Thình Thịch

Chương 28: Hôn hôn tôi




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

Làn da cách lớp lông xù xù của thảm, không hề trần trụi như vậy, khinh bạc mềm như bông xúc cảm mềm mại và nhẫn nhụi xen lẫn vào nhau, khiến cho tay chân của Tảo Tình theo đó mà mềm nhũn, dẫu cho mỗi cú thúc về sau của Lý Bình Xuyên đều rất mạnh, dẫn đến chân tâm bị chụp đánh đến ướt át lại dính nhớp, phiếm đỏ.

Anh cũng không ngừng lại.

Mà là một chút lại một chút, hận không thể xỏ xuyên qua đến tận cùng.

Cứ việc như vậy.

Tảo Tình vẫn cứ cảm thấy, cô quen biết nhiều người như vậy, ái muội qua, tiếp xúc qua, cuối cùng cô yêu nhất, vẫn là Lý Bình Xuyên.

Những người đó, tình dục đều là cao hơn tình yêu.

Nơi nào sẽ còn có cái thứ hai, khi tình dục leo lên thẳng đỉnh núi, còn nhớ thương cô lạnh hay không đâu.

Đáy mắt bắt đầu chua xót, cô thẳng cổ, cong môi, hôn lên khóe môi Lý Bình Xuyên, ánh trăng lành lạnh dừng ở trên da thịt tinh tế của cô, thoạt nhìn trắng đến giống như khối ngọc, khi bị va chạm dao động, phảng phất như đang bị nghiền nát.

Bị hôn đến phát những âm tiết rên rỉ vui sướng, Lý Bình Xuyên cũng không ngừng đòi lấy.

Đến cuối cùng bọn họ đều quên mất Tảo Tình còn có lớp học cần phải học vào sáng mai.

Tấm thảm cô rất thích kia cũng không biết lây dính vết nước loang lổ của ai, khi buổi sáng nhìn thấy, nó đang được đặt ở ban công phơi nắng.

*

Tảo Tình lúc cao trung là người thích đến trễ.

Càng đừng nói là đại học.

Lớp học kia của cô, trước nay cũng không ai nghiêm túc nghe, một giấc ngủ trôi qua, cọ tới cọ lui, lúc ra cửa đã sắp 10 giờ, ánh nắng chiếu vào, hai mắt đau đớn.

Đứng ở huyền quan, Tảo Tình vừa ngáp vừa mang giày, nhất cử nhất động đều biến thành động tác chậm rãi.

Cô vốn là muốn tự mình ngồi xe điện ngầm.

Nhưng Lý Bình Xuyên đã sớm chuẩn bị xong để đưa cô đi.

Đứng bên cạnh tủ giày, không gian chật hẹp, anh thuận theo tự nhiên mà đỡ ở góc tủ, tay còn lại thì đặt trên eo Tảo Tình, góc độ này, cô vừa vặn có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu nâu trên mí mắt anh.

Bởi vì vị trí đặc biệt, cô nhớ đặc biệt rõ ràng.

Sau khi mang giày xong, Lý Bình Xuyên quét tới đôi mắt thất thần của Tảo Tình, "Không đi?"

Hoàn hồn, Tảo Tình vội chớp mắt, "... Đi."

Ngoài miệng nói đi, nhưng rõ ràng không có động.

Lý Bình Xuyên cũng cùng cô cùng nhau đứng, anh hôm nay không có mặc tây trang đeo cà vạt, tóc cũng không chải chuốc gọn gàng, dáng vẻ rất tản mạn, có chút bóng dáng của thời cao trung.

Tảo Tình liếm liếm môi, nhìn cái cổ mảnh khảnh của anh, bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua cùng anh lăn lộn trên thảm, thời điểm cọ yết hầu anh cùng anh làm, tâm lại ngứa.

"Trước khi đi, anh không nên hôn tôi sao?"

Môi cô bị chính cô liếm láp hiện lên tầng nước óng ánh.

Quả thật rất có lực dụ hoặc.

Nhưng Lý Bình Xuyên biết, anh phải cho sự ngọt ngào thích hợp, cho quá nhiều, Tảo Tình sẽ ngán.

Anh không bởi vì lời cô nói mà dao động.

Tảo Tình giận dỗi, "Không hôn thì không hôn, có bản lĩnh buổi tối cũng đừng hôn."

Cô mở cửa đi ra ngoài, cố ý dẫm bước chân thật mạnh.

Lý Bình Xuyên nhìn những sợi tóc gãy trên đỉnh đầu của cô từ phía sau, ẩn hiện trong không khí, sinh động thú vị.

Thích cô lúc này.

Thật đúng là nhìn một sợi tóc trên người cô đều có ý tứ.

Anh cố gắng đem tầng tâm tư này đè áp xuống, lúc theo sau, Tảo Tình còn không biết khó hiểu chuyện gì mà nhìn anh một cái, "Anh hôm nay không có đi làm à?"

"Đưa cô đi học."

"Hả?"

Tảo Tình không nghĩ tới, "Không cần, tự tôi ngồi tàu điện ngầm đi là được rồi."

"Làm sao vậy?" Lý Bình Xuyên cúi đầu nhìn cô, lông mi và con ngươi, rõ ràng mà phóng đại, "Cô ở trong trường học còn có bạn trai nhỏ?"

Miệng lưỡi này của anh... Giống muốn đi bắt gian.

Tảo Tình nghiến răng nghiến lợi.

"Mới không có!"

Lý Bình Xuyên "Ừ ừ" có lệ hai tiếng, "Vậy chính là chê tôi không có siêu xe, khiến cô mất mặt?"

"Cái gì siêu hay không siêu xe, không phải đều là công cụ thay thế đi bộ thôi sao?"

Cô trước nay không có theo đuổi những thứ này.

Cũng chỉ là mê chơi một chút, cũng không phải thật sự hư vinh.

"Rất xa, anh tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?"

Đây mới là lo lắng của Tảo Tình.

Thang máy vừa đến, Lý Bình Xuyên đem cô đơn đặt trong giọng nói, "Hóa ra là cảm thấy thận tôi không tốt, đã hiểu."

Muốn mạng mà.

Tảo Tình xoa mặt suy sụp, vội vàng đi theo.

Tuy buổi sáng đã trôi qua.

Lý Bình Xuyên lại vẫn hỏi cậu tượng trưng, "Đói không? Mua bữa sáng ăn trước?"

"Không ăn," Tảo Tình rung đùi đắc ý, "Qua đến liền trực tiếp tìm Kỳ Hòa ăn cơm trưa."

"Ăn ở nhà ăn?"

"Buổi chiều còn có lớp, chỉ có thể ăn ở nhà ăn."

Tuy rằng rất khó ăn.

Cô lúc cao trung không quen ăn ở nhà ăn, có thể cùng Lý Bình Xuyên ăn vài lần, cũng rất không dễ dàng, tuy không có ý bới móc, nhưng cũng chịu không được xác sâu bọ trong rau, dây điện trong quạt ở căn tin.

Giống như cố ý nhắm vào cô, cô ăn, không có lần nào là tốt hết.

Lý Bình Xuyên không giống vậy, lớp 12 mỗi ngày đều phải chạy nước rút, ăn cái gì đã sớm không còn quan trọng, thỉnh thoảng là có lệ mà ăn, có đôi khi người nhà đưa cơm tới, mới có thể ăn được hai bữa ngonn.

Cứ như vậy, hầu hết thời gian, vẫn là Tảo Tình nhớ thương anh nhiều hơn một chút, cũng mua cho anh nhiều đồ ăn lót bụng.

Sự chênh lệch của học sinh giỏi và hoạc sinh hư đó là lúc Lý Bình Xuyên đang làm bài, cô ghé vào phòng học ngủ, không phải ngủ chính là cùng mấy học sinh đếm ngược khác cùng nhau nghiên cứu một chút bàng môn tả đạo.

Thời điểm chơi đùa cũng không quên bản thân còn có một người bạn trai mọt sách lớp 12.

Vào thời gian trống giữa các tiết học, sẽ đi gặp anh.

Đem một đống lớn đồ ăn vặt cho anh giống như dâng hiến đồ quý giá, "Mấy cái này đều là nhà em đưa cho em, đặc biệt ăn ngon, anh đừng quên ăn đó, đừng cho tên tiểu béo ngồi cùng bàn, anh ta đều béo như vậy rồi, anh cho anh ta ăn, là hại anh ta!"

Lý Bình Xuyên cầm hai hộp bánh quy và chocolate, còn có chút đường, đều là đồ ngọt.

Đúng thật đều là thứ Tảo Tình thích ăn.

Anh rất ít ăn.

Nhưng vẫn là cười nhận lấy, cũng không cho tiểu béo ngồi cùng bàn.

Khi đó Tảo Tình vẫn luôn là lạc quan, chưa buồn qua bao giờ.

Kỳ thật hiện tại cũng giống nhau, ngoại trừ vẻ hoảng sợ khi lần đầu gặp lại Lý Bình Xuyên, mọi thứ về sau đều là tự nhiên phát triển, so với những gì cô tưởng tượng ra, khác biệt không lớn lắm.

Nhưng cô rất vui, từ cửa sau lẻn vào phòng học, lúc bắt đầu ngồi cạnh Kỳ Hòa, vẫn luôn ngái ngủ khò khò.

Ngủ đến tan học điểm danh cô mới tỉnh.

Tảo Tình xoa xoa đôi mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa, thấy ánh mắt u oán của Kỳ Hòa, "Cậu cuối cùng cũng tỉnh, nhưng gấp chết tớ rồi."

Một tia khẩn trương len lỏi trong lòng, Tảo Tình có dự cảm, chính mình đã bị bát quái.

"Gấp cái gì?"

"Cậu nói gấp cái gì?" Kỳ Hòa lộ ra bộ dáng cấp bách, "Rốt cuộc sao lại thế này, mau nói cho tớ biết!"

Tảo Tình lui ra phía sau một chút, dựa vào tường ngồi,

"Thì, tớ nói rồi mà chuyện lần đó đó."

Bảo cô nói, thật đúng là nói không nên lời, chính mình cũng đang phiền, nhân lúc tan học mọi người đều đã đi rồi, lúc này mới có thể bực bội mà rầm rì hai tiếng, nhìn về phía Kỳ Hòa cũng không bình tĩnh lại được.

"Cậu nói chúng tớ rốt cuộc có tính là bạn trai bạn gái không?"

Vấn đề này đã làm cô rối rắm mấy ngày liền.

Hẳn là tính.

Nhưng Lý Bình Xuyên không có chính miệng nói.

Cô là phụ nữ, muốn chính là sự chắc chắn, không có chắc chắn, trong lòng liền không yên. . Truyện Khoa Huyễn

Kỳ Hào đánh vào trán cô một cái, "Cậu cũng có ngày hôm nay, bị đàn ông làm cho quay cuồng, anh ta cũng chưa nói, cậu liền cùng anh ta ngủ?"

"...Cũng không phải chưa từng ngủ qua."

Một cái đánh thứ hai bay đến.

Cô đau quá che đầu lại, "Đừng đánh, đánh nữa sẽ ngu đó."

"Vốn dĩ đã ngu rồi." Sự trào phúng của Kỳ Hòa như tạt một gáo nước lạnh, từ trên xuống dưới Tảo Tình đều ướt hết, "Cậu không sợ anh ta là muốn trả thù cậu sao? Suy cho cùng người ta trước kia chính là bởi vì cậu, mà những trường nổi tiếng cũng không vào học."

Tảo Tình không tim không phổi, âm thầm lẩm bẩm, "Trường nào không phải trường... Hơn nữa không nhất định là bởi vì tớ, tớ không muốn đội cái nồi này đâu."

"Cậu không có mắt à, vậy sao cậu không vào Tân Đông Phương đi?"

Kỳ Hòa sợ cô bị lừa, mới phải nhắc nhở cô, "Dù sao cậu cũng phải cẩn thận một chút, đừng bởi vì anh ta hiện tại điểm này tốt, liền quên đi cậu là như thế nào có lỗi với người ta, tốt nhất hỏi rõ ràng, nếu không ngay cả ngủ cậu cũng ngủ không yên đâu?"

Lời nói không dễ nghe.

Nhưng lại rất có lý.

Tảo Tình nắm tóc phát tiết, sau khi nắm lấy thì vùi đầu vào ngăn bàn suy nghĩ, mới khom lưng, đã bị Kỳ Hòa nắm ra, "Được rồi, đừng phát điên nữa, hỏi rõ ràng không phải được rồi sao, cậu còn sợ cái gì?"

"Sợ..." Tảo Tình càng thêm phiền muộn, "Lỡ như tớ hỏi, anh ấy nói anh ấy chính là đang chơi đùa tớ thì làm sao bây giờ?"

Kỳ Hòa có một bụng muốn mắng chửi cô.

Nhưng nghe thấy cô nói như vậy, lại nói không nên lời, đây là thật sự lộ ra, bằng không, chỗ nào còn hơi sức lo lắng cái này.