Hạng Mĩ Cảnh lại lần nữa lẳng lặng gật đầu.
Sự kiện kết thúc vào lúc mười hai giờ.
Hạng Mĩ Cảnh lái xe quanh thành phố một vòng, cuối cùng vào viện thăm Diêu Bội Bội.
Y tá trực ban đang ngủ gật, Hạng Mĩ Cảnh nhẹ nhàng rón rén đi qua phòng trực ban vào phòng Diêu Bội Bội.
Diêu Bội Bội còn đang xem phim, thấy Hạng Mĩ Cảnh đến, vô cùng ngạc nhiên: "Chị?".
Trong phòng ấm áp, Hạng Mĩ Cảnh cởi áo khoác treo lên móc, vừa đi về phíasofa vừa nói với Diêu Bội Bội: "Vừa xong việc, tới thăm em".
Diêu Bội Bội không tin: "Đến thăm em mà không mang chút đồ ăn đêm thế? Không phải lại cãi nhau với Dung Trí Hằng đấy chứ?".
Hạng Mĩ Cảnh chỉ nói: "Không phải", sau đó cuộn người nằm trên sofa, nhìn vào màn hình ti vi thong thả nói: "Chị ngủ một lát".
Sau khi nhận được điện thoại của Dung Trí Hằng nói tối nay lại một lần nữacô phải tới Dung Liên sơn trang để ăn cơm cùng bà nội anh, Hạng Mĩ Cảnhvô cùng điềm tĩnh uống hết trà trong chén, sau đó đứng dậy rót thêm chén nữa, ngồi đợi Dung Trí Dật đến gõ cửa.
Dung Trí Dật thường xuyên xuất hiện ở tầng này, mĩ nữ nào cũng quen, suốt quãng đường tới vănphòng cô, phải chào hỏi không biết bao nhiêu người, cuối cùng cũng gõ gõ vào cánh cửa phòng Hạng Mĩ Cảnh, tươi cười hỏi: "Bao giờ có thể đi?".
Cô rất ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Dung Trí Hằng, ngoan ngoãn lấytúi xách cùng Dung Trí Dật đi chăm chút lại bản thân. Thực tế thì cônghĩ bỏ ra ba tiếng đồng hồ để ngồi trang điểm và làm tóc, thà dùng thời gian ấy ngủ một giấc thì hơn, gần đây cô rất hay mất ngủ, chỉ cần nghemột tiếng động nhỏ cũng giật mình tỉnh giấc, sau đó cả đêm không thể ngủ lại. Trời sinh cô đã có hình dáng này, thời gian gấp gáp, không thểđi chỉnh hình thành bộ dạng mà bà nội anh thích được, huống hồ dù cô cóđi chỉnh hình thật, chưa chắc bà cụ đã hài lòng về gia thế xuất thân của cô. Chiếc áo khoác ngoài đẹp đẽ này có thể lấy lòng được bà cụ haykhông cô không biết, nhưng cảm giác mặc một chiếc áo quá đắt tiền trênngười, khiến cô thấy hơi khó chịu.
Cô không vui lắm vì vậy tháiđộ hơi tuỳ tiện, nhìn Dung Trí Dật đi theo nhân viên bán hàng tới từngmắc áo để ngắm nghía chọn lựa, cô không kìm được mà phải bật cười: "Bảoanh tới để làm người tham kiến, kết quả hình như ngược lại?".
Dung Trí Dật vốn đang rất nghiêm túc, bị cô trêu thế, bèn chẳng thèm nhìnnữa, đi về phía cô ngồi xuống sofa, bắt đầu kể khổ: "Victor gọi điện cho tôi. nói anh ấy cùng và và Orchid đang từ Tô Châu về sơn trang, bảo tôi tới đón cô qua ăn cơm. Tôi chỉ nói thừa một câu, vốn định trêu anhấy, hỏi có cần trang hoàng cho cô thành công chúa xinh đẹp nhất vũ trụhay không, thế là anh ấy bảo được. Tôi nghĩ anh ấy đùa, nhưng anh ấyđã nói thế tôi cũng phải ra vẻ, không lát nữa gặp sẽ bị phê bình".
Cô thấu hiểu gật đầu, nói thẳng: "Tôi không thích quá long trọng".
Anh ta cười cười nhìn cô: "Tôi thấy giờ cô rất thoải mái, đổi lại là thụcnữ danh môn khác, sớm đã nhảy tưng tưng lên rồi. Thế này có được coilà đi đúng đường hay không? Nắm chắc nhân vật quan trọng rồi, vì vậysau này cô sẽ không bận tâm tới tôi nữa?"
Cô cười cười, giọng nghe xa xôi hư vô.
Rõ ràng anh ta chỉ muốn nói đùa, nhưng thấy bộ dạng khi cười của cô rấttrống rỗng và xa lạ, bèn an ủi: "Mời cô đến ăn tối nhanh như thế chắcchắn Victor đã phải dụng tâm không ít, muốn cô bước chân vào đại giađình phồn vinh và phiền phức của chúng tôi. Bà tuổi đã cao, không thểbuộc chân trói cánh con đại bàng đã khôn lớn cứng cáp mãi được, bố cũngcố ý để anh ấy là người thừa kế, nên không can thiệp nhiều vào chuyệnnày. Trước kia tôi không muốn cô phải sống phức tạp, nhưng biết đâu ởbên anh ấy, cô sẽ không phải sống phức tạp, chỉ cần anh ấy muốn, chắcchắn anh ấy sẽ giúp cô giải quyết tất cả mọi vấn đề".
Cô nhướng mày nói: "Anh nói cứ như anh ấy biến thành kim cương vậy".
Dung Trí Dật nhún vai: "Đương nhiên cũng có lúc anh ấy phải bó tay bất lực,có điều đấy là chuyện đã qua rồi. Nếu không, tại sao ai cũng muốn mìnhtrở nên lớn mạnh? Bởi vì chỉ cần lớn mạnh rồi mới có thể thật sự muốnlàm gì thì làm, mới tránh khỏi bị mất những người những thứ quan trọngvới mình".
Mắt cô ươn ướt, nói: "Tôi thấy con người nên có điểmyếu, cũng nên có thứ cần theo đuổi, nếu không cuộc sống còn có ý nghĩagì nữa?".
Anh ta cười: "Vậy cô hãy trở thành điểm yếu của anh ấy".
Đi qua mấy cửa hàng, cuối cùng Hạng Mĩ Cảnh cũng thay bộ quần áo khác.Dù sao Dung Trí Dật nhiệt tình như thế, cô quá hờ hững thật không tôntrọng người ta lắm.
Bốn giờ rưỡi hai người bắt đầu tới sơn trang, vốn lúc đi trời đang sáng rỡ, lúc xe vào sơn trang sắc trời lại u ám,mấy đám mây tối màu bị gió thổi lại gần khu vườn nhỏ, giống như mưa bãocó thể ập đến bất cứ lúc nào.
Hạng Mĩ Cảnh tâm trạng rất vui vẻ,chỉ lên sắc trời thay đổi đột ngột cười nói với Dung Trí Dật: "Xem rasắp có chuyện lớn sắp xảy đến rồi".
Dung Trí Dật liếc mắt nhìnlên trời một cái, quay lại đã thấy Dung Trí Hằng đứng bên ngoài, rõ ràng là đang đợi họ. Dung Trí Dật thấy lòng rối loạn, cho xe đi về phíatrước, dừng xe, vốn định quay về phòng một mình, không làm phiền haingười họ nữa, kết quả bị Dung Trí Hằng gọi giật lại.
Dung Trí Hằng thì thầm hai câu với Hạng Mĩ Cảnh, sau đó vẫy tay gọi Dung Trí Dật: "Có chuyện này muốn bàn riêng với chú".
Dung Trí Dật giật mình, vô thức đoán bừa rồi cười hỏi Dung Trí Hằng: "Khôngphải Nguyễn Vịnh Nhi lại xuất hiện đột ngột đấy chứ?".
Dung TríHằng sai người đưa Hạng Mĩ Cảnh vào phòng, sau đó đi xuống bậc thềm, kéo Dung Trí Dật ra xa vài bước, hạ giọng nói: "Bà không nói với tôi, đãmời mẹ của Theresa tới".
Dung Trí Dật sững lại, bước chân cũngdừng phắt, ngẩng đầu chau mày hỏi Dung Trí Hằng: "Chẳng phải dì đã mấtrồi sao? Ở đâu ra mẹ nữa?".
Dung Trí Hằng biết Dung Trí Dật sẽhỏi, lại kéo anh ta đi thêm vài bước nữa, nghiêm túc bảo: "Cô ấy khôngbiết chuyện ở New York, người đến đương nhiên là người mẹ ở Hồng Kông".
Dung Trí Dật ngập ngừng, hỏi tiếp: "Mẹ ở Hồng Kông chẳng phải cũng đã mất rồi sao?".
Dung Trí Hằng lắc đầu: "Chưa, năm đó vì không muốn nuôi cô ấy, nên mới đemcô ấy cho người họ hàng xa nuôi, giờ đã lấy một người Đài Loan. Tómlại không thể nói rõ tình hình với chú lúc này, nhưng lát nữa gặp mặt,ngàn vạn lần đừng phản ứng quá kì cục. Bà đột nhiên mời mẹ cô ấy tới,tôi không hề có sự chuẩn bị, còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra".
Dung Trí Dật dần dần mới phản ứng lại được, truy hỏi: "Anh đã biết chuyện cô ấy tìm thấy người mẹ ở Hồng Kông từ trước rồi phải không? Tại sao lạigiấu em?".
Dung Trí Hằng trả lời ngắn gọn: "Vô tình tìm thấy".Sau đó thận trọng nhắc nhở Dung Trí Dật: "Quan hệ giữa cô ấy và HứaLương Thần bà không biết, tin tức năm đó bị phong toả rất chặt, cũngkhông thể điều tra nhanh như vậy được, huống hồ nhìn bề ngoài họ nhưkhông có chút liên hệ nào. Nếu chú không muốn bà biết chân tướng sựviệc rồi sẽ suy sụp buồn bã thì nhất định đừng để xảy ra sai sót".
Dung Trí Dật thấy giận: "Chuyện này lẽ ra anh nên cho em biết sớm".
Hạng Mĩ Cảnh được đưa lên phòng khách nhỏ ở tầng một, Dung Ngọc Lan và Tần Tâm Nghiên đang ngồi nói chuyện uống trà.
Cô và Tần Tâm Nghiên cứ vài ba ngày lại gọi điện một lần, tình cảm khôngphải quá thân thiết, nhưng giọng nói cô nhất định nhận ra ngay. Cô đãnghĩ tới rất nhiều chuyện sẽ xảy ra khi tới dùng cơm với bà nội Dung Trí Hằng, nhưng cô không nghĩ tới trường hợp Tần Tâm Nghiên sẽ đến. Thậtlòng cô cho rằng nếu bà cụ định dùng cách ép Tần Tâm Nghiên để ép côphải rời bỏ Dung Trí Hằng thì e rằng kế sách này sẽ không thành, vì TầnTâm Nghiên là người rất biết tính toán, cho dù bà cụ có đưa Tần TâmNghiên một tấm chi phiếu có tám số không đằng sau, cũng không bằng những lợi nhuận mà Dung Trí Hằng đem lại.
Thấy rõ Tần Tâm Nghiên rấtcoi trọng lời mời của bà cụ, trang điểm ăn mặc vô cùng sang trọng caoquý. Ngay anh mắt đầu tiên khi vừa bước chân vào phòng, cô chỉ có cảmgiác như hai quý phụ đang ngồi nói chuyện, ống kính có thể quay bất kìlúc nào, thật chẳng có chút liên quan gì tới mình.
Tần Tâm Nghiên vẫn rất nhiệt tình, đứng dậy kéo Hạng Mĩ Cảnh ngồi xuống bên cạnh, hình như cố tình muốn thể hiện tình cảm quan hệ mẹ con cho Dung Ngọc Lannhìn.
Dung Trí Hằng đã đả thông tư tưởng Dung Ngọc Lan, vì vậyDung Ngọc Lan không hỏi thừa dù chỉ một câu, chỉ nói những chuyện vôthưởng vô phạt.
Hạng Mĩ Cảnh không bận tâm lắm, thỉnh thoảng nói xen vào một hai câu, chỉ mong Dung Trí Hằng hoặc Dung Trí Dật vào sớm.
Kết quả chẳng thấy ai trong số họ, mà người vào lại là Phùng Vũ Phi cùng bà cụ.
Mấy người họ đều lần lượt đứng dậy, còn cô tim thắt lại, bất giác toàn bộ sự chú ý đều dồn vào cả Phùng Vũ Phi .
Dung Trí Hằng từ cửa bước vào nhìn thấy dáng đứng căng thẳng của cô, vậy là đặt tay lên vai cô, ra ý trấn an.
Tinh thần cô đang căng thẳng, bị Dung Trí Hằng đặt tay lên vai đột ngột,hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Dung Trí Hằng, lòng cô bất giác runlên.
Trước đó vì những lời châm chích của Phùng Vũ Phi, cô vẫnluôn sống trong tâm trạng căng thẳng lo lắng. Không phải cô chưa từngnghĩ tới việc cho anh biết, xét cho cùng, tính cách của anh, đặc biệt là thái độ của anh trong chuyện tình cảm, thường khiến cô cảm thấy khôngđược nhẹ nhõm.
Nói với anh, chuyện quá khứ của cô và Phương TuânKiệm, dù tỉ lệ chấp nhận của anh là chín mươi chín phần trăm thì vẫn còn một phần trăm nguy hiểm, cô không thể làm thế với Phương Tuân Kiệm.Phùng Vũ Phi làm trò này với cô không chỉ một lần, hậu quả rất khủngkhiếp. Nhưng cô vẫn tin bí mật nhỏ đó của mình không ai biết, hoặc nói cách khác, cô đang trong tâm trạng thấp thỏm, chỉ mong đừng ai mangchuyện đó ra để uy hiếp cô lẫn Phương Tuân Kiệm.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, vờ tỏ ra vô tình áp sát người về phía Dung Trí Hằng.
Dung Trí Hằng nhìn cô cười, ôm vai cô cùng ngồi xuống sofa.
Ý đồ của bà nội thế nào anh chưa rõ, nhưng thái độ của bà hoà nhã thânthiện hơn lần trước rất nhiều, hỏi rất nhiều chuyện, Tần Tâm Nghiên đềucười trả lời lưu loát, hình như sớm đã soạn sẵn đề cương, giống như chỉđợi phút này để thể hiện.
Hạng Mĩ Cảnh tưởng Dung Trí Hằng bốtrí, nhưng nhân lúc không ai để ý anh ghé sát tai cô thì thầm: "Khả năng ứng biến của mẹ em là số một".
Cô cười gật đầu, cũng ghé sát tai anh thì thầm: "Bà rất giỏi đối phó với những tình huống thế này".
Anh lại nói: "Em nên học mẹ em vài chiêu, sau này lấy lòng bà".
Cô bèn hỏi: "Vậy ai sẽ lấy lòng em?".
Tâm trạng anh rất vui, để lộ ra ngoài mặt: "Đương nhiên chỉ có thể là anh".
Nội tâm cô phức tạp, nhưng thấy vẻ mặt ấy của anh, không khỏi bật cười một tiếng.
Trò chuyện một lúc, Từ Hi Lê từ trên lầu đi xuống.
Bà nội anh đúng là rất yêu thương Từ Hi Lê, bảo cô cùng Phùng Vũ Phi mỗingười ngồi một bên mình, rồi hoà nhã hỏi Từ Hi Lê bao giờ Phương TuânKiệm tới.
Từ Hi Lê chỉ sắc trời đã tối bên ngoài cửa sổ: "Trongthành phố mưa rồi, đường đến sơn trang không dễ đi, cháu bảo anh ấy láixe chậm thôi".
Bà cụ nắm tay Từ Hi Lê, cố ý cười nói với mọi người: "Giờ đã biết lo lắng cho người khác rồi đấy".
Mọi người đều phá lên cười vui vẻ, đề tài nhanh chóng chuyển từ Tần TâmNghiên và Hạng Mĩ Cảnh sang chuyện của Từ Hi Lê và vị hôn phu PhươngTuân Kiệm.
Hạng Mĩ Cảnh cũng phụ hoạ theo vài câu, sau đó đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Cô trang điểm, nên không dám rửa mặt, chỉ nhúng chút nước vào tay vỗ vỗ ra sau gáy. Cô thấy tỉnh táo hơn nhiều, lắc đầu như muốn hất hết mọi suy nghĩ khác đi, chỉ nghĩ tới chuyện của mình và Dung Trí Hằng. Khôngbiết có phải vì đông người không, mà vừa rồi những vấn đề liên quan tớicô, cô thấy nhẹ nhàng hơn lần trước, hoặc cũng có thể Dung Trí Hằng đãphải làm công tác tư tưởng với bà, nên bà cụ mới không có ý phớt lờ cô,mà muốn hiểu thêm về cô. Cô biết điều này không dễ dàng gì, cũng phảithừa nhận tình cảm Dung Trí Hằng dành cho mình là chân thành nghiêm túc.
Đứng một mình quay lát, cô mở cửa, thấy Phùng Vũ Phi đứng trên đường quay về phòng khách, đang cười như hoa nhìn cô.
Trời tối, đèn lớn đèn bé trong sơn trang đều đã được bật, những hạt mưa tonhư hạt đậu đập vào cửa kính, bên ngoài gió rít trộn lẫn tiếng cười nóivọng ra từ trong phòng khách, khiến người ta có cảm giác rất thê lương.
Rõ ràng Phùng Vũ Phi đang đợi cô, đợi cô bước ra khoảng hai bước mới nói: "Tôi thấy cô trò chuyện rất vui vẻ".
Cô không muốn gây sự với cô ta, coi như không nghe thấy, muốn nhanh chóng quay vào.
Phùng Vũ Phi lại không chịu, dùng người để chắn đường cô, nhướng đôi lông mày được vẽ cầu kì lên, cố ý cười hỏi: "Có mẹ chống lưng cảm thấy yên tâmlắm phải không?", rồi nói ngay: "Vậy thì cô phải cảm ơn tôi, là tôi đãnói với bà, nên để mẹ con cô mới có cơ hội đoàn viên".
GiọngPhùng Vũ Phi vô cùng kiêu ngạo, lúc này còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ"mẹ con", khiến cô nghe không dễ chịu lắm, nhưng vẫn không muốn xảy raxung đột với Phùng Vũ Phi, bèn nói: "Cảm ơn Phùng tiểu thư".
Phùng Vũ Phi hài lòng cười: "Chúng ta làm một cuộc mua bán, thế nào?".
Cô không hứng thú, từ chối: "Tôi không có đủ vốn để tiến hành mua bán với Phùng tiểu thư".
Phùng Vũ Phi lập tức đính chính: "Cô có", rồi nói tiếp: "Cô hãy rời bỏ anh rể, tôi sẽ trả lại mẹ cho cô nguyên đai nguyên kiện".
Cô ngẩn ra, rồi lại ngẩn ra, thấy chuyện Phùng Vũ Phi nói không liên quantới điều mình vẫn lo lắng, lòng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn. Cô nghiêng đầu nhìn Phùng Vũ Phi: "Bà ấy ghê gớm hơn cô, muốn giở trò với bà ấy, nóithật rất khó".
Phùng Vũ Phi tính cách bốc đồng nên không chịu nổi khiêu khích, lập tức lên cơn, trừng mắt nhìn cô nói: "Tôi vốn khôngđịnh nói toạc chuyện này ra, nhưng cô rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, đến khi bị bà đuổi ra ngoài, đừng trách tôi không nể mặt".
Sau khi xác định Phùng Vũ Phi không biết chuyện mình với Phương Tuân Kiệm,cô tự tin hơn, liếc xéo Phùng Vũ Phi nói: "Còn phải phiền Phùng tiểu thư quan tâm tới tôi như thế, tôi thật không gánh nổi đâu".
Phùng Vũ Phi vô cùng tức giận, nhưng không lập tức gào tướng lên, mà lấy từtrong túi ra hai tấm ảnh gí vào tay cô. tức giận nói: "Nhìn cho kĩ đi".
Cô như ma xui quỷ khiến, cúi xuống nhìn hai bức ảnh cũ trong tay.
Bức đầu tiên là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi chụp cùng một đứabé hơn mười tuổi đứng ngoài cổng công viên, bức kia là một cô gái hơnhai mươi tuổi ngồi trên xe đua. Cô xem đi xem lại hai lần, không nhậnra người phụ nữ hơn ba mươi kia, nhưng khẳng định bé gái hơn mười tuổitrong tấm ảnh đầu tiên và cô gái trong bức ảnh thứ hai là một, và nhìnkhá giống cô.
Cô rất kinh ngạc, bỗng bên tai vang lên giọng Phùng Vũ Phi: "Người phụ nữ này mới là mẹ đẻ của cô, còn đứa bé gái, tên HứaLương Thần, là chị em song sinh với cô".
Giọng Phùng Vũ Phi lạivang lên: "Cô cho rằng tại sao Joe lại tốt với cô như thế? Không phảivì anh ta đã giết chị gái cô sao, cảm thấy hổ thẹn, muốn bù đắp chocô. Cô cho rằng tại sao anh rễ lại tốt với cô như thế? Anh ấy khôngthật lòng thích cô, anh ấy chỉ đang thương hại cô thôi".
Hạng Mĩ Cảnh đờ đẫn, ngước mắt nhìn Phùng Vũ Phi.
Phùng Vũ Phi tươi cười: "Nếu cô không tin, giờ có thể vào phòng khách hỏingười mà cô cho là mẹ kia, xem bà ta còn định nói dối cô thế nào, xem cô có phải vẫn ngốc như ngày xưa, tin rằng bà ta không cố tình vứt bỏ cônữa không. Bà ta đang ở bên trong, tôi đặc biệt mời bà ta đến chocô. Cô vào hỏi đi".
"Grace!" Dung Trí Dật đi từ đầu kia lạihét lên, bước nhanh về phía họ đồng thời đẩy cô ta ra, kéo Hạng Mĩ Cảnhra sau lưng mình, rồi mắng: "Cút".
Phùng Vũ Phi bị đẩy đập ngườivào tường, lòng cô ta bốc hoả, nhưng vẫn châm chọc Hạng Mĩ Cảnh: "HạngMĩ Cảnh, cô nhìn thấy chưa? Anh ta bị tôi bóc mẽ sự dối trá, nên mớingượng quá hoá giận. Anh ta vốn là kẻ giết người điên cuồng, ra tayvới cả người mình yêu, còn giả tạo lừa cô lâu như thế".
"Câm miệng!" Dung Trí Dật đỏ bừng mặt, mắt cũng đỏ, suýt nữa đã cho Phùng Vũ Phi một bạt tai,
Dung Trí Hằng nghe ồn, vội vàng từ phòng khách đi ra, anh không biết chuyện, nhưng thấy Dung Trí Dật và Phùng Vũ Phi đều rất kích động, Hạng Mĩ Cảnh lại co rúm sau lưng Dung Trí Dật, anh không nhìn thấy cô, lòng bỗng códự cảm chẳng lành. Lập tức anh kéo Phùng Vũ Phi sang một bên, sau đónhìn thẳng vào Dung Trí Dật: "Đừng kích động". Rồi lách người nhìnHạng Mĩ Cảnh.
Hạng Mĩ Cảnh cúi đầu, tay cầm chặt hai bức ảnh, toàn thân run lẩy bẩy.
Dung Trí Hằng căng thẳng, ngập ngừng hồi lâu, rồi nhanh chóng nắm tay cô,khuyên: "Anh đưa em vào phòng nghỉ trước, được không?",
Hạng Mĩ Cảnh không hất tay anh ra, nhưng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô không khóc, cũng không gây chuyện, đôi mắt đang tìm kiếm câu trả lời,cô hỏi Dung Trí Hằng trước: "Vừa rồi cô ấy nói bà ấy không phải mẹ ruộtem". Sau đó quay đầu sang Dung Trí Dật: "Vừa rồi cô ấy nói Hứa LươngThần là chị song sinh của tôi?".
Hai anh em đều thẫn thờ.
Trái tim cô rớt xuống vực thẵm, cuối cùng hất mạnh tay Dung Trí Hằng ra, nhanh chóng chạy vào phòng khách.
Tần Tâm Nghiên đang nói với bà nội anh về chuyện câu cá, thấy Hạng Mĩ Cảnhtâm trạng kích động chạy vào gọi mình ra thì lập tức nói như phân bua:"Trẻ con vẫn là trẻ con, mong bà rộng lượng bỏ qua".
Bà cụ thấy Hạng Mĩ Cảnh có gì đó khác lạ, nhưng hỏi nhiều thất lễ, nên để mặc cô gọi Tần Tâm Nghiên ra ngoài.
Hạng Mĩ Cảnh mạnh tay, kéo thẳng Tần Tâm Nghiên ra khỏi phòng khách.
Phùng Vũ Phi bị Dung Trí Hằng tức giận mắng cho một trận, sớm đã bỏ chạy về phòng,
Dung Trí Dật thận trọng ngăn Hạng Mĩ Cảnh lại: "Theresa, cô nghe tôi giảithích, chuyện không như cô nghĩ đâu, chuyện xảy ra năm đó, tôi thật sự,thật sự rất...".
Hạng Mĩ Cảnh liếc mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng ngắt lời: "Bây giờ tôi chưa cần tới lời giải thích của anh".
Dung Trí Dật run lên, còn định tiến tới nói cho rõ. Dung Trí Hằng kéo anhta ra, đợi Hạng Mĩ Cảnh đi qua, mới dặn nhanh: "Đừng khiến bà nghingờ". Rồi chạy theo Hạng Mĩ Cảnh và Tần Tâm Nghiên.
Hạng MĩCảnh không kéo Tần Tâm Nghiên đi quá xa, cũng không cấm Dung Trí Hằng đi theo, tới một góc khuất, cô buông tay Tần Tâm Nghiên, quay người nhìnbà hỏi: "Năm đó bà khiến tôi hiểu lầm bà tự sát, có phải vì bà khôngphải mẹ đẻ của tôi, nên khi cao chạy xa bay bà không muốn mang theo gánh nặng này phải không?",
Tần Tâm Nghiên sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của Hạng Mĩ Cảnh, phải ngẩn ra mất mấy giây, mới quay sang nhìn Dung Trí Hằng.
Hạng Mĩ Cảnh để ý tới chi tiết đó, cô gần như gào lên với Tần Tâm Nghiên: "Tôi được bà nhận nuôi ở đâu?".
Tần Tâm Nghiên giật mình, run run đáp: "Theresa, con đừng kích động. Đúng là mẹ không phải là mẹ đẻ của con, nhưng con do cha con sinh ra. Mẹkhông thể sinh nở, vì vậy năm đó đã đi tìm cho cha con một người phụ nữkhác, nhưng mẹ không ngờ mẹ đẻ con lại sinh đôi, hơn nữa còn bế chị conbỏ đi Mĩ mất".
Nỗi đau khổ của Hạng Mĩ Cảnh như sóng biển xô hếtđợt này tới đợt khác, cô quay sang chất vấn Dung Trí Hằng: "Vì vậy anhđã biết từ trước rồi đúng không? Rõ ràng biết bà ấy không phải mẹ đẻtôi, anh vẫn đóng kịch lừa tôi? Làm như giúp tôi tìm lại mẹ, nhưng thực ra thì sao? Là mặt dày tìm về một người phụ nữ từ lâu đã không cần tôi nữa! Còn bảo tôi phải cảm kích anh sao? Phải cảm ơn nghĩa cử cao đẹpcủa sao?".
Dung Trí Hằng xua tay ra hiệu cho Tần Tâm Nghiên tránh đi. Anh cũng không giải thích gì, đi về phía cô hai bước, nắm lấy tay cô, chân thành nói: "Anh sợ em biết rồi sẽ như thế này, nên mới khôngmuốn cho em biết".
Cô dùng sức hất tay anh ra, trừng mắt nói:"Ngay từ đầu anh đã lừa tôi, còn nói lo lắng cho tôi gì nữa? Anh rõràng là sợ tôi gây phiền phức cho Dung Trí Dật, chẳng trách trước đó anh không thích tôi như vậy, luôn muốn đuổi tôi đi. Vì bí mật này tới một ngày tôi sẽ biết được! Thì ra người của Dung gia bắn chết chị tôi.Người chị tôi chưa từng gặp mặt".
Tâm trạng cô nhanh chóng trở nên bất ổn, trong lúc nói nước mắt trào ra.
Anh nhìn thấy cô buồn, giơ tay lên định lau nước mắt cho cô, nhưng cô lạigạt tay anh ra. Anh hiểu tâm trạng cô lúc này, không đôi co với cô, mà nói: "Anh muốn tốt cho em".
Cô vẫn khóc không ngừng, cảm thấyanh đứng ngay trước mặt mà thật xa xôi và mơ hồ, rồi lại cảm thấy như cô chưa từng nhìn rõ bản chất của anh.
Cô vừa khóc vừa cười, nói:"Đúng thế, muốn tốt cho tôi, anh làm gì cũng đều là muốn tốt cho tôi.Khiến tôi mất mẹ vào năm mười tuổi rồi giờ lại phải mất mẹ một lần nữa,ồ, không, tôi căn bản chưa từng có mẹ. Tình yêu của cha ngắn ngủi,tình yêu của mẹ là giả tạo, mẹ đẻ ốm chết, chị gái cũng chết. Nhờ phúc của anh, giờ ngay cả chút hạnh phúc ít ỏi để mang ra lừa gạt mình tôicũng mất nốt rồi. Anh hài lòng chưa?".
Anh rất lí trí khuyên cô: "Giờ tâm trạng em quá kích động, không thích hợp nói nhiều".
Cô phá lên cười đầy chế giễu: "Có phải anh lúc nào cũng bình tĩnh như thếkhông? Khi Dung Trí Dật cướp cò giết chết Hứa Lương Thần, có phải anhcũng ở bên cạnh? Nhất định anh là nhân chứng giúp anh ta thoát tội phải không? Có phải anh cho rằng chị ấy chết là đáng? Ai bảo chị ấy thamlam dòm ngó gia tài của Dung gia các anh?".
Bên ngoài một tiachớp loé lên, ánh sáng trắng khiến căn phòng sáng bừng, khuôn mặt côgiàn giụa nước mắt, nhìn vô cùng thê thảm.
Anh nhìn cô, lần đầu cảm thấy bất lực.
Dung Trí Dật đã đi theo hai người từ khá lâu, thấy Hạng Mĩ Cảnh nói tới mứcnày, anh ta không thể kìm chế được nữa, bước từng bước về phía họ, chânthành mà bi ai nói: "Cái chết của Lương Thần không liên quan tới Victor, là lỗi của một mình tôi, anh ấy giấu giúp tôi, thậm chí còn định điềucô đi chỗ khác, là vì sợ tôi thấy cảnh động tình, sẽ có hành vi tổnthương tới bản thân. Anh ấy không phản đối tôi với Lương Thần, cũngkhông coi thường Lương Thần, cô có hận thì hãy hận tôi, tôi nhận hết,cho dù bây giờ cô muốn lấy mạng tôi, tôi cũng cho cô, nhưng cô đừng hiểu lầm anh ấy. Mĩ Cảnh, cô đừng hiểu lầm anh ấy, đều là tại tôi, là tôikhốn nạn, tôi đáng chết, tôi nên đi theo Lương Thần từ lâu rồi, do tôiyếu đuối, quá yếu đuối".
Tâm trạng Dung Trí Dật cũng suy sụp, loạng choạng, ngã ra đất khóc thút thít.
Hạng Mĩ Cảnh khóc tới mức toàn thân co rút, Dung Trí Hằng bước tới ôm cô.
Cô lạnh lùng trừng mắt với anh: "Đừng động vào tôi".
Anh thoáng thất thần, cô nhân cơ hội ấy mà vụt bỏ chạy ra ngoài.
Anh trấn tĩnh, cúi người nói với Dung Trí Dật đang thu lu ngồi khóc: "Chúkhông được đi đâu, không được làm bất cứ chuyện gì khiến tôi lo lắng,tôi sẽ đưa cô ấy về, vì vậy chú đừng để xảy ra chuyện gì nữa".
Hạng Mĩ Cảnh chạy rất nhanh, trong lúc chạy cô va vào hai người giúp việcđang bưng khay, khiến mấy món ăn vặt mang vào đãi khách đổ hết ra đất,sau đó lại đẩy người quản gia định ngăn cô lại, lao ra khỏi cánh cửa,trong làn mưa mờ mịt nhắm chuẩn cổng của sơn trang, hoàn toàn không màng tới chuyện mưa đang xối xả, không do dự mà chạy ra ngoài.
Khi Dung Trí Hằng chạy đuổi theo, cô đã ra khỏi sơn trang.
Anh vừa dặn quản gia gọi tài xế lập tức lái xe theo, vừa chạy về phía Hạng Mĩ Cảnh.
Đã nhiều năm rồi Dung Trí Hằng không gặp phải tình trạng mất kiểm soát như thế này, hoặc nói cách khác, từ khi sinh ra đến nay, anh luôn đi theomột lộ trình chính xác. Trong cuộc đời anh, một cuộc đời đã được sắpxếp ổn thoả trước khi sinh ra, căn bản không bao giờ cho phép xuất hiệnnhững người khó kiểm soát như Hạng Mĩ Cảnh và cả những việc không nằmtrong tầm kiểm soát do cô gây ra. Anh không thích cảm giác đuổi bắttrong cảnh mưa gió bão bùng thế này, nhưng giờ đây, anh như bị ma xuiquỷ khiến chạy theo cô về phía trước, chỉ muốn sớm túm được cô, dùng tấcả biện pháp mà anh nghĩ ra được, giúp cô bình tĩnh lại, nghe anh giảithích.
Sải bước thật nhanh, cuối cùng cũng đuổi kịp cô đang chạycách cổng không xa, dang hai tay ôm lấy cô từ phía sau, muốn kéo cô vàophòng bảo vệ cạnh cổng tránh mưa.
Trời tối đen như mực, mưa lạilớn, nhưng trước cửa vẫn bật đèn, còn có hai bảo vệ chạy lại giúp, nhưng không được lệnh của Dung Trí Hằng, họ không dám ra tay giữ Hạng MĩCảnh.
Dung Trí Hằng vừa giữ chặt chân tay cô, vừa ghé sát tai côhét lớn: "Chạy như thế quá nguy hiểm, anh đã gọi lái rồi, em muốn điđâu, anh đưa em đi".
Hạng Mĩ Cảnh phản kháng vô cùng kịch liệt,cô ra sức giãy giụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của anh. Mặt bị mưa tápvào đau rát, nước mắt đã bị rửa trôi, lòng cô có quá nhiều điều muốn xả, dường như muốn nhân cơ hội này xả ra bằng hết. Vậy là cô dừng haigiây không giãy giụa nữa, đợi anh vừa nới lỏng, nhanh chóng đẩy anh rồiquay người nhìn anh.
Thấy cô đứng im, anh còn tường cô ngoanngoãn nghe lời, nhưng rồi nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt khác lạ củacô. Anh định giơ tay túm lấy cô lần nữa, nhưng nghe thấy giọng cô lạnh như nước mưa vang lên: "Nếu không phải Phùng Vũ Phi vạch trần sự dốitrá của anh, có phải anh định giấu tôi suốt đời hay không?".
Anh ngập ngừng hai giây, thừa nhận: "Sự thực cho thấy, em không biết chân tướng sẽ sống vui vẻ hơn".
Hai hàng nước mắt cô tuôn rơi, hoà lẫn vào nước mưa. Mưa rơi ào ào khôngngừng, khiến cô không thể mở mắt nhìn anh mãi, nhưng nỗi đau đó khôngthể bằng nỗi đau trong lòng cô lúc này. Cô muốn nhìn anh mà gào thét,nhưng vì chạy quá lâu nên chẳng còn sức nữa, cuối cùng chỉ biết khócnói: "Anh không bao giờ suy nghĩ tới cảm nhận của người khác, luôn tựmình quyết định mọi chuyện. Sao anh biết nếu tôi biết chân tướng sựviệc tôi sẽ thế nào? Anh có biết tôi phải mất bao nhiêu thời gian vàsức lực mới có thể thuyết phục được mình rằng người mẹ đó vứt bỏ tôi làvì rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ không? Anh có biết tôi sợ cảm giác bịngười khác phớt lờ vứt bỏ thế nào không? Tôi gọi bà ấy là mẹ trong mười năm, vậy mà vừa rồi, bà ấy còn nói hồi nhỏ tôi đi học lớp múa, nhưng bà ấy nói sai rồi, tôi chưa bao giờ tham gia lớp múa nào cả, tôi ở lớp hợp xướng, không phải trí nhớ của bà ấy kém, mà vì bà ấy không hề quan tâmtới tôi. Tôi là do bà ấy bỏ tiền ra mua về như thế khiến tôi không thể không phối hợp diễn cùng. Tất cả đều là giả, anh còn tìm bà ấy về làm gì? Mẹ đẻ tôi chết từ lâu rồi, chị ruột cũng chết rồi, cha cũng chếtrồi, chết hết rồi, chỉ còn lại một mình tôi".
Người anh ướt sũng, trái tim run rẩy theo những lời cô nói. Cuối cùng anh không thể kìmđược nữa, túm lấy cánh tay cô, kéo tới trước mặt mình, nhìn chằm chằmvào khuôn mặt trắng nhợt của cô, nghiến răng nói: "Nếu không phải vìthật sự yêu em, em tưởng giờ em còn có thể đứng được ở đây sao? Hạng Mĩ Cảnh, em thật không biết đủ. Rốt cuộc tới bao giờ em mới nhận ra sựchân thành của anh? Em luôn khoá mình trong quá khứ, lẽ nào sự nhẫn nại của anh còn chưa đủ? Em nói anh tàn nhẫn, thực ra em mới là người tànnhẫn nhất".
Trước kia khi phải đối mặt với anh ở cự li gần nhưthế. lòng cô luôn thấp thỏm bất an, lúc này nhìn anh, nghe những lời anh thốt ra trong lúc tức giận, cô bất giác sững lại, nhưng rồi nhanh chóng đẩy anh ra: "Anh lên kế hoạch để thâu tóm tôi, thế gọi là thật lòngsao?".
Anh bốc hoả, giọng nói cũng như nóng rực, tức giận: "Ai không đủ thật lòng thì tự em biết rõ nhất".
Cô bị anh doạ cho sợ hãi, trái tim run rẫy bỗng hoảng loạn.
Vừa khéo tài xế lái xe tới.