đúng tại vì anh đã nói là nhờ nó làm quản lý 1 năm mà, trách saođược. Anh cười cười trông như mếu vừa tự gõ đầu mình, có lẽ như vậy là tốt nhấtchăng? Anh lấy ra 1 quyển sổ nhỏ bắt đầu viết…

Ngày tháng năm..

Chị à! Em đã nhận được hợp đồng củachị và em đồng ý với những điều khoản ghi trên hợp đồng. Em sẽ ngoan ngoãntrong vai trò bị quản lý nhưng chị phải quản lý thật chặt em nha!

Chị à! Trong thời hạn 1 năm nàychị đừng nấu cơm cho ai ăn ngoài em nhé! Ok? Cơm chị nấu rất ngon, từ đó đến giờchưa có ai tốt với em như vậy. Cảm ơn chị! Người chị dễ thương nhất của cuộc đờiem.

Kí tên: Gia Huy.

Nó đang làm việc bị anh gọi rađưa cho quyển sổ bảo ra về hãy đọc, nhưng tính nó tò mò là đâu có đợi ra về, đọcluôn ngay tức khắc thì có á. Vừa đọc nó vừa mắc cười, nhưng thôi lỡ leo lênlưng cọp rồi biết làm sao hơn.

Từ hôm đó, mọi chi phí ăn uốngsinh hoạt của anh đều do nó quản, 6 tháng trôi qua có những chuyện tưởng chừngnhư anh không thể làm được nhưng nhờ có nó anh đã vượt qua nỗi sợ hãi lơn nhấtcủa cuộc đời mình – anh sợ bóng tối. Hay nói đúng hơn là sự cô độc, nó còn lợihại hơn cả kí sinh trùng ăn mòn gậm nhấm con người ta tư từ rồi lại khiến ngườita đau đớn lâm vào cảnh bế tắc và những lúc như thế anh chỉ làm bạn với khóithuốc, với những men rượu nồng để chìm sâu vào giấc ngủ lãng quên đi quá khứ củamình. Bây giờ đây trông anh đã hồng hào, khỏe mạnh hơn hẳn, anh đã bỏ được rấtnhiều tật xấu duy chỉ có thuốc lá là chưa bỏ được hoàn toàn. Nó rất kị mùi thuốclá, chỉ cần trong phòng có mùi thuốc là nó ra ngoài ngay nhiều khi còn giận anhnữa. Anh cũng hiểu nó nên lúc nào hút thuốc là ra ngoài không để nó phải khó chịu,lúc nó khó chịu anh tức điên lên được. Anh không muốn thấy mặt nó nhăn nhăn,chân mày châu lại, cái má hồng hồng cùng cái môi đỏ mọng đáng ghét kia, nhiều lầnanh tưởng như không kiềm chế được mình muốn hôn lên đôi môi ấy nhưng chỉ lẳng lặngđặt 1 nụ hôn lên trán nó. Tất cả chỉ có vậy thôi, nhưng làm nó cảm nhận đượcanh trân trọng nó đến mức nào. Ở trường, anh với nó hay gặp mặt ở gốc cây kia –nơi lần đâu tiên anh nghe nó hát. Chỉ là ngồi cạnh nhau trò chyện trên trời dướiđất nhưng cả 2 thấy rất vui, vui thì vui nhưng có nhiều ánh mắt hình viên đạnnhìn về phía nó làm nó hơi mất tự nhiên. Chợt có 1 người trạc tuổi anh tiến vềchỗ của 2 người, vừa nhìn anh vừa chào nó và cười:

“ Chào Anh Huy! Hôm nay không cóviệc gì làm sao mà rãnh rỗi ra đây vậy? Còn cô bé này là?”

An him lặng không nói, ngay cảnhìn anh cũng chẳng thèm nhìn, nó nhìn thấy biểu hiện khác lạ của anh nên nhanhnhẹn chìa tay ra, miệng cười thật tươi:

-“ Chào chị! Em là Huỳnh Kim Anh,sinh viên năm nhất rất mong được quen biết chị. Còn chị tên là gì ạ?”

“ Chào em! Chị là Trần Nhã Quyênlà bạn học cùng lớp và cũng là bạn gái của anh Huy.”

Nó bị sốc nói đúng hơn là bị đơtoàn tập cứ hết nhìn anh đến nhìn chị Quyên, cuối cùng nó cười đểu 1 cái – 1 nụcười mà từ trước đến nay khó ai bắt gặp báo hiệu 1 điều chẳng lành. Nhìn nó bâygiờ đôi mắt vô hồn hẳn đi, mặt lạnh băng nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diệnkhiến người ta không rét mà run:

“ À thì ra chị là bạn gái củanhok Huy nhà em sao? Đúng là rất đẹp nha!”

Nhã Quyên đứng hình 1 hồi lâu, hỏilại Anh Huy:

“ Anh chuyện này là sao?”

Khóe môi anh giật giật vài cái,đâu phải anh chưa từng biết nó, cách nó đổi xứ với khách bình thường rất chi làân cần nhưng chỉ cần xúc phạm đến nó thì sẽ thấy cảnh chứ đừng nói là đá đểunó. Cỡ như Nhã Quyên chỉ sợ sẽ dùng thủ đọan với nó. Nghĩ đến đó anh tức giận,mặt lạnh như tiền đối diện với Nhã Quyên:

“ Tôi với cô, mọi chuyện đã kếtthúc rồi. Đừng làm phiền tôi. Đây là bạn gái tôi.”

Nói rồi anh nắm tay nó lôi đikhông thương tiếc bỏ lại 1 người đứng đó đang tức giận hận không thể băm dầm 2người kia. Còn về phần anh, anh đang bực mình hết thảy, nhìn vào mắt nó anh hỏilớn:

“ Trong đôi mắt em tôi chỉ là thằngnhok Huy thôi sao HUỲNH KIM ANH?”

Có lẽ do anh nhắc đến tên nó hơibị nhỏ nên những người đi qua ai cũng nhìn nó chỉ chỏ.

“ Ê mày! Nghe gì không? Hội trưởnglàm gì con nhỏ Huỳnh Kim Anh kìa?”

“ Đâu đâu, Huỳnh Kim Anh là nhỏnào đâu?”

“ Nó có quan hệ gì với Hội trưởngmà cứ nắm nắm kéo kéo vậy?”

“ Hay là bọn họ quen nhau?”

Anh cứ đứng đó nhìn nó, nó vì ngạiquá hóa giận:

-“ Sao lại lấy tên tôi làm trò cườicho thiên hạ vậy?”

Anh vẫn nhìn nó nghiêm nghị hỏi:

“ Tôi hỏi sao em không trả lời?”

-“ Anh em gì ở đây? Chị là chịcưng nhé nhok!”

“ Không cho thì thôi.”

Đầu anh bắt đầu nổi hắc tuyến vớinó rồi, anh quay lưng đi bỏ lại nó đứng đó chẳng nói được lời nào. Nó từ từtiêu hóa lời nói của anh: “ Hình như lúc này Huy gọi mình là em thì phải?”, “ Ủahình như Huy giận mình rồi?”, “Uả mà sao giận mình vậy ta?”, “ Uả sao tự nhiênđổi cách xưng hô vậy?”, “ Mà cái bà đẹp gái đó là ai vậy?”… Hàng loạt câu hỏihiện ra làm nó nhức đầu chịu không nổi nó thét lên giữa sân trường:

“ TRỜI ƠI! NHỨC ĐẦU QUÁ.”

Vừa gào thét xong nó cảm thấy hốihận về những gì mình đã làm, bực bội nó đeo headphone vào bỏ hai tay vào túi quầnđi thẳng đôi mắt nhìn xa xăm. Nó cứ đi mà không biết rằng có 1 nhóm người đanglẵng lặng đi theo sau nó. Và ở 1 góc khác của sân thượng có 2 người đang nhìnnó khóe môi bất giác cong lên tạo thành khuôn mặt hoàn hảo, thật ra người kiacũng chẳng thèm nhìn nó đâu nếu không thấy cảnh tượng khi nãy. Gia Huy từ trướcđến nay chưa từng nhìn đến 1 người con gái chứ đừng nói là cười mà hôm nay khóemôi lại cong lên đúng 1 lần, đúng là chuyện lạ, thấy vậy Gia Minh trêu:

“ Gia Huy! Con gái trường này dễthương ghê nhỉ?”

-“ Ồn ào thì có.”

“ Mà này! Hình như cô bé đó gặpnguy hiểm. Cậu nhìn xem.”

Gia Huy theo hướng tay của GiaMinh thì phát hiện 1 nhóm con gái đang lén lút theo sau nó nhưng nó lại khôngphát hiện ra, cứ vô tư nghe nhạc như mọi chuyện trên đời này không liên quan đếnnó vậy. Gia Minh hỏi:

“ Chúng ta đi cứu cô bé thôi.”

-“ Cậu cứu đi, tớ không muốn chuốtrắc rối.”

“ Này cậu có phải là người khôngvậy?”

-“ Không. Tớ là quỷ đó.”

Gia Minh tức giận bỏ đi, để lại GiaHuy 1 mình ở đó. Anh quan sát 1 lúc thì thấy nó bị đám người kia hộ tống lênsân thượng – nơi anh đang cư ngụ. Anh lắc đầu, đúng là trùng hợp thôi thì: “ Sốcô đúng là mạng lớn gặp được tôi đó nhok.” Anh nấp vào phía sau cánh cửa xem kịchhay.

Nó xuất hiện, trông không giốngnhư bị áp bức mà cứ như thủ lĩnh đi tiên phong, anh bật cười vì thấy nụ cười đểucủa nó. Trong giờ phút này mà nó lại có thể cười đúng là đặc biệt, rất thú vị.Nó 1 tai đeo headphone, tai còn lại gỡ ra để nghe mấy người nói gì. Nó nhận ramấy người này là cũng nhóm với Nhã Quyên nó cũng hiểu ai đứng sau mọi chuyện.Nhã Quyên xuất hiện, vẫn phong thái tiểu thư dịu dàng, xinh đẹp như lúc nãynhưng có phần không mấy thiện cảm với nó. Nhã Quyên ra lệnh cho 2 nhỏ thân cậngiữ 2 tay nó rồi ngồi chiễm chệ lên cái ghế mà như nó nghĩ là “ ghế nữ hoàng”.Nhã Quyên nhìn thấy mặt nó bất cần đời, lạnh băng mà ghét dã man, tiến đến giậtluôn cái điện thoại từ trong túi nó. Nó ngược lại không tức giận còn trưng ra bảnmặt lãnh đạm, coi như chuyện lúc này không can hệ gì với nó vậy. Nhã Quyên tứcgiận hỏi:

“ Mày là gì của Anh Huy?”

-“ Tôi có cần phải trả lời cho chịbiết không?”

“ Mày không nói thì đừng tráchtao?”

-“ Chị sẽ làm gì tôi?”

CHÁT, 1 cái bạt tay rơi vào mátrái của nó, 1 dòng máu tươi từ khóe môi tuôn ra. Nó cười đểu hỏi lại:

-“ Chị sẽ giết tôi sao?”

CHÁT, 1 cái tát tiếp theo rơi vàomá còn lại của nó, khuôn mặt nó bình thường đã trắng hôm nay lại đỏ ửng cả lênnhìn rõ những dấu vân tay. Gia Huy định đi ra nhưng Gia Minh đã đến từ khi nào,níu giữ lại.

“ Mày không đáng, nếu giết màytao đi tù, tao đâu có ngu.”

-“ Chị cũng biết nữa hả? Tưởng ngựcto mà óc như trái nho chứ?”

Gia Minh bị sặc với lời nói củanó, còn gia Huy lại cười.

“ MÀY… MÀY…”

-“ Tôi thì sao? Nếu chị là bạngái của Anh Huy thì chị cứ giữ lấy anh, tôi có tranh giành với chị đâu.”

Nhã Quyên cười mỉa mai:

“ Mày không yêu ảnh sao?”

-“ Tôi cũng không biết, nhưng nếuanh thích ai, yêu ai tôi không cản.”

“ Được là mày nói đó, mày xemđi.”

Nhã Quyên đưa cho nó 1 xấp hình,chính là hình anh và Nhã Quyên thân mật với nhau, thậm chí có cả những ảnh côta không mặc đồ chỉ quấn mỗi cái chăn. Nó sửng sốt nhìn vào bức ảnh ấy, sao anhlại lừa dối nó chứ? Nhưng những bức ảnh này là sao? Nó tuy rất đau nhưng mặtkhông biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, trông nó bây giờ thật lạnh lùng nhưng thậtchua xót. Nhã Quyên đắc chí nhìn nó, đưa tay vuốt mặt nó tiếp tục CHÁT 1 cáitát nữa như trời giáng lên má nó. Nó nhịn, nó phải nhịn, nó không muốn đánhnhau. Nhưng Nhã Quyên không tha cho nó, cô ta tiếp tục trêu:

“ Một đứa không có mẹ như mày,nghèo nàn như mày, nhà quê như mày, mày tưởng Anh Huy yêu mày thật à? Chẳng qualà chơi chán ảnh lại về bên tao thôi… hahahaha. Tao tự hỏi mẹ mày là người nhưthế nào mới sinh ra 1 đứa con gái xấu xí như mày. hahaha”

“ MÀY CÂM MIỆNG LẠI.” Nó bây giờkhông còn thánh thiện như thường ngày nữa mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh bănglạnh không phải như bình thường nữa, mà nét lạnh này tạo cho người ta cảm giáclạnh thấu xương, nó cười nụ cười nửa miệng – nu cười mà trong ngày hôm nay nóđã cười đúng 3 lần. Nó gạt tay 2 nhỏ kia ra khỏi người 1 cách dễ dàng, NhãQuyên hốt hoảng cho cả bọn lại đánh nó, 1 chọn 10 không chọt cũng què, Gia Huyvà Gia Minh đang lo cho nó thì bỗng xuất hiện 2 bóng người. Đó là Quỳnh nhi vàÁnh Tuyết. Nhi và Tuyết cùng hỏi:

“ Kim Anh mày có sao không?”

-“ Tao không sao. Tụi bây ngồi đóđợi tao về, đừng qua đây. Ok?”

Quỳnh Nhi và Ánh Tuyết cùng đồngthanh: “ BIẾT RỒI MÁ!”

-“ NGOAN!”

Kết thúc cuộc trò chuyện “vui vẻ”đó nó lao vào cuộc chơi, đã lâu rồi nó không đánh nhau, đừng tưởng nó ngoan hiềnthế, nó sống tự lập 1 mình, tự biết trang bị cho mình, biết phải làm gì để bảovệ bản thân. Từ nhỏ ông bà nội đã dạy nó học võ, không phải karate mà mang bảnchất giống Voviam, nội dặn không được đánh người khác tùy tiện nếu chịu không nổimới dùng. Nó giỏi nhất là nhịn, nhưng hôm nay bọn này tới số rồi dám đụng tới mẹnó, chỉ trong 5p nó đã giải quyết xong 10 đứa rong rêu tép bạc kia, giờ đến NhãQuyên, nhỏ không biết võ chỉ biết lùi về phiá sau. Nó nắm lấy 2 tay Nhã Quyên bằng1 bàn tay giữ chặt lại:

“ Đáng lý ra tôi đã nhịn, tôi đãkhông làm gì cô, nhưng xin lỗi nhé cô dám đụng tới người đó, cô hết muốn sống rồià?”

Vừa nói nó vừa đánh CHÁT CHÁTCHÁT…

“ 3 cái tát tay này là tôi trảcho cô, CHÁT CHÁT CHÁT còn đây là cái tát cho mẹ tôi, cô không biết lễ phép lấyngười lớn ra xúc phạm, CHÁT cái tát này để tôi dạy cô biết ở đời này không phảinghèo là cái tội, người giàu như cô nhưng lương tâm chó tha mất rồi cũng vậythôi. CHÁT còn cái tát này là dành cho bản thân cô, tự cô biến cô thành ra nhưthế này đây. Nếu cô yêu anh Huy thì cô hãy làm gì để xứng đáng với ảnh đi. Cô tựnhìn lại mình đi.”

“ Còn mấy người, mấy người là đànchị của tôi mà? Mấy ngươi không lo học làm gương cho bọn tôi suốt ngày tụ tập rồicó ngày dẫn nhau vô tù cả lũ bây giờ? Mấy người có nghĩ ba mẹ mấy người phảilàm việc khổ sở thế nào để nuôi mấy người lên đến đại học không? Không ai tựdưng mà giàu cả, mấy người tự suy nghĩ đi.”

Nói rồi,giải tỏa hết bực tứctrong lòng nó quay sang Quỳnh Nhi với Ánh Tuyết:

“ Đi về, tao nấu lẩu 2 đứa màyăn.”

-“ oh ye, yêu Kim Anh nhất chuồng..hihi”

Nó và Quỳnh Nhi bỏ đi rồi, ÁnhTuyết ở lại nhìn qua 1 lượt 11 con người đó rồi dừng lại ở Nhã Quyên hỏi:

“ Mày và Anh Huy là gì của nhau?”

-“ Người yêu”

“ Hahaha mày đừng hòng qua mắttao, con Kim Anh nó hiền chứ không phải tao đâu. Mày mà đụng đến nó thêm 1 lầnnữa thì mày coi chừng đó. Nhưng tao biết nó chẳng giành anh Huy với mày đâu,yên tâm.”

Nói rồi, Ánh Tuyết bỏ đi bỏ lạisau lưng mỗi người với những suy nghĩ khác nhau.

( À lâu rồi chúng ta không thấy Lâm Gia Huy vớiHà Gia Minh xuất hiện nhỉ? Xin lỗi các bạn chứ có duyên lắm mới gặp được 2 ngườinày mà chị Kim Anh nhà ta đúng là có duyên thiệt.)