Thịnh Yến

Chương 15




Hạng Mĩ Cảnh tâm trạng vô cùng phức tạp. Nếu nói, những tiểu thư gia đình giàu có muốn tiếp cận Phương Tuân Kiệm với ý định kết hôn trước kia anh đều không mấyquan tâm, nhưng giờ việc Từ Hi Lê xuất hiện khiến bất kì người đàn ôngnào cũng động lòng. Dung gia là một tập đoàn giàu mạnh thật sự, cáibóng của tập đoàn Hoa Hạ bao phủ khắp mọi nơi trên thế giới, gần như can thiệp vào tất cả ngành nghề. Từ Hi Lê mặc dù là cháu ngoại, nhưngđịa vị vững chắc, sau khi Dung lão thái thái trăm tuổi không thể khôngchia một phần cổ phần của tập đoàn Hoa Hạ cho cô ta, huống hồ địa vị của cha cô ta ở Los Angeles rất vững, lại chỉ có một cô con gái, số tài sản mà cô ta được thừa kế nhiều không kể xiết. Hay ở chổ cô ta còn làngười ôn hoà dịu dàng, nếu lấy được một người vợ như thế, thì đúng làtài sắc song toàn.

Buổi đi chơi trên du thuyền, cô không tinPhương Tuân Kiệm không cảm nhận được thiện cảm mà Từ Hi Lê dành choanh. Nhưng đã năm ngày trôi qua, cô không nghe thấy bất kì tin tứcnào về việc Phương Tuân Kiệm theo đuổi Từ Hi Lê. Cô không biết liệucó phải anh giấu giếm tốt hay không, nhưng anh chưa từng giấu giệm cônhững việc như thế. Cô không phải bạn gái anh, nếu ngay ngày mai anhkết hôn cùng một người con gái khác, không chừng cô còn tận tâm tận lựcgiúp anh chuẩn bị hôn lễ. Anh không cần phải hỏi ý kiến của cô, cũngcó thể không cần quan tâm tới cảm nhận của cô, cảm nhận của cô vốn chẳng có giá trị gì. Cô kìm nén sự tò mò, kìm nén không muốn suy đoán xemtại sao anh lại không có động tĩnh, hay anh đã hành động rồi? Chỉ cóđiều tất cả còn đang được vùi dưới đất sâu? Hạt cuối cùng cũng sẽ nảymầm?

Hạng Mĩ Cảnh nghĩ những chuyện linh tinh này, lăn qua lậtlại trên giường không ngủ được. Mãi mới chờ được đến bốn giờ, muốntới gặp Mông Giang Vũ để cáo từ, nhưng người giúp việc báo lại: "Bà chủvẫn đang ngủ, thường phải năm giờ mới dậy".

Đương nhiên cô hiểuvì sao Mông Giang Vũ vẫn đang ngủ. Buổi tối bà ta thường xuyên có mặt ở đủ các thể loại tiệc tùng tới khuya, về đến nhà tẩy trang, tắm rửaphải mất một tiếng đồng hồ, lúc bước được lên giường đi ngủ chắc đã hơnhai giờ sáng, sáng đói thì dậy ăn, không đói thì ăn gộp vào bữa trưa,buổi chiều ngủ bù tiếp. Cuộc sống như thế, thật sự tuỳ tiện hết sức.

Vì đang phải nhờ và người ta, nên Hạng Mĩ Cảnh không tiện bỏ về không lờicáo biệt, thế là cô đi đến chiếc bàn nhỏ bên hồ bơi ngồi. Mặt trờivẫn rất rực rỡ, nhưng vì bắt đầu lặn, nên ánh nắng bị căn nhà che đi quá nửa, chỉ hắt xuống một góc của hồ bơi.

Cô ngồi ngẩn người một lúc, sau đó nhận được tin nhắn của Phương Tuân Kiệm.

Anh nói buổi tối cô nấu cơm, anh sẽ về muộn.

Lòng cô bỗng vô cớ cảm thấy tức giận, những ngón tay hoay hoáy bấm chữ soạntin trả lời: "Em sắp tới ngày, không tiện", còn chưa kịp gửi tin nhânlúc ý chí bừng bừng, thì bị Từ Hi Lê đột nhiên cất tiếng gọi từ phíasau: "Theresa". Cô giật nảy mình, di động rơi thẳng xuống đất.

Từ Hi Lê không ngờ mình lại khiến Hạng Mĩ Cảnh giật mình, thấy di động của cô rơi, vội vàng định cúi người xuống nhặt.

Hạng Mĩ Cảnh sợ Từ Hi Lê sẽ đọc được nội dung tin nhắn cũng như tên người mà cô định trả lời, vội vàng sải bước tới, như vô tình đá phải di độngkhiến nó bắn xuống hồ bơi.

Di động ngâm nước cũng không gây tổnthất gì lớn, nhưng vô duyên vô cớ bị thế này, trong lòng Hạng Mĩ Cảnhthấy hơi lo lắng. Trên đường về cô vẫn tự trách mình, một là bản thân cô quá mẫn cảm, cho dù cô trả lời Phương Tuân Kiệm, nhưng Từ Hi Lê chưa chắc có bản lĩnh nhận ra dãy số đó là số điện thoại phụ của Phương Tuân Kiệm. Hai là cô lại một lần nữa nhận thức rất rõ ràng rằng, PhươngTuân Kiệm không hổ là ông chủ của cô, cho dù cô chỉ định vùng vằng làmmình làm mẩy với anh một chút, ông trời liền không chấp nhận, khiến côphải ngoan ngoãn đi mua thức ăn với nấu cơm.

Từ khi tốt nghiệp cô luôn bận rộn, nếu không phải thời gian trước không hiểu Phương TuânKiệm bị chạm dây thần kinh nào, ép cô dành thời gian đi học nấu ăn, thìkhả năng nấu ăn của cô chỉ dừng lại ở việc nấu mì tôm mà thôi. Cũngmay là cô vẫn dày công học được cách nấu vài món đủ dùng, coi như đápứng được những lúc Phương Tuân Kiệm nổi hứng muốn cô nấu ăn.

Thời gian chuẩn bị không nhiều, hầm canh thì không kịp. Cô ra chợ dạo một vòng, quyết định hấp cá, thịt dê xào măng, măng xào. Nhưng món cáhấp lại phải ăn ngay khi nóng mới ngon, chiếc điện thoại chuyên dùng đểliên lạc với Phương Tuân Kiệm đã rơi xuống nước chết hẳn rồi, không tiện dùng điện thoại công việc gọi cho anh, đành áng chừng thời gian vậy.

Nhưng cô hấp cá chưa được hai phút, thì Phương Tuân Kiệm đến.

Giống như vừa đi từ đâu đó về, trên người còn có mùi dầu xe, chẳng trách anhkhông chịu nổi, nhưng sau khi vào phòng việc đầu tiên anh làm chỉ là cởi áo vest.

Cô rất tự giác giúp anh cởi áo, sau đó mang áo treo lên giá, giải thích: "Di động rơi xuống hồ bơi, không biết lúc nào anh đến, nên còn chưa xào rau".

Anh lấy bộ quần áo ngủ trong phòng ra, tâm trạng rất tốt, đáp: "Giờ em xào đi, anh tắm trước đã".

Đã hai tháng nay cô không xuống bếp nấu ăn, nhất thời thấy lúng túng, khixào rau bị bắn mấy giọt mỡ lên tay. Cô không bận tâm, nhưng bị ánhmắt sắt lẹm của Phương Tuân Kiệm nhìn thấy, anh không phải là người biết nói lời quan tâm dịu dàng, chỉ nhắc: "Lần này đợi chảo khô rồi hãy chodầu".

Cô vội vàng gật đầu, trong lòng đang đợi lời bình phẩm của anh sau khi ăn miếng cá hấp đầu tiên.

Kết quả, tâm tư của anh không đặt vào món cá, ăn nửa bát cơm xong mới bảocô: "Hai hôm nay anh đã tới Vũ Hán, tận mắt nhìn thấy cong xưởng củaTrung Ninh Trọng Khoa, anh cảm thấy số vốn đầu tư lần này có thể sẽ tăng thêm một chút".

Cô tiếp tục gật đầu.

Anh vốn cũng khôngcó ý nói với cô quá nhiều chuyện công việc, thấy cô chẳng mấy hứng thú,bèn hỏi: "Di động sao lại rơi xuống hồ bơi?".

Cô hơi do dự, rồikể lại chuyện hôm nay cho anh nghe. Vừa nói vừa len lén liếc nhìnbiểu hiện của anh, nhưng anh bình thản vô cùng, chẳng giống người cóhứng thú với Từ Hi Lê. Cô biết đây chưa chắc đã là phản ứng thật sựcủa anh, nhưng trong lòng vẫn thầm vui, sau bửa tối cô mang một đĩa hoaquả tới trước mặt anh.

Anh ra hiệu cô ngồi xuống cạnh mình, cô lập tức cuộn người ngồi bên anh như chú mèo nhỏ.

Ti vi đang chiếu bộ phim cũ của Vương Gia Vệ(1), không được xem từ đầu,tên phim cũng không rõ, nhưng phim của Vương Gia Vệ vốn luôn chín ngườimười ý, cho dù xem từ đầu tới cuối không dám chớp mắt, cũng chưa chắc đã hiểu nổi rốt cuộc thì người tạo ra câu chuyện trong phim muốn diễn đạtđiều gì.

Vương Gia Vệ (1) là đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy góc quay có yêu cầu khá cao đối với diễn viên, cũngmay dù là Lí Gia Hân hay Kim Thành Vũ, Dương Thái Ni đều có khuôn mặtrất ăn ảnh. Suốt bộ phim chẳng thấy điểm nhấn, nội dung có chút suyđồi, đặc biết kết quả khiến người ta phải tiếc nuối thở dài, có điềucách ăn vận của Lí Gia Hân khi đóng vai tài xế trong vô cùng phong cáchkhiến người xem được rửa mắt, nhạc phim cũng khá cảm động. Cuối cùngKim Thành Vũ bị đánh sưng mày tím mặt cưỡi mô tô đưa Lí Gia Hân đi xuyên qua con đường với ánh đèn vàng vọt, bài hát tiếng Anh vang lên bởi mộtgiọng nam, câu chuyện kết thúc như thế.

Nhưng Hạng Mĩ Cảnh đặcbiệt nhớ rất rõ bài hát bằng tiếng Quảng Đông lặp đi lặp lại trong bộphim, trong giọng hát u buồn của người con gái còn mang theo cả sự kiênđịnh, day dứt khiến người ta thương cảm vô cùng, đặc biệt hai câu: Quênanh đi, sao có thể quên được, khắc cốt ghi tâm mãi mãi trong lòng, từnay sẽ không bao giờ quên.

Cô vẫn ngồi nguyên một tư thế như vậybên anh chăm chú xem phim, nghiêng đầu nhìn mới nhận ra Phương Tuân Kiệm không biết ngủ từ bao giờ. Chưa quá muộn, cô nghĩ

nhất định là do hai hôm nay anh vất vả quá nên mới ngồi trên sofa ngủ gật bất thườngthế này. Cô không nhẫn tâm gọi anh dậy, nhưng cũng không muốn anh ngủ kiểu này, đang định đánh thức anh, vừa giơ tay lên, anh đột nhiên ngoẹo cổ, giật mình mở choàng đôi mắt mơ màng.

Cô vội đặt tay xuống, nói với anh: "Vào giường ngủ đi".

Anh buông lỏng cánh tay nãy giờ vẫn ôm chặt cô, sau đó đứng dậy vươn vai, không đợi cô đứng vững, bỗng cúi người bế cô lên.

Cô giật mình suýt thì hét lên, vô thức vòng tay ôm cổ anh.

Anh vừa ngủ một giấc, đã lấy lại được lại tinh thần, nụ cười trêu chọc nở trên môi, nhìn cô hỏi: "Nghe nói em sắp đến kì hà?".

Cô không ngờ tin nhắn đó lại gửi thành công, bỗng ngượng ngùng.

Tâm trạng của anh khá tốt, anh ném cô lên giường như ném một chiếc gối,cũng chẵng cho cô có thời gian bò dậy, đã ngã người xuống ngay trước mặt cô.

Không phải cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cảm giác tối nay không giống với những lần trước.

Anh cúi mặt xuống, nhìn cô một lát, sau đó cất tiếng gọi: "Mĩ Cảnh".

Toàn thân cô gần như mềm nhũn, để mặc anh cúi đầu khẽ ngậm mút lấy bờ môidưới đầy tính đàn hồi của mình, sau đó bắt đầu tìm lên môi trên.

Hơi thở nóng ấm của anh vương vấn trên mũi, hoà trộn cùng hơi thở của cô,mùi hương sạch sẽ tinh khiết trên người anh theo hơi thở xâm nhập vàophổi, lập tức thổi căng lồng ngực cô. Ngọn lửa ham muốn bắt đầu cháyrần rật trên thân thể, khiến người ta chỉ muốn áp sát nữa, áp sát mãi.

Tâm trạng vui vẻ của Hạng Mĩ Cảnh chỉ duy trì được khoảng mười hai tiếng đồng hồ.

Hôm sau, Chu Lệ Lệ cầm tờ báo giải trí cố ý đi đi lại lại trước mặt cô,đúng như ý Chu Lệ Lệ muốn, cô đã nhìn thấy tấm ảnh cận mặt khá lớn củaNguỵ Khiết ngay ở giữa trang báo, tiêu đề viết rất bắt mắt: Nhân viêntruyên thông của Bảo Nhã chen chân vào cuộc hôn nhân của Kha Yến vớingười chồng giàu có.

Cô còn chưa kịp phân tích tin tức này đã bịDung Ngọc Lan gọi tới phòng làm việc. Không chỉ mình cô, mà NguỵKhiết đã tới trước, hai mắt sưng đỏ như mắt thỏ, không dám nhìn cô, rõràng đang lo sợ.

Hiếm khi thấy Dung Ngọc Lan nghiêm nghị như thếnày, đi thẳng vào vấn đề hỏi Nguỵ Khiết: "Là em tự xin nghỉ hay để côngty phải đuổi?".

Hạng Mĩ Cảnh không kìm được cau mày nhìn Dung Ngọc Lan: "Liệu có phải có hiểu lầm gì đó không?".

Thái độ của Dung Ngọc Lan đối với Hạng Mĩ Cảnh vẫn khá ôn hoà, giải thích:"Cả trang báo đều viết về tin tức đáng xấu hổ đó. Xưa nay chị khôngcan thiệp vào cuộc sống riêng của nhân viên, nhưng giờ lại liên quan đến danh tiếng của công ty, sáng nay trong cuộc họp thường lệ đã có ngườimang vấn đề này ra đùa cợt với chị. Chị không muốn để người khác hiểu lầm rằng Bảo Nhã của chúng ta dựa vào những con đường không chính đángmới có được thành tích ngày hôm nay, càng không muốn những người có dãtâm nhân cơ hội này bôi nhọ tập đoàn Hoa Hạ. Nguỵ Khiết là ngườitrong tổ của em, chị biết em xưa nay rất quan tâm tới cấp dưới của mình, nhưng giờ chị buộc phải đưa ra quyết định có lợi cho công ty nhất".

Nguỵ Khiết biết mình đuối lí, không muốn Hạng Mĩ Cảnh phải vì mình mà tranhcãi với Dung Ngọc Lan, nên cô nói với Dung Ngọc Lan: "Em xin nghỉ".

Hạng Mĩ Cảnh không nói gì trước mặt Dung Ngọc Lan, sau khi ra ngoài, kéoNguỵ Khiết sang một bên, rồi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?". Nguỵ Khiết vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hạng Mĩ Cảnh, nghiêng mặt né tránh ánh mắt cô, cố gắng kìm chế không để nước mắt rơi, nói với giọng khẩn cầu:"Theresa, đừng ép em nữa được không? Em biết mình sai rồi, cũng biết sẽ không thể tiếp tục làm ở công ty nữa. Em xảy ra chuyện thế này, ítnhiều sẽ làm liên luỵ tới chị, xin hãy tha thứ cho em. Em rất cảm ơnsự quan tâm của chị hơn một năm nay, cũng rất tiếc vì không còn cơ hộiđược theo học hỏi chị nữa".

Hạng Mĩ Cảnh đã đại khái hiểu đượcvấn đề, thấy tâm trang Nguỵ Khiết không ổn, cô biết quyết định của DungNgọc Lan là không thể vãn hồi, nên cô không bày tỏ bất kì thái độgì. Đợi Nguỵ Khiết đi rồi, mới thông qua Âu Na hiểu được nguồn cơn sự việc.

Thì ra năm ngoái Nguỵ Khiết quen với chồng của Kha Yếntrong bữa tiệc do Bảo Nhã tổ chức, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nàykhông tìm được lửa trong cuộc hôn nhân của mình, nên di chuyển mục tiêusang Nguỵ Khiết ngây thơ không hiểu sự đời. Qúa trình cụ thể Hạng MĩCảnh không thể đoán được, nhưng rõ ràng Nguỵ Khiết đã cắn câu, hơn nữatrong lúc đóng vai tình nhân còn không cẩn thận để mình mang thai. Lần trước trên đường ra sân bay Nguỵ Khiết nói bị đau ruột thừa, thực tế là do có dấu hiệu của việc bị sảy thai, nên dù được nghỉ ngơi cả mườingày, khi quay lại công ty làm việc khí sắc cũng chẳng tốt hơn làbao. Bỗng dưng trở thành nhân vật chính trên trang nhất các mặt báo,chẳng trách Dung Ngọc Lan quyết định sa thải cô ấy.

Hạng Mĩ Cảnh không nghĩ ra được cách nào để đưa Nguỵ khiết quay lại công ty, huống hồ ra đi lúc này có thể là lựa chọn tốt nhất.

Âu Na rất thích xem phim do Kha Yến đóng, nên chẳng còn chút thiện cảm nào dành cho Nguỵ khiết, lên tiếng phê bình: "Cậy mình có chút tài sắc màvung tay quá trán, giờ thì công việc mất, danh tiếng bị huỷ hoại, cònsảy thai, ngay sức khoẻ cũng chẳng ra sao".

Hạng Mĩ Cảnh tâmtrạng không vui lắm, ngồi dựa người trên sofa, chầm chậm nói: "Nếu không phải vì bất đắc dĩ bị ép vào đường cùng, ai lại muốn bỏ đi đứa con củachính mình?".