Thình Thịch

Chương 5: Chở tôi một đoạn đi




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

"Lý Bình Xuyên tên này quá bình thường, lớp chúng tôi cũng có người tên Lý Phẩm Xuyên, lớp năm cũng có một người họ Lưu cùng cậu cùng âm cùng tự ( phát âm giống nhưng khác tên)."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Vậy nhớ mã số sinh viên đi, cậu 22 tớ 28, lúc thầy cô đọc tớ sẽ biết được."

"Vậy nếu giữa Lý Phẩm Xuyên và Lưu Bình Xuyên có người số 22 thì sao?"

"Sao có thể?"

*

Một chuỗi mật mã mà thôi.

Nhưng trùng hợp một cách kỳ lạ với mã số sinh viên lúc đầu.

Chỉ là trùng hợp.

Lý Bình Xuyên so với ai khác đều hiểu rõ, điều mà anh hy vọng nhiều năm như vậy, đều chỉ là trùng hợp, Tảo Tình căn bản không thể nhớ được mã số sinh viên của anh còn làm mật mã.

Anh so với ai khác đều hy vọng cô là có yêu.

Đáng tiếc không có.

Thời gian bốn năm, anh nên tỉnh lại rồi.

Cửa vừa mở ra.

Đi chưa được hai bước.

Tảo Tình cũng từ bên trong đi ra, có lẽ là nghe được động tĩnh, vẻ mặt lười biếng, đang nghiêng đầu đeo bông tai, sờ soạng trên lỗ tai.

Cô vừa nhấc đầu, liền thấy Lý Bình Xuyên đỡ Triệu Nguyên Trình đứng ở trong huyền quan.

Anh đỡ một người trên vai, nhưng vẫn cứ đứng thẳng, cà vạt bị Triệu Nguyên Trình túm lấy có chút lệch, ngửa cổ, bờ vai anh rộng lớn, mặc gì cũng đẹp.

Căng hết cả bộ tây trang.

Cứ đứng như vậy, mặt không cảm xúc lãnh đạm làm cho người ta khiếp sợ, "Triệu tổng uống say, tôi đưa anh ấy trở về."

Tảo Tình không ngờ sẽ còn gặp lại anh.

Hoặc là nói không ngờ tới trong vòng một ngày thấy anh hai lần, "... ồ, anh, anh đưa anh ấy lên phòng đi."

Đúng, cô có thể cây ngay không sợ chết đứng.

Tuy lúc trước là cô đá anh, nhưng hiện tại anh là cấp dưới của Triệu Nguyên Trình, cô chỉ huy anh một chút, hẳn là... không quá đáng.

Ừ.

Không quá đáng.

Huống hồ cô cũng đâu có nâng nổi người đàn ông say như chết này.

Lý Bình Xuyên dường như suy xét tới điểm này.

Anh gật đầu, máy móc mà hoàn thành tất cả, đem Triệu Nguyên Trình ném lên trên giường, quay người lại, Tảo Tình đứng ở cửa, trong tay còn cầm bông tai chưa đeo lên.

Cô vừa trang điểm đậm, dưới mí mắt có hai viên kim cương sáng bóng, phấn mắt khoa trương, toàn bộ lớp trang điểm đều khoa trương, sinh trưởng ở trên mặt cô một chút cũng không hài hòa.

Tảo Tình vốn dĩ có khuôn mặt khiến lòng người rung động.

Lý Bình Xuyên lại giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy, thanh tâm quả dục, "Làm phiền rồi."

Anh không có giống như buổi sáng, cứ như vậy không ừ hử một tiếng liền đi.

Tảo Tình không có tiếp tục đi theo.

Toàn bộ quá trình anh đều chưa từng quay đầu lại nhìn cô.

Mùi nước hoa ngọt ngào bao trùm khắp căn phòng cô đi qua, không nồng cũng không nhạt, ngay cả trong đám đông hỗn loạn, cô cũng có thể phân biệt rõ ràng mùi của mình.

Lý Bình Xuyên thẳng đến khi ra cửa cũng chưa từng quay đầu lại.

Lúc rời đi còn lễ phép đóng cửa lại, một chút cũng không hoảng loạn.

Anh đi thang máy.

Thang máy từ lầu một đi lên, dưới tình huống thẳng đường rất nhanh là có thể đến, hô hấp anh cũng chậm rãi vững vàng rơi xuống, rốt cuộc đi vào, ấn lầu một, lại ấn đóng cửa.

Cánh cửa kim loại màu bạc từ từ đóng lại trước mặt anh.

Một khe hở đang dần dần khép lại.

Khi đến tầm vai, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài thang máy, xen lẫn tiếng gọi của Tảo Tình, "Chờ một chút ——"

Lý Bình Xuyên cũng không mở cửa cho cô.

Thang máy đã thu nhỏ lại thành một khe hở nhỏ, Tảo Tình dù duỗi tay cũng không vào được.

Ai nói phụ nữ đều tàn nhẫn?

Đàn ông tàn nhẫn lên rồi cũng không kém.

Cách vách còn có thang máy khác.

Tảo Tình không đợi lâu thang máy liền đến, lúc cô ra thang máy Lý Bình Xuyên vừa ra khỏi đại sảnh.

Cô chạy ra đại sảnh, anh đã lên xe.

Từ trước đều là anh nhìn theo bóng dáng cô, nhưng giờ anh đã trở thành một người tàn nhẫn và dứt khoát.

Lý Bình Xuyên còn chưa kịp khởi động xe, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ.

Anh hạ kính xuống, hờ hững hỏi: "Chuyện gì?"

Tảo Tình treo gương mặt tươi cười, "Anh muốn đi đâu?"

Lý Bình Xuyên: "Về nhà." . truyện tiên hiệp hay

Không phải gọi không được xe, cũng không phải một hai phải ngồi xe anh, nhưng cô chính là muốn hỏi: "Vậy thuận tiện chở tôi một đoạn đường đi?"

Biểu cảm Lý Bình Xuyên không thay đổi, nhìn thời gian, gằn từng chữ: "Hiện tại là thời gian tan tầm của tôi."

Nói cách khác anh không có bất luận nghĩa vụ gì phải đảm đương việc làm tài xế cho em gái của cấp trên.

Cái quan hệ này, anh đã phân biệt rõ ràng.

Bị từ chối hai lần.

Tảo Tình ở bên cạnh Lý Bình Xuyên chưa từng chịu qua cái ủy khuất này, cô vịn lấy cửa xe không buông tay, khóe miệng giật giật, quay đầu đi, thấp giọng mắng câu: "Xiba!"

*Xiba (西八): nguồn gốc từ tiếng hàn (씨발: ssibal): fuck, Wtf

Lý Bình Xuyên cuối cùng cũng có biểu cảm, "Cái gì?"