Hạng Mĩ Cảnh đợi Bội Bội đi tới gần trước mặt mình mới hạ giọng mắng một câu: "Không biết đi găng tay vào à?".
Diêu Bội Bội cười đáp: "Xe đưa đi bảo dưỡng, nếu không cũng không tới mức bị gió táp".
Dù gì cũng là ở nơi công cộng, Hạng Mĩ Cảnh không thể hiện sự thân mậtthái quá với Bội Bội, chỉ hỏi: "Gần đây em bận lắm à? Không có cả thờigian đi ăn cơm?"
Diêu Bội Bội đáp: "Thời gian này khá nhiều sựkiện, hơn nữa gần đây trong tập đoàn xuất hiện rất nhiều tin tức tráichiều, hằng ngày em chạy tiến độ sự kiện rồi còn phải tìm cách quan hệvới báo chí, ngủ còn không được một giấc tử tế".
Hạng Mĩ Cảnh hiểu sự vất vả của người làm PR, chỉ cười đáp: "Vậy em đổi công việc đi".
Bội Bội nhìn cô bĩu môi, sau đó thò đầu ngó vào Trăn Cảnh: "Chị, dạ tiệclần này các chị tổ chức rất lớn phải không? Nghe nói nhửng người nhậnđược thiệp mời đều rất giàu có".
Hạng Mĩ Cảnh nói: "Hải Thành cũng có ba thiệp đấy".
Bội Bội nhún vai: "Cũng chẳng có phần của em".
Hạng Mĩ Cảnh nhận ra chút tâm tư đó của cô gái trẻ, bèn nói thẳng: "Không có thiệp mời thì chắc chắn không vào được rồi, chẳng phải em đang không có thời gian nghỉ ngơi đấy à? Đêm Noel có thể ở nhà ngủ bù".
Bội Bội bĩu môi: "Em rất muốn tham dự".
Hạng Mĩ Cảnh rất kiên quyết trước chuyện ấy, nói luôn: "Đừng nói trong taychị chẳng còn tấm thiệp thừa nào, mà cho dù có cũng không cho em. Nếuem dám tuỳ tiện xuất hiện bên cạnh người đàn ông ấy, thì chắc chắn chịsẽ có cách khiến em không vào được".
Diêu Bội Bội biết rất rõHạng Mĩ Cảnh không nói đùa, làm bộ bất lực nhướng nhướng mày, mềm lòngđáp: "Được rồi được rồi, em biết đó là những chổ em không nên đến, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà ngủ được chưa?".
Hạng Mĩ Cảnh biết Bội Bộihiểu ý mình, những bữa tiệc thế này, người đàn ông đã có vợ sẽ khôngtiện xuất hiện cùng người phụ nữ khác, Phương Tử Bác nhận được thiệpmời, nếu Bội Bội xuất hiện, rõ ràng là đã làm khó vợ của Phương Tử Báctrước chốn đông người.
Cô không thể thay đổi lựa chọn của Bội Bội, nhưng ít nhất cũng phải giữ cho Bội Bội tránh xa nơi đầu sóng ngọn gió.
Buổi tối Lâm Khải Sương hẹn đi ăn cơm, Hạng Mĩ Cảnh cũng không có nhiềuviệc, nên bảo anh tới thẳng khách sạn Hạ Việt, hai người cùng ăn buffet.
Vừa nhắc tới bửa tiệc sắp tới Lâm Khải Sương đã thấy đau đầu: "Từ mấy bữatiệc trước, anh phải nhờ đủ các thể loại chị em họ đi cùng đã đủ khiếnanh hao tâm tổn trí rồi, lần này còn đích thân đi đo may y phục, Orchidrõ ràng muốn giày vò hành hạ người ta chư đâu phải muốn mua vui".
Hạng Mĩ Cảnh ngước mắt nhìn anh, cười: "Chỉ có một số ít những người nghĩnhư anh thôi, còn đa phần rất vui vẻ hào hứng chuẩn bị cho sự xuất hiệncủa mình. Về bạn nữ đi cùng, chẳng phải anh có tiến sĩ Liệu đấy à?".
Lâm Khải Sương lắc đầu quầy quậy: "Anh sợ cô ấy vừa vào đã kéo mấy vị phunhận tiểu thư khác ra một góc để tiến hành xét hỏi điều tra".
Cô bật cười: "Tinh thần hiếu học như vậy chẳng phải rất hợp với anh à?".
Anh nhún vai hơi bất lực: "Nghị lực của cô ấy hơn người, bình thường anh không biết phải làm thế nào cho ổn".
Cô nghiêm sắc mặt đáp: "Em rất xem trọng chị ấy".
Anh quay đầu đi không muốn nói chuyện ấy nữa, mà hỏi cô: "Gần đây em với dì Tần thế nào?".
Cô nhất thời không biết trả lời ra sao, bèn đáp: "Cũng thường gọi điện,nhưng cảm giác rất ý nhị, rõ ràng cả hai đều cố ý né tránh nhắc đến mộtvài chuyện. Em nghĩ khả năng là do cơ hội ở bên nhau quá ít, đợi hếtnăm, mẹ quay về Thượng Hải, chắc tình hình sẽ chuyển biến".
Anhgật đầu, an ủi: "Chắc chắn trong lòng dì vẫn cảm thấy có lỗi với em rấtnhiều, lại cũng sợ tỏ ra thân mật quá sẽ khiến mọi chuyện trở nên kìquặc".
Cô cười không đáp.
Mang đề tài này ra nói không nhẹ nhàng thú vị cho lắm, vậy là anh lại quay về chủ đề bữa tiệc, chủ độngcười hỏi cô: "Lần dạ tiệc này có cần anh làm nhà tài trợ kim cương củaem không?".
Cô lắc đầu rất dứt khoát, cười đáp: "mấy trăm mĩ nữ tranh nhau đua hương khoe sắc cũng đủ khiến anh hoa mắt chóng mặt rồi, khôngchừng em làm một đoá phù dung tinh khiết lại khiến người ta chú ý hơn".
Nhân cơ hội này anh hỏi: "vận đào hoa trước đó của em có tiếp tục tới làm phiền em không?".
cô biết anh đang ám chỉ Dung Trí Hằng, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Em không phảithiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, đâu còn mơ mộng nụ cười mỉm phổ độchúng sinh? Huống hồ, rất có khả năng anh ta hiểu lầm rằng em đang nhòm ngó tài sắc của anh ta, nếu cho là thật, chẳng phải lại càng khiến anhta nghĩ mình đoán đúng hay sao?".
Anh thử nói đỡ: "Có lẽ anh takhông hiểu nhiều về tình cảm và tình yêu, lại sống như trên mây, cónhững suy đoán và hành động khác với người thường cũng là bình thường".
Cô cúi đầu ăn coi như ngấm ngầm đồng ý với câu nói đó của anh.
Anh ngập ngừng hồi lâu, rồi vẫn tiếp tục thử hỏi: "nếu anh ta thật lòng thật dạ với em, thì em định thế nào?".
Cô chầm chậm nuốt chổ thức ăn xuống, sau đó đặt dao dĩa lên bàn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi ngược lại: "Anh có quan hệ với anh ta tốtnhư thế từ bao giờ?".
Anh không kinh ngạc trước câu hỏi của cô,nhưng vẫn ngập ngừng mất một lúc mới nói: "Quan hệ giữa anh và anh takhông phải tốt lắm, nhưng gần đây có qua lại nên cũng tàm tạm. Anhbiết bây giờ em đã bắt đầu thắc mắc trước suy nghĩ và hành động gần đâycủa anh, anh cũng không muốn biện giải rằng chúng hoàn toàn không liênquan tới anh ta, nhưng có điều em cần biết, anh không bao giờ nghĩ tớichuyện đẩy em vào nơi nước sôi lửa bỏng".
Cô xưa nay chỉ thấy bộdạng dịu dàng của anh, nhất thời bị khẩu khí và thái độ nghiêm túc hiệntại làm cho sững sờ, một giây sau, cô thấy có lỗi, vì anh luôn rất tốtvới cô, cảm giác giống như anh trai quan tâm chăm sóc em gái vậy, cô vội nói: "Lòng em đang rối loạn nên mới nói thế, anh đừng bận tâm".
Anh lắc đầu, mặt mày giãn hẳn ra nói: "Nếu đã nói đến mức này rồi, thì cóvài chuyện anh không cần giấu em nữa, trước kia anh khuyên em ở lại, một là vì anh thật sự muốn em ở lại, hai là anh ta nhờ anh làm vậy. Trong quan hệ của hai người anh là người ngoài, không hiểu tại sao đột nhiênanh ta lại có suy nghĩ như thế, cũng không biết rốt cuộc giữa hai ngườiđã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ta phải mở miệng ra nhờ anh. Anh cũng không cho rằng anh ta là người tốt, mặc dù điều kiện về mọi mặc đềutốt, dù làm bạn gái hay vợ anh ta nhất định chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhưng do nhiều nguyên nhân khiến em quyết định ở lại, có lẽ đây là ýtrời. Còn em không có ý định gì với anh ta, thậm chí chủ động từ chốianh ta, điều đó đối với anh ta mà nói không nằm trong phạm vi kế hoạchđã vạch ra. Anh biết sự kiêu ngạo của anh ta cao tới đâu, cũng khôngbiết rốt cuộc anh ta có tình cảm thế nào với em. nếu anh ta thật sựchịu hạ thấp thân phận, có ý định nghiêm túc với em, thậm chí còn theođuổi em giống những người đàn ông bình thường khác, em cho rằng em cókháng cự nổi không?".
Cô bắt đầu thấy run, không biết vì sợ hay còn vì điều gì khác, nhưng cô vẫn nghiêm túc lắc đầu: "Anh ta sẽ không làm vậy".
Anh cho rằng cô đang né tránh, đành nhấn mạnh: "Mĩ Cảnh, suy nghĩ và tâm tư của người khác, em mãi mãi không hiểu được đâu".
Cô vẫn lắc đầu: "Thật quá đột ngột".
Anh thở dài: "Lòng em hiểu rất rõ, khồng hề đột ngột. Em cũng nên biết, rất nhiều phụ nữ mong còn không được".
Cô vừa áp lực lại vừa buồn: "Em hoàn toàn không thích anh ta".
Anh không có ý định ép cô, nói: "Đương nhiên em cũng có thể tiếp tục từchối anh ta". Ngập ngừng một lát, lại nói một câu đầy ẩn ý: "Hoặc tốtnhất là em rõ ràng trong mối quan hệ với những người họ Dung thì càngtốt hơn".
Anh trầm mặc hồi lâu, rồi nói với giọng tự trách móc:"Hình như anh không bao giờ học được cách làm một doanh nhân, đầu tưluôn mạo hiểm lớn, con người anh quá mềm yếu thiếu quyết đoán, hai từ"hối hận" nên viết ngay ở trang đầu tiên trong cuốn tự điển của anh.Mĩ Cảnh, giờ anh vô cùng hối hận vì đã giữ em ở lại".
Giọng côrất nhẹ, cũng rất khản, chầm chậm nói: "Có lẽ em sẽ đến Đài Loan tìm mẹem, nhưng nếu em qua Đài Loan thật, liệu bà có cho rằng em là một gánhnặng hay không? Giống như mười mấy năm trước, vì coi em là gánh nặngnên mới vứt bỏ em".
Cuối cùng anh phát hiện ra những lời hỗn loạn của mình suốt tối nay khiến cô rơi vào tâm trạng hỗn độn, vội vàng nóivớt: "Đều tại anh nói linh tinh, em là em, em thích làm gì thì làm nấy,thích ai thì ở bên người ấy, không thích thì mặc kệ hắn đi".
Cô đột nhiên rơi nước mắt.
Anh không biết phải làm thế nào, bối rối: "Sớm biết thế này đã không nói cho em biết".
Cô cố gắng cười: "Em rất cảm ơn anh đã nói cho em biết".
Anh run rẩy, đành bảo: "Những gì phải nói anh đã nói cả rồi, nếu sau này em muốn hận anh, anh sẽ chấp nhận".
Sau bữa buffet, Hạng Mĩ Cảnh cùng Lâm Khải Sương ra chổ quán ven đường uống rất nhiều rượu.
Thực ra tửu lượng của cô không tệ, nhưng vì trong lòng đang muốn say, nên chỉ nửa chai rượu trắng cũng đủ để hạ gục cô tại chỗ.
Ngoài Diêu Bội Bội và Phương Tuân Kiệm ra, Lâm Khải Sương là người duy nhấtbiết chổ ở của cô. Anh đưa cô về chung cư, chẳng mấy khi say rượu, côlàm cho căn phòng trở nên lộn xộn, ngay cả sách trên giá cũng gạt hếtxuống. Anh nhẫn nại giúp cô thu dọn, sau khi chắc chắn cô đã nằm ngủngon lành trên giường không gây chuyện nữa mới lặng lẽ rời đi.
Hôm sau, khi mở mắt ra đã chín giờ, Hạng Mĩ Cảnh cử động cũng thấy nhức mỏi toàn thân, hai mắt sưng húp, ngồi ngẩn ra ở đầu giường mất một lúc mớinhớ ra nhửng hành động ngông cuồng của mình tối qua.
Cô vô cùnghối hận và khinh miệt hành vì của mình, giơ tay bẹo má của mình thậtđau. Cô ra tay rất mạnh, đau tới mức không chịu nổi nữa mới rụt tayvề.
Ngửa mặt lên nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng, cả khuôn mặtcũng như sưng húp lên, không kịp dự buổi họp sáng, cô đánh gọi cho DungNgọc Lan báo cáo mình đến muộn, rồi gọi cho Lâm Khải Sương.
LâmKhải Sương cười nhắc lại chuyện tối qua: "Bộ dạng lúc đó của em như muốn phá tung căn nhà. Cũng may anh nhìn thì yếu đuối, nhưng vẫn đủ sức,nếu không chắc sẽ bị em hất ngã xuống đất mất", rồi thở dài, "Nếu emthấy ở lại Bảo Nhã khó khăn quá, thì anh sẽ dành cho em một vị trí ở Lâm thị".
Cô kiên quyết từ chối: "Gặp phải chút chuyện đã bỏ chạy,thì sau này em còn làm được gì nữa. Em sẽ ở lại Bảo Nhã, trừ phi bịđuổi việc, nếu không em sẽ không lặng lẽ bỏ đi như thế".
Anh cười hỏi: "Kiên quyết vậy sao?".
Cô "ừ" một tiếng, rồi nói tiếp: "Bắt đầu từ hôm nay, em phải đẩy hai từ"yếu đuối" xuống trang cuối cùng trong từ điển của mình". Đã nói tớimức này, Hạng Mĩ Cảnh thật sự muốn tăng thêm sức mạnh cho bản thân mình.
Lúc tắm cô đắp một lớp mặt nạ, sấy khô tóc xong đeo thêm đôi khuyên taithật bắt mắt, chọn chiếc áo khoác màu vàng non, trước khi ra khỏi nhàcòn xịt thêm ít nước hoa, nhìn qua gương trong thang máy, trông cũng khá có tinh thần.
Đến công ty đã hơn mười rưỡi, hiện tại Hạng MĩCảnh đang trong giai đoạn làm trợ lí cho Chu Lệ Lệ, vì vậy cô đến muộnmột tiếng rưỡi không tránh khỏi bị Chu Lệ Lệ trách mắng.
Cô không giải thích rằng mình đã xin Dung Ngọc Lan nghỉ phép, cũng không lườmnguýt người đồng nghiệp cùng cấp bậc với mình, nhận lỗi với thái độ vôcùng tích cực, sau đó nói rõ rằng mình đã xem qua việc bố trí ở TrănCảnh.
Toàn tâm toàn ý cho công việc mình yêu thích cũng là cách làm bản thân vui vẻ, nhẹ nhõm.
Hạng Mĩ Cảnh bận rộn tới hơn bốn giờ, vừa đứng dậy đi pha cho mình tách trà, bỗng nhìn thấy thư kí thứ nhất của Dung Trí Hằng là Đổng Già cầm mộtchiếc hộp màu sắc nhã nhặn đi về phía mình.
Khó tránh khỏi bị người khác chú ý.
Cô hơi ngẩn người, Đổng Già đã gỏ cửa bước vào.
Cô và Đổng Già cũng từng tiếp xúc, lúc này hai người chào hỏi lịch sự xong bỗng thấy xa cách.
Đổng Già đặt chiếc hộp lên bàn cô, ngay câu thứ hai đã nói rõ ý đến: "Dung tiên sinh gửi".
Khi nhìn thấy Đổng Già cô đã đoán được tình hình này, cũng hiểu dù mình cónghĩ gì đi nữa cũng vẫn phải giữ thể diện cho Dung Trí Hằng, cô khôngthể nhờ Đổng Già chuyển lời, vì vậy chỉ đáp lại hai từ "cảm ơn", đợiĐổng Già đi rồi, cô không hề do dự kéo rèm cửa sổ và khoá cửa phòng lại.
Chiếc hộp rất lớn, vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong là một bộ lễ phục cungđình vô cùng thích hợp cho buổi dạ tiệc của hai hôm tới. Hạng Mĩ Cảnhchỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể khẳng định chất liệu bộ lễ phụcnày thuộc loại hảo hạng và được làm thủ công.
Trước một món quànhư thế, cô không phải không có chút động lòng, nhưng cô không luyếntiếc, mà đậy nắp hộp lại, sau đó cầm di động lên tìm số của Dung TríHằng.
Số này cô lưu lại hồi còn ở Tam Á khi Dung Trí Hằng gọiđiện cho cô. Cô nghĩ chắc sẽ gọi được nhưng không ngờ không ai nghemáy. Đang do dự xem có nên gọi thêm lần nữa không thì Dung Trí Hằnggửi tin nhắn tới, hai từ "Đang họp".
Cô biết điều không gọi làm phiền anh nữa, mà đặt chiếc hộp sang một bên, tránh ảnh hưởng tới công việc.
Khi Dung Trí Hằng gọi lại cho cô đã sáu giờ năm mươi phút.
Hạng Mĩ Cảnh chưa xong việc nên vẫn đang ở văn phòng, đồ ăn nhanh mà KiềuKiều mua về thơm nức mũi, cô không kiềm chế được, vừa mới bắt đầu ăn một miếng, đi động đã đổ chuông.
Nhìn thấy ba chữ Dung Trí Hằng trên màn hình, cô không thấy hoang mang, hắng hắng giọng rồi bắt máy, lêntiếng chào hỏi như thường: "Dung tiên sinh".
Dung Trí Hằng ừm một tiếng tượng trưng.
Cô nắm bắt thời cơ, chủ động nói: "Tôi đã nhận được quà do thư kí Đổng mang tới chiều nay".
Anh lại ừ tiếng nữa, sau đó hỏi cô: "Có vừa ý không?".
Cô cảm thấy trong giọng nói của anh có sự mệt mỏi hiếm thấy, có lẽ đại não bị nhét quá nhiều tư liệu của cuộc họp, nên mệt mỏi vô cùng. Cô cũngtừng nghĩ đến chuyện có ai đó làm anh bực, nhưng ngay lập tức gạt phắt ý nghĩ ấy, cô nói tiếp: "Rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng nhận được mộtmón quà như thế tạo ra sự bất tiện không nhỏ cho công việc và cuộc sốngcủa tôi".
Đầu dây bên kia im lặng.
Cô lấy hết can đảm,tiếp tục: "Có lẽ anh sẽ cho rằng tôi không biết điều, mà cũng có thể tôi rất không biết điều thật, nhưng anh tặng quà là quyền của anh, còn nhận hay không lại là quyền của tôi".
Cuối cùng anh không im lặng nữa, mà nói rất đơn giản: "Quà là do Sisley nhờ tôi chuyển cho cô".
Cô lập tức sững lại, vô thức nhận ra mình đã phạm lỗi "tự mình đa tình",bất lực không thể thu lại được lời đã nói, sau khi suy nghĩ rất nhanh,đành nói vớt vát: "Thật ngại quá, Dung tiên sinh, tôi còn tưởng...".
"Hạng Mĩ Cảnh". Anh lên tiếng ngắt lời cô, nhưng không nói tiếp ngay.
Lần đầu tiên anh gọi cả họ cả tên của cô, cuối cùng cô cũng thấy căngthẳng, hai tai dỏng lên, chỉ sợ để lỡ bất kì một lời phê bình nào đó của anh.
Anh dừng lại một lúc, cuối cùng hỏi một câu khá rõ ràng: "Rốt cuộc cô có chỗ nào không hài lòng?".
Cô lập tức thấy hoảng, không biết nên phải trả lời anh thế nào.
Phong độ vốn là bản năng, anh không đến nỗi tuỳ tiện cúp máy, mà vẫn buông hai từ "tạm biệt" với cô.
Cô ôm di động đứng bất động, chỉ cảm thấy tình hình thật sự hỗn loạn.
Khi Đổng Già gõ cửa bước vào, Dung Trí Hằng đang đứng trước tấm cửa kính áp đất nhìn ánh đèn neon bên ngoài bắt đấu nhấp nháy.
Hôm nay anh hơi mệt, buổi sáng dậy sớm đã thấy đầu rất nặng, hắt xì hơiliền mấy tiếng, sau đó cả ngày có cảm giác như bị sốt. Buổi sáng gặpmặt người nhà họ Khương, hạng mục hợp tác với tỉnh bên đàm phán hơn batiếng đồng hồ vẫn không đi đến được sự thống nhất cuối cùng, với tínhkhí của anh, đã định bỏ không làm nữa. Nhưng mãng xà không gan bằngrắn, Khương gia xưa nay không sợ trời không sợ đất, nếu anh buông taylúc này, không hiểu sẽ phiền phức tới mức nào. Ai cũng nói công việcmà Dung gia đã muốn làm thì không ai ngăn được, thực ra quan hệ đằng sau đó phức tạp lằng nhằng khiến anh đau đầu.
Buổi trưa được chợpmắt một lát, buổi chiều lại họp. Gần hết năm, các công ty con về báocáo tình hình, dù tinh thần của anh có tốt đến mấy củng có lúc không thể chịu đựng nỗi, huống hồ lúc này sức khoẻ lại không được ổn.
Bộlễ phục tặng Hạng Mĩ Cảnh đúng là do Từ Hi Lê cho người mang đến trướcbuổi họp, đưa tận tay anh, còn gọi điện thoại nói anh phải đích thântặng Hạng Mĩ Cảnh. Lúc đó anh đang ngồi trong phòng họp, vốn định saukhi họp xong sẽ làm việc ấy, nhưng thấy không còn sớm, bèn nhờ Đổng Giàđưa qua.
Anh đoán cô sẽ gọi lại, muốn hẹn cô cùng đi ăn tối,nhưng đúng lúc ấy lại có hai tổng giám đốc của hai công ty con cãi nhautrong cuộc họp. Anh vốn không hài lòng với đại bộ phận nhân sự dướiquyền mình, nổi nóng, lập tức điểm danh mười mấy người có mặt trong cuộc họp luôn, nửa phê bình nửa tuyên dương, như vậy mà cũng mất gần haitiếng đồng hồ.
Sức lực bị rút gần cạn, cổ họng khô và đau rát,sau khi quay về văn phòng, anh vẫn không quên gọi lại cho Hạng MĩCảnh. Kết quả hai câu nói rất rõ ràng của cô khiến anh không biết phải nói gì, đành quang minh chính đại nhắc tới Từ Hi Lê. Nhưng anh khôngcam tâm, cũng không hiểu, mặc dù đã suy nghĩ rất nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi ra câu không nên hỏi ấy, rốt cuộc cô có chỗ nào không hài lòng?
Đổng Già cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, nói: "Dung tiên sinh, chỗ ở Thẩm Viên đã hết, chuyển sang đặt ở du thuyền được không?".
Anh không quay người lại, chỉ xua tay ra hiệu cho Đổng Già, ý không cần nửa.
Đổng Già hiểu ý lập tức lui ra đóng cửa lại.
Anh đứng trước cửa sổ một lúc, sau đó quay người lại, đi tới trước bàn làm việc.
Trên bàn là một chiếc hộp màu xanh, bên trong có một bộ trang sức do chính anh chọn.
Anh không đi chọn trang sức bao giờ, trước kia mỗi lần tặng quà cho ai, dù là Phùng Nghệ Nhân, đa phần đều do thư kí chọn.
Bộ trang sức này anh phải đắn đo rất nhiều, đắt quá thì lại khiến cô cócảm giác anh muốn lấy tiền đè người, tuỳ tiện quá thì lại không thể hiện được sự trân trọng, anh không biết cô thích kiểu dáng thế nào, trựcgiác cho anh biết cô thích kiểu đơn giản thoải mái.
Chọn trangsức xong lòng anh vẫn hơi thấp thỏm, vì thời gian hai người qua lại chưa lâu, thân phận còn là cấp trên cấp dưới, anh cũng không hiểu nhiều vềcô, chỉ cảm thấy dù trong hành động hay lời nói cô đều rất thận trọng,thỉnh thoảng vui vẻ thoải mái cô nói chuyện khá thú vị. Chính vì sựthú vị đó của cô, lần đầu tiên anh quyết định hạ mình.
Anh vẫnluôn cho rằng sẽ không ai từ chối mình, nhưng giờ xem ra, món quà nàychưa tặng đã bị từ chối rồi. Anh nhét hộp trang sức vào ngăn kéo, nheo nheo mắt, sau đó đóng chặt ngăn kéo lại.
Vị của cafe đen luônrất đắng, Hạng Mĩ Cảnh không thích kiểu đắng này, nhưng cô mất ngủ, lạithêm hơi rượu của ngày hôm trươc vẫn chưa hoàn toàn hết hẳn, mắt cô sưng húp, đành phải dùng tới sự hỗ trợ của cafe.
Cô không muốn mấtngủ, nhưng tối qua khi ôm tâm trạng thấp thỏm gọi điện cho Từ Hi Lê đểcảm ơn, đúng là chiếc váy xinh đẹp đó do Từ Hi Lê tặng. Món quà ấyhoàn toàn không liên quan gì tới Dung Trí Hằng, thật lòng anh chỉ làngười đưa hàng, hơn nữa món hàng còn không phải do chính tay anh đưasang cho cô.
Lòng cô vừa ảo não lại vừa không ảo não, ảo não làvì đang yên đang lành chọc giận Dung Trí Hằng, không ảo não là vì cô đãlàm theo lời Lâm Khải Sương, Dung Trí Hằng sớm muộn gì cũng sẽ bày tỏtình cảm của mình, chẳng qua cô chỉ thẳng thắn bày tỏ lại hơi sớm mộtchút mà thôi. Nhưng kết quả nằm trên giường trằn trọc tới hơn một giờsáng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có lỗi với Dung Trí Hằng.
Cô nghiêm túc phân tích tâm trạng của mình lúc này, cảm thấy mình đang bị "thói hư vinh" chế ngự.
Là một cô gái tuổi còn trẻ, bình thường, lại không phài chưa biết đến mùivị của tình yêu, chuyện nam nữ cũng hiểu khá nhiều, cả ngày phải sống và nỗ lực trong vòng xoay phức tạp của xã hội, dù cô có thông minh biếtcách bảo vệ bản thân tới đâu, cũng không hoàn toàn vứt bỏ được thói hưvinh trời sinh của phụ nữ. Một người đàn ông như Dung Trí Hằng, tuỳtiện quơ tay một cái cũng có cả đống phụ nữ chạy tới, huống hồ câu cuốicùng anh nói với cô mang quá nhiều ý tầng nghĩa, nghe cứ như cô là người phụ nữ đặc biệt "không có nhân tính" vậy. Lần này thì khẳng định làanh sẽ không hiểu lầm cô "thả để bắt" nữa, mà cho rằng cô là kẻ khôngbiết tốt xấu đồng thời sẽ phớt lờ coi cô như vô hình luôn.
Hễ nghĩ tới những chuyện ấy, cô càng khó ngủ.
Hôm sau đi làm, Dung Trí Dật tới tìm tặng quà Noel cho cô vào thời gian ăntrưa, theo phản xạ cô giữ một khoảng cách nhất định với anh ta, đồngthời thận trọng hỏi: "Có được từ chối không?".
Dung Trí Dật thấyvẻ mặt cô cảnh giác như thế, vừa tò mò vừa buồn cười hỏi: "Có phải bomđạn gì đâu, sao cô phải căng thẳng như thế?".
Chính cô cũng cảmthấy mình đã quá căng thẳng, bèn cố ý giải thích bằng giọng nhẹ hơn:"Anh xem, anh tặng quà cho tôi, tôi lại phải đi mua một món tặng lại cho anh, anh tiêu Nhân dân tệ không xót ruột, nhưng khả năng của tôi khôngđược bằng anh, hơn nữa tặng đi tặng lại rất phiền phức, vì vậy giữachúng ta miễn đi thì hơn".
Dung Trí Dật không đồng ý, vừa xé hộp quà ra vừa bảo: "Tôi đã mua rồi, cô xem trước đi, là một thứ rất thực tế".
Đó là một đôi găng tay da màu xanh dương đậm, anh ta nhét đôi găng tay vào tay cô: "Cái này không đắt, hơn nữa không cần cô phải tặng quà lại chotôi".
Cô liếc xéo anh ta một cái.
Dung Trí Dật phá lên cười, nụ cười như nhìn thấy tâm tư cô: "Yên tâm, tôi tuyệt đối không cố ý theo đuổi cô đâu".
Đương nhiên cô biết anh ta không có ý đo, nhưng vẫn đoán mò: "Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi không?".
Nụ cười của anh ta lập tức cứng đờ trên mặt.
Cô vốn chỉ nói đùa, thấy anh ta có biểu hiện như vậy, thì phá lên cười: "Đúng là làm chuyện có lỗi với tôi rồi, phải không?".
Anh ta lấy lại tinh thần, nói lảng sang chuyện khác: "Tôi định mời cô ngày mai làm bạn nhảy của tôi".
Cô có cảm giác nếu mình ngang nhiên đi qua đi lại trước mặt Dung Trí Hằngcùng Dung Trí Dật sẽ lập tức bị đuổi việc ngay tại trận, vậy là vội trảlại đôi găng tay cho anh ta: "Anh tha cho tôi đi".
Dung Trí Dậtcười cầm đôi găng tay bị cô gác lên vai xuống nhét vào tay cô: "Khôngmuốn thì thôi, không cần phải từ chối quyết liệt như vậy, cô làm vậy sẽkhiến trái tim nhỏ bé của tôi bị tổn thương đấy".
Câu nói này của anh ta khiến cô nhớ tới thái độ tối hôm qua của Dung Trí Hằng, có chút thẫn thờ.
Dung Trí Dật hỏi: "Ai sẽ ở bên cô vào đêm Noel?".
Cô đáp: "Tôi phải tới xem hiệu ứng ánh sáng trong Trăn Cảnh đã bố trí xong chưa".
Dung Trí Dật cười: "Sao nghe đáng thương thế nhỉ? Nếu tối nay không bắtbuộc phải về Dung Liên sơn trang ăn cơm tôi nhất định sẽ ở bên cô".
Cô tự an ủi chính mình: "Hễ nghĩ mình đang nỗ lực kiếm tiền để dưỡng lão tôi lại thấy tràn đầy sức mạnh".
Dung Trí Dật đề nghị: "Hay tôi giúp cô tìm một người đàn ông xuất sắc nhé?".
Cô tỏ thái độ không hào hứng lắm: "Bạn bè của anh làm gì có ai tử tế?".
Anh ta hào hứng hứa: "Tôi sẽ tìm ở chổ khác".
Hạng Mĩ Cảnh không để tâm tới câu nói ấy của Dung Trí Dật. Dung Trí Dật là mẩu công tử chính hiệu, người đàn ông tốt mà anh ta tìm được chắc chắncũng công tử không kém, không phải cô thấy họ không có ưu điểm gì, màchỉ đơn thuần là không thích những ưu điểm của họ mà thôi. Việc phảitrải qua đêm Noel một mình sẽ khiến người khác thấy đáng thương, cô lạikhông hề có cảm giác ấy. Tốt nghiệp đại học bao nhiêu năm nay, thỉnhthoảng ngay cả Tết cô cũng ở một mình, ở một mình vào ngày lễ nhỏ này đã là gì!
Khách tới khách sạn Hạ Việt rất đông, Hạng Mĩ Cảnh saukhi tới kiểm tra lại hiệu ứng ánh sáng trong Trăn Cảnh xong bèn ra đạisảnh gặp Bill.
Trong tay Bill cầm hai túi táo đã đóng gói sẵn,thấy cô lập tức đưa cho cô một túi, còn bảo: "Cũng chỉ có ở chỗ các cômới nhận được nhiều táo thế này vào tối nay".
Cô cười nhận táocủa Bill. Đợi một lúc lâu bên ngoài mới bắt được taxi, về nhà, nhânviên quản lí toà nhà cũng bất ngờ tặng cho cô một túi táo, nói chươngtrình của công ty.
Cùng lúc nhận được nhiều táo như vậy, cô lấy một quả ra ăn, phần còn lại xếp gọn gàng vào tủ lạnh.
Các tiết mục trên truyền hình rất tẻ nhạt, MC nói đùa rằng thói quen ăn táo vào đêm Noel của người Trung Quốc thật chẳng có mối liên hệ nào vớiphong tục của người nước ngoài. Cô ăn táo, cảm thấy những phong tục có từ xa xưa thật ra cũng không phải là không tốt, ít nhất nó chứng minhrằng bất kì viên đạn bọc đường nào của nước ngoài muốn xâm nhập, thìviệc đầu tiên là phải ngoan ngoãn chấp nhận sửa đổi, như vậy lực sátthương sẽ bị yếu đi rất nhiều.
Cô nhiễm thói quen này từ khi cònhọc đại học, sau này người trong công ty cũng làm như vậy. Có lần vàođêm Noel Phương Tuân Kiệm ở lại bên cô, cô rửa sạch táo mang ra đưa choanh ăn, nhưng anh nói ăn táo vào buổi tối không tốt cho sức khoẻ, khôngchịu ăn.
Khi ấy vẫn còn trong tình trạng nếu anh nói là một cô sẽ không dám nói là 0.99, vì vậy đành tự lẩm bẩm bảo anh không thức thời,kết quả bị anh nghe thấy, hỏi cô đang lẩm bẩm chuyện gì. Cô ngangngạnh, nói ngụ ý của việc ăn táo vào đêm Noel cho anh biết, anh nghexong vẫn không chịu ăn trái táo cô đã rửa, mà cầm quả táo cô đang ăn dởcắn một miếng to, nói coi như anh đã ăn bình an. Những chuyện thân mật họ làm không ít, nhưng giây phút ấy, việc anh cắn miếng táo còn khiếncô ngượng hơn khi anh ghé môi hôn.
Hạng Mĩ Cảnh ăn hết quả táo,sau đó ợ một hơi đầy thoải mái. Cô cảm thấy đêm Noel năm nay khôngtệ, vẫn còn tốt hơn năm ngoái một mình nằm ôm gối khóc trong khách sạnnhiều.
Hôm sau vừa mở mắt ra đã bận.
Kết thúc buổi họpbuổi sáng, Hạng Mĩ Cảnh cùng Dung Ngọc Lan tới Hạ Việt. Chỉ có điềuDung Ngọc Lan bận trang điểm cho mình còn cô bận trang trí cho TrănCảnh.
Cô luôn cho rằng phòng Trăn Cảnh này lúc nào cũng hoa lệxinh đẹp, để phù hợp với bữa tiệc tối nay họ đã tiến hành trang trí lại, giờ nhìn thật sự giống cung điện ở thế kỉ trước.
Lúc ăn trưa,Bill cho cô biết sắp bị điều về Singapore làm, cô tưởng anh ta đượcthăng chức, bèn cầm cốc nước cam cụng li với anh ta.
Anh ta đón nhận lời chúc mừng của cô, nhưng lại nói: "Tôi qua đó vẫn làm phó tổng, để người mới lên chức".
Cô chau mày.
Lúc đó anh ta mới từ từ nói: "Đại Dung tiên sinh có người của mình, từ LasVegas tới, đợi tổng giám đốc nghỉ hưu, người đó sẽ lên thay".
Cô nhất thời không biết an ủi anh ta thế nào.
Nhưng anh ta lại chẳng thất vọng buồn chán, còn cười nói: "Chẳng phải ngườiTrung Quốc các cô vẫn có câu "thay vua sẽ thay thần" đó sao? Anh takhông thể thường xuyên ở Thượng Hải, nên sẽ đào tạo thân tín của mình. Nhìn tưởng anh ta thuộc phái ôn hoà, nhưng thực ra phong cách làm việcrất lạnh lùng quyết đoán, tập đoàn Hoa Hạ trong tay anh ta sẽ ngày cànglớn mạnh".
Cô gật đầu tỏ ý tán đồng, nhưng lại cảm thấy Dung TríHằng có phong cách làm việc đối nhân xử thế như thế nào không liên quanlắm tới mình. Có điều, việc anh sẽ rời Thượng Hải trong thời gian tớilại là chuyện tốt, nếu Dung Trí Dật ngồi được vào vị trí văn phòng ởtầng ba mươi chín, cô sẽ không còn phải lo lắng thấp thỏm như bây giờnữa.
Buổi chiều giúp Dung Ngọc Lan chọn trang phục. Chị ta cùng lúc đặt may ba bộ trang phục khác màu sắc và kiểu dáng, vì đều thích cả ba bộ đó, nên thay đổi ba kiểu tóc cho phù hợp để Hạng Mĩ Cảnh đánhgiá, đồng thời bảo họ trang điểm để chị ta chọn ra bộ phù hợp nhất.
Hạng Mĩ Cảnh có cảm giác Dung Ngọc Lan luôn rất hào hứng trong những chuyệnnhư thế này. Tiền Mẫn cũng nhiệt tình, sau khi giúp Dung Ngọc Lan xong bèn kéo cô về phòng trang điểm làm tóc.
Cô vốn cũng định tới một vài cửa hàng trang phục để thuê một bộ, kết quả lại nhận được quà của Từ Hi Lê.
Cô đã không biết tốt xấu rất nhiều lần rồi, không tiện từ chối ý tốt củaTừ Hi Lê thêm lần nữa. Màu xanh thẫm phối với viền màu đen, màu sắchơi già dặn nhưng vì kiểu dáng đường may tinh xảo nên nhìn rất đẹp vàyên tĩnh. Cô trắng, các đường nét trên cơ thể đẹp, phần da lộ bênngoài trở nên vô cùng lung linh dưới ánh đèn màu sắc của khách sạn. Độ dài của tóc không đủ uốn xoăn thả ngang vai, lại không muốn mang tócgiả, nên cô chọn sợi ruy băng có màu hợp với màu trang phục, tết tóc lại thành hai lọn buộc ra đằng sau.
Tiền Mẫn nhìn thấy đôi khuyên tai của cô, cười bảo: "Sở thích này của cô vẫn chưa thay đổi nhỉ".
Cô giơ tay sờ vào đôi khuyên tai, cô đáp: "Phụ nữ có sở thích vĩnh cửu với kim cương mà".
Sau khi chuẩn bị xong thì cũng tới giờ ra ngoài cửa đứng đón khách.
Chu Lệ Lệ và Hạng Mĩ Cảnh đứng cùng nhau, hai người ngoài mặt thì tỏ ra cóquan hệ không tồi, lúc rảnh rỗi, Chu Lệ Lệ khen bộ y phục trên người côđẹp, rồi hỏi may ở đâu.
Hạng Mĩ Cảnh bèn đọc bừa tên một cửa hàng chuyên may đồ cho người nước ngoài ở trong một ngóc ngách nhỏ, Chu LệLệ đang muốn lấy lòng cô, bèn bảo: "Những cửa hàng lâu năm ấy ở tronghang cùng ngõ hẽm, không phải khách quen thì không tiếp".
Cô gật đầu, không muốn nói sâu về chuyện này.
Khách khứa lần lượt kéo tới.
Dung Ngọc Lan đích thân ra ngoài đón khách.
Lâm Khải Sương tới một mình.
Dung Ngọc Lan cười hỏi anh sao không đưa bạn đi cùng. Anh thoải mái chỉvào Hạng Mĩ Cảnh: "Nếu gặp phài tình huống cần khiêu vũ, tôi sẽ cầu cứuTheresa".
Dung Ngọc Lan cười, đợi Lâm Khải Sương vào trong rồi,chị ta hạ giọng hỏi Hạng Mĩ Cảnh: "Gần đây chẳng phải anh ta đang yêuđương với một tiến sĩ sao?".
Hạng Mĩ Cảnh chưa từng nghiêm túchỏi Lâm Khải Sương về chuyện này, nhưng vì muốn tốt cho Lâm Khải Sương,nên nói: "Hình như thế".
Dung Ngọc Lan nhìn cô một cái, hỏi vớigiọng khó hiểu: "Trước kia anh ta đối xử với em như vậy, giờ sao em lạirộng lượng với anh ta?".
Hạng Mĩ Cảnh trầm ngâm hồi lâu, cười đáp: "Không thể làm tình nhân, lùi một bước làm bạn cũng tốt".
Dung Ngọc Lan: "Em cứ thế dễ bị người khác bắt nạt".
Hạng Mĩ Cảnh cố ý nhấc cánh tay gầy gò lên nói: "Thực ra là do chị chưa thấy em bắt nạt người khác thôi".
Dung Ngọc Lan phì cười: "Để hôm nào thể hiện cho chị xem".
Hạng Mĩ Cảnh cũng cười gật đầu vâng dạ, ngước mắt nhìn thấy Từ Hi Lê khoáctay Dung Trí Dật đi vào. Hạng Mĩ Cảnh định tới gặp để cảm ơn Từ Hi Lênhưng khi nhìn kĩ lại phát hiện Phương Tuân Kiệm đi ngay sau hai ngườihọ.
Dung gia tổ chứa một bữa tiệc như thế này, về tình về lí đềukhông thể bỏ sót Phương Tuân Kiệm, tập đoàn Trung Lợi có ba thiệp mời,đều do Dung Ngọc lan đích thân đưa. Nghĩ cũng chẳng tốn công tốn sứcgì, Phương Tuân Kiệm giờ có thể được coi là con rễ cháu rễ em rễ củaDung gia rồi, dù bận tới đâu cũng sẽ dành thời gian để tới dự.