Thính Thính

Chương 16




Thứ sáu, Bùi Dĩ Nghiêu lại đến ký túc xá đợi Trần Thính. Đúng lúc tan học, người qua lại phần lớn đều tò mò nhìn giáo thảo mới của trường, có vài người chuyên hóng chuyện sẽ giải thích mối quan hệ giữa Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu cho bạn học.

Dĩ nhiên, vẫn có nhiều nam sinh không quan tâm đến chuyện giáo thảo này nọ, Bùi Dĩ Nghiêu đẹp trai, gay hay không thì liên quan gì.

Bùi Dĩ Nghiêu giả điếc, coi như không nghe thấy lời bàn tán bên tai, Trần Thính cũng không để hắn đợi lâu, tầm mười phút sau, Trần Thính đeo túi vải chạy ra từ ký túc xá.

Không giống như Bùi Dĩ Nghiêu đơn giản, lúc ra ngoài Trần Thính có thói quen đeo túi khi đi ra ngoài, trong túi cậu đựng sạc điện thoại, khăn tay, có lúc còn mang cả ô.

Đương nhiên, móc khóa hình con cua không bao giờ rời khỏi người, Trần Thính xem cua như chân ái của đời mình.

“Đi thôi.” Hôm nay Trần Thính mặc áo hoodie liền mũ màu xanh ngọc mới mua năm nay. Gà mẹ Dương Thụ Lâm nói, mặc đồ sáng sủa mới được các dì các cô thích, xúi giục cậu thay đổi cách ăn mặc.

Trần Thính thấy mặc sao cũng được, thay thì thay thôi.

Nhưng cậu mặc cái áo này lại đeo túi sau lưng, so với sinh viên đại học thì chẳng khác nào học sinh trung học vắt mũi chưa sạch.

Trần Thính lặng lẽ bỏ túi xuống, cầm trong tay, hành động này cũng giống như học sinh trung học. Cậu trộm nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, nhìn xem Khốc ca đi như nào.

Bùi Dĩ Nghiêu mặc áo gió, để trần cổ tay, hai tay đút vào túi quần, mỗi bước đi đều thần thái vô cùng.

Trần Thính muốn bắt chước, cúi đầu nhìn túi quần in hình hai trái dâu nhỏ, đành từ bỏ.

Dâu tây là mẹ vá cho cậu, bởi vì túi quần bị dây thép sượt qua làm rách, bỏ đi thì tiếc, nên mẹ liền lấy miếng vá hình dâu tay vá vào.

Để cân xứng, túi bên kia cũng vá thêm một cái.

Trần Thính không thể phản kháng, trừ khi cậu muốn mặc hoodie có tai thỏ, hoặc là muốn đeo cái túi thêu hoa.

Hôm nay hai người không ngồi tàu điện ngầm, cũng không cần gọi xe, vì đúng dịp Nguyễn Tâm tới thành phố công tác thuận đường qua đón. Lúc Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu ra cổng trường, Nguyễn Tâm đã đến, mắt đeo kính râm lớn nhìn trời, choàng áo vest màu đỏ dựa vào chiếc xe màu xám bạc, vừa thời thượng vừa phong cách.

Đặc biệt là nửa khuôn mặt bị kính râm che khuất làm người ta khó đoán ra tuổi thật của bà.

Trần Thính nghe không ít người xung quanh bàn luận về bà, đều nói “Chị gái này”, “Chị gái kia”, thỉnh thoảng có người châm biếm suy đoán người bà đợi là ai, có phải đang đợi bạn trai không.

Thời thế thay đổi, phú bà còn muốn bao dưỡng trai tơ.

Bùi Dĩ Nghiê giống như đã quen, mặt không đổi sắc. Chính chủ không thèm để ý, Trần Thính cũng không cần quan tâm, đi theo hắn đến trước mặt Nguyễn Tâm, không kịp phòng bị bị Nguyễn Tâm xoa đầu.

“Nào, Thính Thính mau lên xe.” Nguyễn Tâm tự tay mở cửa xe cho Trần Thính, đến con trai một cái cũng không thèm nhìn. Đợi Trần Thính ngồi vào, bà mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn Bùi Dĩ Nghiêu.

Bùi Dĩ Nghiêu: “……..Mẹ.”

“Ui, con trai ngoan.” Nguyễn Tâm lên tiếng, đôi mắt giấu trong kính râm đảo qua người hóng hớt trên đường đang kinh ngạc, ý cười trên miệng không đổi, tiếng giày cao gót “cộp cộp”, bà ngồi trên ghế lái, đóng cửa, lái xe, động tác vừa ưu nhã vừa ngầu.

Cho đến khi xe phóng vù đi, cuối cùng Trần Thính đã hiểu độ cool của Bùi Dĩ Nghiêu là di truyền từ ai, hóa ra không phải từ chú Bùi gửi một đống ảnh đồ ăn trong nhóm chat thật.

Nguyễn Tâm không đưa Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu về nhà, mà đến nơi sầm uất nhất của trung tâm thành phố, dẫn bọn cậu đi ăn cơm, dạo phố, mua quần áo. Quần áo của Bùi Dĩ Nghiêu đều do Nguyễn Tâm mua, nhưng Bùi Dĩ Nghiêu không đủ kiên nhẫn đi dạo phố, hôm nay Trần Thính ở đây, Nguyễn Tâm liền lôi cả hai người đi.

“Trời đổi mù rồi nên mua thêm quần áo. Con trai để ý cách ăn mặc là tốt, mặc đúng mực là tôn trọng đối phương, Thính Thính con nói xem có đúng hay không?”

“Đúng ạ.”

Trần Thính nhìn Khốc ca xụ mặt, sáng suốt lựa chọn ôm đùi.

Nguyễn Tâm rất thích đứa nhỏ lanh lợi này, tuy không phải người hay nói nhưng ở chung lại thấy thoải mái. Vì thế ba người vốn đi cạnh nhau biến thành Nguyễn Tâm cùng Trần Thính đi trước, Bùi Dĩ Nghiêu ở sau xách đồ. Mấy thứ này, có vài thứ là mua tặng Trần Thính.

Khi bắt đầu dạo phố, Trần Thính đã đoán được chắc chắn Nguyễn Tâm sẽ mua đồ cho cậu, cho nên lẳng lặng nhắn tin hỏi mẹ. Mẹ cậu bảo Nguyễn Tâm không phải người ngoài, chỉ cần không phải đồ đắt tiền, nhận quà cũng không sao.

Nguyễn Tâm cũng giữ chừng mực, chỉ chọn quần áo và giày cho Trần Thính.

Bùi Dĩ Nghiêu mua thêm rất nhiều đồ, vẫn không nói gì. Nguyễn Tâm chẳng cần hỏi hắn có thích không, bởi vì Bùi Dĩ Nghiêu cảm thấy mặc gì, dùng gì đều không tỏ thái độ.

Cho dù có đội tóc giả lên đầu hắn, cùng lắm Bùi Dĩ Nghiêu cũng chỉ lạnh mặt ném vào thùng rác.

Vậy mà khi mua quần áo cho Trần Thính, Nguyễn Tâm đang phân vân chọn xanh lam hay hồng phấn, Bùi Dĩ Nghiêu bỗng mở miệng nói: “Hồng phấn.”

Nguyễn Tâm kinh ngạc nhìn hắn — Con chưa uống thuốc à?

Bùi Dĩ Nghiêu tỉnh bơ, cứ như người vừa nói không phải hắn.

Trần Thính cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Khốc ca lại thích hồng phấn, nhưng cậu vẫn cố gắng nói: “Cháu thấy màu xanh lam khá đẹp.”

Nguyễn Tâm phục hồi tinh thần, ướm thử hai cái áo len lên người Trần Thính, nói: “Hình như hồng phấn đẹp hơn chút, mua hồng phấn nhé Thính Thính?”

Trần Thính đành phải ngậm ngùi gật đầu.

Không phải cậu không thích màu hồng phấn, nhưng mà nó cứ làm cậu trông trắng trắng mềm mềm. Phải biết Trần Thính không thiếu nhất là hai chữ này.

Mua xong cho Trần Thính, Nguyễn Tâm tiếp tục đi chọn áo len cho Bùi Dĩ Nghiêu, bà hỏi ý kiến của Trần Thính, Trần Thính nhìn cái màu nâu và cái in hình con khủng long nhỏ màu xanh lục đáng yêu vô cùng, quyết đoán chọn cái đằng sau.

Tới nào, tổn thương nhau đi.

Nguyễn Tâm cảm thấy mắt nhìn của Trần Thính rất tốt, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của con trai, cười bảo hắn đi thử áo. Bùi Dĩ Nghiêu định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

“Thính Thính cũng đi thử đi.” Nguyễn Tâm đưa áo len màu hồng phấn cho Trần Thính.

“Vâng.” Nhìn áo len in hình khủng long nhỏ, Trần Thính cảm thấy màu hồng phấn cũng không quá tệ.

Ba phút sau, hai người mở cửa phòng thay đồ cùng lúc, áo len hồng phấn và áo len khủng long nhỏ đứng chung một chỗ, vậy mà cực kỳ hài hòa.

Nguyễn Tâm ngồi trên sofa, vừa lòng gật đầu, còn sai hai người tới gần chút nữa để bà chụp ảnh gửi cho Trần Tố. Trần Tố là mẹ Trần Thính.

Trong ảnh, Khốc ca vẫn lạnh lùng như cũ, Trần Thính nom càng trắng mềm. Khủng long nhỏ giương nanh múa vuốt, phun ra ngọn lửa là một trái tim màu hồng đào.

Lúc Nguyễn Tâm gửi ảnh chụp, Bùi Dĩ Nghiêu khẽ hỏi Trần Thính: “Mệt không?”

Trần Thính nghiêng đầu nói nhỏ: “Vẫn ổn, còn cậu?”

“Không mệt.”

“Trước kia tôi hầu mẹ đi dạo phố, còn lâu hơn thế này.”

“Hai anh em ở đó nói thầm cái gì đấy.” Nguyễn Tâm cười đi tới, bảo hai người nhanh đi thay quần áo, sau đó xoay người đến quầy tính tiền. Nhân viên bán quần áo ở một bên nói ngọt khen bà có hai người con trai thật ngoan, bà cũng không phủ nhận.

Mua sắm xong, ba người lại đi ăn khuya, giờ là mười một giờ đêm. Nguyễn Tâm đưa Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính về nhà, ngày mai sẽ đưa hai người về trường.

“Thính Thính ngủ chung giường với A Nghiêu được không?” Nguyễn Tâm hỏi.

“Được ạ.” Trần Thính không để bụng, chỉ một buổi tối thôi mà, đều là con trai cả, chẳng vấn đề gì. Mùa hè xuống sông bơi, có thằng con trai nào không mặc mỗi cái quần cộc xuống nước, không cần để ý nhiều như vậy.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn cậu, cũng không phản đối.

Hai người trở về phòng ngủ. Bùi Dĩ Nghiêu chủ động tìm áo phông cho cậu mặc, quần lót cũng lấy cái mới tinh như lần trước.

Trần Thính nhận lấy, đi tắm trước.

Bùi Dĩ Nghiêu chờ bên ngoài, nghe tiếng nước trong phòng tắm, tự nhiên cảm thấy tâm tư dao động. Khi Trần Thính mặc xong quần áo đi ra ngoài, tất cả như trở về lần gặp mặt đầu tiên.

“Cậu sao thế?” Trần Thính thấy hắn ngây người, hỏi.

Bùi Dĩ Nghiêu không nói gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Trần Thính cũng không để ý, sắp 12 giờ đêm, cậu thấy hơi mệt, liền chui thẳng vào chăn chuẩn bị ngủ.

Thật ra ngủ trên giường của Bùi Dĩ Nghiêu làm cậu hơi ngại, vụ say rượu lần đó thật sự quá mất mặt. Nhưng nếu đối phương không để ý mà cậu lại biểu hiện sự xấu hổ ra ngoài thì rất khó xử.

Nghĩ ngợi hoài, cơn buồn ngủ như con sóng cuồn cuộn đánh úp, Trần Thính ngáp một cái, cuối cùng không thắng nổi, đi vào mộng đẹp.

Bùi Dĩ Nghiêu từ phòng tắm ra thấy Trần Thính đã ngủ say, rõ ràng người không lớn, vậy mà bá đạo chiếm hơn nửa cái giường.

Trông như cua lớn hoành hành ngang ngược.

Bùi Dĩ Nghiêu vô thức đứng ở mép giường nhìn cậu hồi lâu, thậm chí còn hơi cúi người lại gần nhìn cậu. Đợi đến lúc hắn khôi phục tinh thần, lại lâm vào suy tư.

Hắn đang làm gì đây? Rốt cuộc lại nghĩ gì vậy?

Dưới ánh đèn, gương mặt mịn màng của Trần Thính rất mềm mại, ở khoảng cách gần như vậy có thể thấy rõ tóc mai. Miệng cậu cũng hồng hào như đôi má, no đủ, hơi chu ra, có thể thấy đầu lưỡi nõn nà.

Nếu…….

Thân mình Bùi Dĩ Nghiêu đột nhiên cứng ngắc, cau mày vì ý nghĩ của bản thân. Hắn ép mình dời tầm mắt, qua hồi lâu, mới nằm nghiêng trên giường đắp chăn lên, cùng Trần Thính bảo trì khoảng cách.

Nhưng đêm thu yên tĩnh sao có thể khiến người bỏ qua tiếng hít thở, nhắc nhở hắn sự tồn tại Trần Thính.

Hắn quay đầu, cần cổ mảnh khảnh của Trần Thính gần ngay trước mắt. Bởi vì cổ áo quá rộng, nửa bả vai và một phần lưng bị lộ ra.

Cơ thể thiếu niên, là vẻ đẹp mảnh mai.

Bùi Dĩ Nghiêu hít sâu một hơi, lại nằm dịch ra ngoài. May mà giường hắn đủ lớn, không đến mức khiến hắn ngã xuống đất.

Đêm này, đã định sẵn là một đêm không ngủ.