Thính Thính

Chương 28




Bùi Dĩ Nghiêu bây giờ không biết phải làm sao, vì sau khi hắn hôn Trần Thính, Trần Thính — khóc rồi.

Trần Thính không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cứ thi nhau rơi ra từ hốc mắt, mặt đỏ bừng, nom cực kỳ đáng thương.

Hắn luống cuống lau nước mắt cho Trần Thính, ôm cậu vào ngực dỗ dành, rồi lại sợ mình gần quá làm cậu khóc to hơn. Trần Thính chớp chớp mắt, mặc kệ Bùi Dĩ Nghiêu ở bên cạnh lo lắng, hít hít cái mũi, trong lòng thấy hơi khổ sở.

Bởi vì Thính Thính gay rồi.

Đầu sỏ gây tội chính là Bùi Dĩ Nghiêu, mệt mình trước kia nghĩ cậu ta là người tốt, đúng là mắt để dưới mông mà. Nếu không phải do tên họ Bùi này, mình đã chẳng bị ép chảy ra nước mắt sinh lý, mất mặt quá đi thôi.

Chưa nghe qua chuyện có người được crush hôn vui quá phát khóc à?

Muốn thài.

Nước mắt Trần Thính dọa Bùi Dĩ Nghiêu phát sợ, hắn thật sự chẳng có cách nào, nhưng lại đau lòng, đành phải kéo xa khoảng cách với cậu, chầm chậm nói: “Xin lỗi, là tôi sai.”

Trần Thính mặt không biểu cảm: “Xin lỗi cái đầu cậu.”

Bùi Dĩ Nghiêu: “……..”

Trần Thính: “Cậu không định dỗ tôi nín hả!”

Tôi nói cho cậu biết, hôm nay là do cậu cưỡng hôn tôi, nếu cậu không dỗ được tôi, tôi sẽ bảo mẹ ship một xe cua lớn đến đây quắp gãy họa mi của cậu.

Trần Thính làm mặt lạnh, nhưng gương mặt nhỏ treo hai hàng nước mắt lại chẳng có tí lực uy hiếp nào, chỉ khiến Bùi Dĩ Nghiêu thêm đau lòng. Giờ hắn phải làm sao đây? Phải dỗ dành chứ còn làm sao, đương nhiên phải dỗ, nhất định phải dỗ.

Vì vậy mười lăm phút sau, Trần Thính đội mũ áo hoodie lên đầu chỉ để lộ mặt ra, ngồi trên ghế đá gần núi giả, vừa chán muốn chết đá đá chân, vừa chờ Bùi Dĩ Nghiêu mua kem cho.

Tất nhiên cậu không khóc thật rồi, dọa Bùi Dĩ Nghiêu tý thôi.

Bùi Dĩ Nghiêu chạy rất xa tới tiệm bánh ngọt mới mở để mua kem, sau đó lại chạy về. May mắn bây giờ là buổi tối, nếu không để mọi người nhìn thấy giáo thảo cầm kem chạy bạt mạng ở khuôn viên trường, chắc chắn cằm rơi đầy đất.

Trần Thính ăn kem, vẫn cảm thấy không hài lòng. Vừa ăn, vừa cùng Bùi Dĩ Nghiêu ước pháp tam chương.

*Ước pháp tam chương: chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản.

“Sau này khi chưa được tôi đồng ý thì cấm hôn lung tung.”

“Được.”

“Sau này cậu không được phép tùy tiện ở nơi công cộng……. Ừm, làm mấy hành động không văn minh!”

“Được.”

“Nhưng tôi thì được phép.”

“……. Được.”

Cuối cùng Trần Thính cũng nở nụ cười, thật ra là muốn nhịn cười mà không được. Lúc thấy Bùi Dĩ Nghiêu cầm kem chạy từ xa tới, hậm hực trong lòng đều tan biến.

Vì sao ngay từ khi bắt đầu cậu không thẳng thừng từ chối Bùi Dĩ Nghiêu, vì sao cậu lại thường xuyên mất ngủ, hiện tại đã có đáp án. Xu hướng giới tính không quan trọng, đằng nào cậu cũng thích Bùi Dĩ Nghiêu rồi.

Từ lúc được tỏ tình đã chưa từng có ý định từ chối.

Nhưng nếu đổi thành Dương Thụ Lâm, Cao Đạc hay bất kì người nào khác, có khi cậu đã từ chối luôn mà không cần nghĩ.

Trần Thính liếm kem, trộm ngắm Bùi Dĩ Nghiêu. Bùi Dĩ Nghiêu cũng đang nhìn cậu, tầm mắt hai người vừa chạm nhau liền tách ra, Trần Thính quay đầu đi, còn Bùi Dĩ Nghiêu vẫn nhìn chăm chú.

“Cậu cứ nhìn tôi như vậy người khác sẽ nhận ra mất.” Trần Thính bất đắc dĩ nhắc nhở.

Nghe vậy, Bùi Dĩ Nghiêu vốn định nói “Không sao cả”, nhưng lại nghĩ, tuy hắn thấy không sao, nhưng không có nghĩa Trần Thính cũng thấy vậy. Hắn nên tiết chế một chút, tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho Trần Thính.

“Được, tôi sẽ chú ý.” Bùi Dĩ Nghiêu nói được thì làm được, nhưng chỗ này không có ai đi qua, hắn không cần phải giấu diếm.

“Kem có ngon không?” Hắn lại hỏi.

“Ngon lắm á.” Trần Thính cắn thêm một miếng, ngập ngừng, cầm kem giơ về phía Bùi Dĩ Nghiêu: “Cậu muốn ăn không?”

Vốn Bùi Dĩ Nghiêu vốn không định ăn, bởi hắn không thích đồ ngọt mấy, nhưng liếc mắt nhìn vệt kem dính trên khóe miệng Trần Thính, ma xui quỷ khiến cúi đầu cắn một miếng.

Trần Thính không ngờ hắn sẽ ăn thật, vội vàng giật tay cầm kem về, lỗ tai không kìm được nóng lên. Cũng may cậu đội mũ nên Bùi Dĩ Nghiêu không phát hiện ra.

“Đi thôi.” Cậu chột dạ đứng dậy, định về ký túc xá. Bùi Dĩ Nghiêu biết mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng tích cực nên chỉ yên lặng đi bên cạnh, đưa Trần Thính đến dưới tầng ký túc xá thì không đi theo nữa.

“Tôi nhìn em đi vào.” Bùi Dĩ Nghiêu đứng ở bậc thang nhìn cậu, cực kỳ giống anh bạn trai đưa người yêu về ký túc xá.

Trần Thính “Ừm” một tiếng nhỏ như muỗi, không dám nhìn hắn lâu, đút tay vào túi áo rồi lạch đạch chạy vào. Chỉ là mới chạy đến sau chỗ ngoặt cậu đã không nhịn được nhô đầu ra nhìn.

Bùi Dĩ Nghiêu phất tay với cậu, xoay chân bước xuống bậc thang.

Lần này không uổng phí.

Trần Thính tâm trạng như lên mây về phòng ký túc, tưởng Dương Thụ Lâm chưa về nên vui vẻ ngồi bệt dưới đất chơi game săn thú. Hôm nay cậu quyết định sẽ khiêu chiến boss cuối cùng trong game — chiến tượng.

Nhưng khi cậu đang chơi, bỗng có tiếng gọi âm u len lỏi vào tai: “Thính Thính…….”

“Đệch mợ.” Trần Thính vừa run tay một cái đã bị chiến tượng dẫm chết tươi.

Dương Thụ Lâm nằm ở giường trên thò đầu ổ gà ra, mặt tái nhợt như bị yêu tinh nhền nhện trong Động Bàn Tơ hút khô sinh khí.

Trần Thính vội vàng đứng lên: “Mày đấy à, làm sao thế, trong người khó chịu hử?”

“Không phải.” Dương Thụ Lâm lắc đầu: “Bản thảo của tao lại bị Cẩu ca trả về rồi, tao đang tự chất vấn cuộc đời………”

Trần Thính nghĩ kĩ, nói: “Tao thấy chủ đề của mày khá ổn, nhưng mà…. vẫn nên nâng cao trình độ hành văn.”

Dương Thụ Lâm ngồi bật dậy: “Cái gì cơ? Giọng văn tao giản dị tự nhiên như thế!”

Trần Thính: “Thôi, cứ viết bản thảo cho tốt đi, đừng quên thứ tư có bài thuyết trình cùng bài luận. Với cả tuần này thi bằng cấp 4, mày đừng quên chỉ tiêu bài phiên dịch, tổ phụ đề thi hai chọn một. Mày bảo muốn vào tổ phụ đề, thế đã sắp trà trộn vào được chưa?”

Dương Thụ Lâm: “Tao sai rồi Thính Thính ơi, tao không nên làm lẫn ảnh chụp vào PPT, mày tha thứ cho tao đi!”

Trần Thính: “Tuy bây giờ mới học năm hai, nhưng giấy chứng nhận thi viết, thi nói có khi chuẩn bị phải nộp rồi. Ôi trời, lại còn phải lấy bằng cấp 4 nữa, bận chết mất.”

Dương Thụ Lâm, đã tắt thở.

Đến tận lúc tắt đèn, trước mặt Dương Thụ Lâm vẫn như có vô số sách vở vờn quanh, chứng chỉ môn này, chứng chỉ môn kia, sợ hoa cả mắt.

Trần Thính chú ý động tĩnh của cậu chàng, tự phê bình mình dọa bạn quá ác. Nhưng lúc này chợt có tin nhắn của Bùi Dĩ Nghiêu gửi tới, cậu ngay lập tức đá Dương Thụ Lâm sang một bên.

Bùi Dĩ Nghiêu: Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.

Trần Thính méo miệng, Khốc ca chẳng lãng mạn gì cả.

Đông Hồ Cua Vương: Cậu đang làm gì thế? Chuẩn bị ngủ rồi à?

Bùi Dĩ Nghiêu: Không, đang đọc sách.

Đông Hồ Cua Vương: À…

Bùi Dĩ Nghiêu bên kia nhìn ba chấm tròn, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng gập sách lại để trên mặt bàn, nhắn một tin.

Bùi Dĩ Nghiêu: Nếu không đọc sách, sẽ lại nhớ em.

Vì không thể ngưng nhớ em, cho nên phải đọc sách.

Trần Thính đọc tin nhắn, khóe môi khẽ cong, lăn qua lộn lại cuộn mình vào chăn thành cái bánh chưng, rúc vào một góc trên giường như tạo ra thế giới nhỏ của riêng mình.

Đông Hồ Cua Vương: Vậy cậu đọc sách đi, tôi ngủ đây.

Nói vậy chứ Trần Thính không tài nào ngủ nổi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá bất ngờ, nhận được một nụ hôn, sau đó lơ nga lơ ngơ làm rõ quan hệ với Bùi Dĩ Nghiêu.

Hai đứa mình……. Coi như đang hẹn hò rồi?

Trần Thính sờ mũi, ngón tay không cẩn thận chạm vào môi lại nhớ tới cái hôn kia.

Bánh chưng nhỏ nằm trên giường lăn lăn, bất động.

“Ting ting.” Tin nhắn mới đến, bánh chưng nhỏ nhô đầu ra, là tin nhắn thoại của Bùi Dĩ Nghiêu. Trần Thính không quản vất vả xuống giường, mở ngăn kéo lấy tai nghe, rồi lại bò lên giường lén lút bật voice.

“Ngày mai gặp.” Một câu ngắn gọn, cái lạnh đêm cuối thu được tia sáng của Bùi Dĩ Nghiêu làm ấm lên, giọng nói dịu dàng tan chảy con tim.

Đông Hồ Cua Vương: Được.

Trần Thính rụt rè không dám ghi âm giọng mình, ngón tay mất khống chế mở ảnh chụp Bùi Dĩ Nghiêu trong thư viện ra. Sáu múi cơ đập thẳng vào mắt, cậu theo giọt nước nhìn xuống tuyến nhân ngư, ôm mặt gào thét trong lòng.

Không được không được, cứ như biến thái ý.

Đêm nay, ngoài Dương Thụ Lâm, mọi người đều ngủ một giấc ngon lành.

Cơ mà rất nhanh, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt còn chưa kịp bắt đầu, thời gian biểu của Trần Thính đã bị việc học lấp đầy. Cậu không ngừng làm bài tập phiên dịch, thi xong kì cấp 4, sau đó lại nhận được thông báo thi lấy bằng chứng nhận tiếng phổ thông và tin học từ Lâm Quyển.

Điều khó hiểu khi học đại học là gì? Là thi lấy chứng chỉ.

Trần Thính do dự một lúc, bởi ngoài bằng của môn chuyên ngành ra, những chứng nhận khác mọi người được tự do đăng kí. Trần Thính chọn đại thi bằng chứng nhận tiếng phổ thông.

Bùi Dĩ Nghiêu không chú trọng lắm. nhưng quan điểm của Trần Thính khiến hắn thấy mới mẻ.

Đông Hồ Cua Vương: Sau này mà thất nghiệp, tôi sẽ về nhà nuôi cua.

Trần Thính có sản nghiệp ông bà để lại nên không nuôi chí lớn, cũng chẳng thích ganh đua với anh chị em trong nhà, cảm thấy làm ngư dân thì có gì mà không tốt chứ. Chờ cậu tốt nghiệp rồi, cậu sẽ là một ngư dân level quốc tế.

Chỉ tiếc người nước ngoài trông không thích ăn cua lắm.

Bùi Dĩ Nghiêu thì ngược lại, về sau muốn nói chuyện với người này có khi cậu phải chạy đến tận phòng thí nghiệm quá.

“Cậu muốn làm nhà khoa học hả?” Tối thứ sáu, Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu theo hẹn gặp nhau ở thư viện. Trần Thính cầm cốc trà sữa Bùi Dĩ Nghiêu mang cho, nhỏ giọng hỏi.

Hai người ngồi rất gần, Bùi Dĩ Nghiêu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tay rút ra khăn giấy lau sạch trà sữa dính trên ngón tay cậu.

Trần Thính nghiêm túc bẻ đầu ngón tay tính toán, nói: “Nếu mà tôi về nhà nuôi cua thật, đợi đến lúc cậu học xong tiến sĩ chắc tôi đã xưng bá ở hồ Dương Trừng rồi.”

Bùi Dĩ Nghiêu mỉm cười, mọi người nhìn thấy xì xào bảo lạ.

Hóa ra Khốc ca cũng biết cười.

Dương Thụ Lâm làm tổ trong góc viết luận đến mức mặt dại cả ra: Mình đang viết gì đây? Nãy vừa nghĩ ra cái gì thế nhở? Đùa, sao Trần Thính toàn ngồi với Bùi Dĩ Nghiêu vậy?

Sao trông hai đứa nó nhàn nhã thế kia?

Không học à?

Không định thi à?

Không định làm bài thuyết trình hay gì?

Trần Thính đặt bài chuyên ngành lên bàn, ngón tay bụ bẫm chọt một cái lên màn hình máy tính của Bùi Dĩ Nghiêu: “Tui muốn viết topic này nè, cậu thấy mở bài nên viết thế nào?”

Bùi Dĩ Nghiêu: “Blah blah blah………”

Một lúc sau, Trần Thính lại duỗi đầu ngón tay ra chọt một cái lên sách: “Từ này dịch sao đây? Tui thử dịch sang mấy từ khác rồi mà chưa thấy chuẩn lắm.”

Bùi Dĩ Nghiêu: “Blah blah blah……..”

Một chốc sau, Trần Thính nằm bò ra bàn, hehe viết xong rồi, nhẹ nhàng quá đi.